Chương 49: Đến hạn hoàn lại

Buổi sáng hôm nay Park Chanyeol là bị siết tỉnh.

Lúc đang mơ thì cảm thấy mình bị cái gì đó quấn đến không thở nổi, vừa mở mắt, không phải chứ, Byun Baekhyun như con bạch tuột mà ôm chặt lấy cậu, vòng tay qua hông cậu, chân còn muốn quấn lấy chân cậu. Cái đầu nhỏ của cậu ấy ngược lại là ngoan ngoãn gác lên ngực Park Chanyeol, miệng hơi hé mở, hít vào thở ra ngủ rất ngon, đáng yêu miễn bàn luôn —— Tuy rằng đây ít nhiều là nguyên nhân làm công quân không thể hô hấp bình thường —— Tuy rằng đây là một khung cảnh sinh động ướŧ áŧ có thể ăn được, coi như là bị siết chết, đoán chừng Park Chanyeol chắc cũng không biết nói “NO” đâu.

Cẩn thận rút chân của mình ra, lại nửa đẩy nửa ôm mà để cho Byun Baekhyun nằm dài trên giường, sợ đánh thức cậu ấy nên Park Chanyeol cực kỳ cẩn thận, nhưng thật giống như đã để cho Baekhyun phát hiện, cậu ấy cau mày quơ quơ cánh tay như một đứa bé, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm cái gì đấy.

Park Chanyeol tò mò đưa đầu đến nghe.

“A…… Chan Chan, không được, không được… Chan…”



Này này, đang suy nghĩ gì

đấy…


Nhìn đồng hồ trên tường, sắp tám giờ rồi. Nghĩ đến tối hôm qua trò chuyện cả đêm lại còn vận động kịch liệt, Park Chanyeol không đành lòng gọi Byun Baekhyun thức dậy nên tính để cho cậu ấy ngủ thêm một lúc nữa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt người kia một cái rồi mỉm cười đứng dậy đi đến chỗ giường nhỏ của Oh Sehun.

Thằng bé cũng đang ngủ say, tướng ngủ quả thật giống Park Chanyeol y như đúc. Nếu không phải bốn cạnh giường đều có lan can chống đỡ, Oh Sehun giang tay giang chân ra ngủ như thế không biết đã rơi xuống giường bao nhiêu lần.

Cầm lấy cái chăn bị đạp qua một bên đắp lên người Oh Sehun, thằng bé rầm rì một tiếng rồi trở mình: “Hing… Đào Đào, không được…”

… Park baba thiếu chút nữa là lập tức rống họng “Á” một tiếng.

Tình huống này là sao đây!! Vì cái gì mà con của mình lại… Chẳng lẽ là Đào Đào đã… ĐM, con của mình mới năm tuổi!! Huang Zitao, con ra đây chúng ta nói chuyện!!

“Đào Đào không được… Không được giành tiểu bạch hổ của tớ…”



Phều~ hù chết

ba rồi…


Xoay người nhặt tiểu bạch hổ giành từ chỗ Wu Yifan lên đặt bên cạnh gối nằm của Oh Sehun, Park Chanyeol yêu chiều mà vỗ vồ đầu thằng bé: “Ngoan, Đào Đào không dám giành đồ chơi với con đâu, nếu nó dám giành thì con cắn nó có biết không!!”

Nói xong, lại cảm giác như mình đang quán triệt lý luận “Baekhyun style” với Oh Sehun, vì vậy vội vàng sửa chữa: “A không không, sẽ đối xử với Đào Đào tốt một chút biết không Tiểu Bạch Cửu, không cần cắn nó cũng không cần phạt nó không được ăn cơm chiều, quan trọng nhất là không thể để nó ngủ trên sàn nhà…”

Oh Sehun quấn chăn trở mình lần nữa

Ai

đang nhao nhao không cho Bạch Cửu ngủ vậy… Hing…


“Làm ơn cho tôi ba cái bánh rán trái cây, ba ly sữa đậu nành~~”

“Sữa đậu nành có bỏ thêm đường không?”

“Có có, hai ly

ít đường một ly bỏ nhiều đường… Bỏ thêm nhiều một chút, ừ, cám ơn~”

Dậy sớm quá nên rảnh rồi, sau khi rửa mặt đánh răng xong, Park Chanyeol vỗ đùi, quyết định xuống tiệm bán đồ ăn sáng dưới lầu mua bữa sáng tình yêu. Đợi lát nữa một nhà ba người mỗi người cầm một cái bánh rán trái cây “chúc mừng vui vẻ trở lại”, thật tốt phải không~

Trước kia từng nghe qua một câu, chuyện kết giao bạn bè, bất kể là ai cũng đều phải trải qua những lần cãi vả đến sức đầu mẻ trán. Nhao nhao đã xong,

quậy đã xong, nếu cứ như vậy mà nghỉ chơi, thì nghỉ chơi. Nhưng mà nếu như còn có thể làm lành, thì quan hệ giữa hai người sẽ vững chắc hơn trước đó nữa.

Park Chanyeol cảm thấy, yêu đương cũng tương tự chứng minh.

Cậu và Byun Baekhyun, vừa mới trải qua thử thách, hơn nữa là không phụ sự mong đợi của mọi người mà đi tới giai đoạn tiếp theo.

Mối tình này từ khi vừa mới bắt đầu tựa như là đi theo motif dễ dàng, tươi vui, không có tình tiết khó lường.

Mà khi thật sự ngồi đối diện với nhau, nghe đối phương nói hết những bất an, uất ức, thất vọng và mất mát tích tụ suốt mấy ngày nay, mới phát hiện, mặc dù là một cuộc sống bình thản như nước, trong mắt nhiều người là một cuộc sống gia đình nhỏ nhặt không gì đáng kể, chỉ cần dùng tim, liền giống như dính dáng đến mỗi tế bào thần kinh trong cơ thể. Cũng giống như vì thích mỗi một cái cau này, mỗi một nụ cười của cậu ấy mà vui vẻ, mà bực bội. Mỗi một sự kiện đều được thành lập trên cơ sở tớ yêu cậu, lại không đơn giản chỉ là tớ yêu cậu.

Chúng ta cũng cần được mài giũa, không phải vì đối phương mà mài bằng các góc cạnh của mình, thay đổi cách sống vốn có.

Chỉ là buông bỏ những lớp ngụy trang và đề phòng để trò chuyện với nhau mà thôi.

Về phần kết quả nha…

Nhìn bộ dạng Park Chanyeol hí ha hí hửng cầm bánh rán trái cây và sữa đậu nành cũng đủ biết rồi~ Sau buổi nói chuyện thật lâu tối qua thì nhất định là vô cùng hòa hợp ——

Không chỉ tháo gở hết những gúc mắc và mâu thuẫn trước đây, còn tiện thể nói chuyện cuốc sống và lý tưởng, nói phải nuôi Bạch Cửu thế nào mới là khoa học nhất, cũng thuận tiện nói luôn một tuần

được ấy ấy mấy lần. *Khụ khụ*

Byun Baekhyun cực kỳ phản đối chuyện lại làm trong phòng tắm, bởi vì tiền nước trong nhà suốt mấy tháng đều vượt chỉ tiêu.. A thật xin lỗi, hình như đã lạc đề rồi…

Tóm lại là giải trừ mọi nguy cơ, thời đại tươi đẹp của Park Chanyeol —— chính thức bắt đầu!!

“Này cậu ơi, cậu ơi đừng đi!! Bánh rán trái cây và sữa đậu nành của cậu vẫn chưa trả tiền đấy!! Này!!”

Hớn hở đi về đến nhà, lúc này Park Chanyeol lại phát hiện có hai người đang ở dưới lầu.

Là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn không quá hiền lành nhưng ăn mặc rất sang trọng, Park Chanyeol không quen người này. Mà người phụ nữ bên cạnh người đàn ông kia, cậu không thể nào quen thuộc hơn —— Thoạt nhìn mảnh mai nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp vẫn như ngày xưa, còn thích mặc váy và mang giày cao gót, trước kia cậu luôn trêu chọc cô ta nhìn như một con búp bê.

Là bạn gái cũ của cậu: Oh – Mi – Ri.

“Này, A Chan.”

Tay trái cầm sữa đậu nành, tay phải cầm bánh rán trái cây, sau khi Park Chanyeol ngẩn ra vài giây đồng hồ lại như khúc gỗ mà hơi gật đầu với người đối diện.

“A Chan, đã lâu không gặp.”

“… Miri, sao cô lại ở đây…”

So với Park Chanyeol lúng túng không biết nhìn vào nơi nào, Oh Miri lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô ta khoác cánh tay người đàn ông bên cạnh nhìn Park Chanyeol cười: “Không biết có thể tới nhà cậu ngồi một chút không? Thật ra… có một số việc muốn nói với cậu.”

Lúc đi lên lầu, nghe Oh Miri nói bọn họ thấy quảng cáo của《 Nhà có Bạch Cửu 》mới tìm được Park Chanyeol, ban đầu cũng có đến tòa soạn, nhưng mà ngày đó Chanyeol không có mặt, phải hỏi qua nhiều bạn học đại học mới tìm được nơi này.

“À đúng rồi, A Chan, còn không có giới thiệu cho cậu, người này chính là chồng của tôi, Oh Imhang. Imhang, đây chính là Chanyeol.”

Oh Imhang hướng về phía Park Chanyeol cười cười: “Xin chào, gọi tôi Imhang là được rồi.”

Park Chanyeol vừa đi lên lầu vừa khẽ gật đầu, ngơ ngác đáp lời: “À, chào anh, chào anh…”

Mở cửa, mời vợ chồng Oh Miri đến phòng khách ngồi, Park Chanyeol bước nhanh vào nhà bếp để bữa sáng lên bàn, lại mở tủ lạnh ra rót hai ly nước trái cây, không biết tại sao tay có hơi run lên ——

Thật ra cũng không phải không biết vì sao, chỉ là…

“A Chan, cậu sống có ổn không? Thấy manga của cậu được xuất bản, thật sự vui thay cho cậu…”

“À, khá tốt… Còn cô thì sao? Kết hôn lúc nào vậy?”

“Mới khoảng tháng trước. A Chan, tôi, tôi muốn hỏi cậu… Sehun nó…”

“Tiểu Bạch Cửu, à chính là Sehun… Ưm, nó còn đang ngủ, vẫn chưa xuống giường.”

Mặc dù đại khái cũng đoán được nguyên nhân mà Oh Miri đến tìm mình, nhưng khi thật sự nghe được tên của Oh Sehun từ trong miệng cô ta nói ra, trong lòng Park Chanyeol bỗng dưng trầm xuống một chút. Chuyện nuôi dưỡng Oh Sehun từ đầu đến cuối cậu chưa từng cảm thấy mình có chỗ nào thiếu Oh Miri. Trong giờ phút này, Park Chanyeol không thể nào nói ra sự hoảng loạn trong lòng, thậm chí không muốn để Oh Miri nhìn thấy Oh Sehun.

“A Chan, tôi biết rõ trong lòng cậu nhất định rất trách

tôi, tôi cũng biết tôi thật sự là rất có lỗi

với cậu. Lúc trước tôi thật sự thiếu cậu nhiều lắm… Lúc ấy cứ như vậy mà ném Sehun cho cậu… Thật xin lỗi…”

Lại nói tiếp, Oh Sehun có thể đáng yêu như thế, thật ra cũng là công lao của Oh Miri. Bình tĩnh mà xem xét, Oh Miri đúng là một mỹ nhân, đôi mắt và khuôn môi của Oh Sehun quả thật giống y như mẹ của nó. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà lúc Oh Miri nói xong lại muốn khóc, Park Chanyeol gần như theo bản năng mà muốn đưa cho cô ta một viên bóng chocolate =V=.

Oh Imhang tri kỷ mà ôm hông của Oh Miri, sau khi nhẹ giọng trấn an liền nhìn Park Chanyeol tiếp tục chủ đề này: “Hay là để tôi nói… Tôi cũng như Miri, đều muốn trịnh trọng nói một tiếng xin lỗi với cậu. Tôi nghĩ cậu đại khái cũng đoán được… tôi là ba ruột của thằng bé kia. Lúc Miri sinh Oh Sehun tôi đang có chút mâu thuẫn với gia đình nên bị đuổi đi, lúc đó không có công việc cũng không có tiền, thật sự không có khả năng nuôi dưỡng thằng bé, Miri liền nghĩ đến cậu…”

“… À….” Nhớ đến khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Oh Sehun, nhớ tới thằng bé toàn thân bẩn thỉu, vừa thấy mình liền khóc suớt mướt quệt hết bùn đất và nước mắt lên người mình, Park Chanyeol cúi đầu không có nói tiếp.

“Hơn một năm nay, tôi và Miri vẫn luôn cố gắng kinh doanh vì cuộc sống của chúng tôi. Tôi có một công ty nhỏ, dần có thu nhập ổn định, cho nên hai người chúng tôi đều muốn… không biết có thể… đón Sekun về nhà hay không…”

“Ông xã, là Sehun…”

“A Sehun, Sehun, ha ha xem trí nhớ của anh này~~”

Oh Miri lau nước mắt, tội nghiệp mà nhìn Park Chanyeol: “A Chan, thật sự rất cảm ơn cậu một năm này đã chăm sóc Sehun, tôi thật sự không thể cho cậu thêm phiền phức nữa… Tôi và Imhang hiện tại, hiện tại đã có tiền, đã có cuộc sống ổn định. Chúng tôi rất cần một gia đình hoàn chỉnh, có thể để cho chúng tôi đón nó về không?”

Đưa Tiểu Bạch Cửu cho các người, ai cho tôi một gia đình hoàn chỉnh?

Trong nội tâm Park Chanyeol là nghĩ như vậy đấy, nhưng mà lại không nói ra khỏi miệng.

“A Chan, cậu có đang nghe không?”

“Hả? Ừ, đang nghe… Thật ra… tôi nghĩ… Sehun nó đã sống cùng tôi hơn một năm, tôi rất thương nó, từ trước đến giờ không hề cảm thấy nó phiền

phức. Nó cũng mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui, bằng không thì cũng sẽ không có《 Nhà có Bạch Cửu 》. Tôi luôn đối xử với nó như con ruột, không có ngược đãi nó, cũng không có không tốt với nó…”

Mặc dù trong chuyện chăm sóc thằng bé mình thật sự không quá thành thạo. Mặc dù mình cho nó ăn bậy làm nó bị bệnh phải vào bệnh viện. Mặc dù cuối cùng mình vẫn nuông chiều mà len lén nhét vào trong túi áo nó mấy thứ Baekhyun không cho căn, lúc rảnh rỗi thì mua đồ chơi cho nó. Mặc dù mình không phải là một baba xứng với chức danh, thế nhưng mà, thế nhưng mà

mình…


“Ừ, chúng tôi biết rõ. Cám ơn cậu đã chăm sóc và yêu thương con, nếu như không có cậu e là chúng tôi đã gây ra sai lầm nghiêm trọng rồi… Chanyeol, không biết gọi cậu như vậy có được không, xin cậu tin tưởng chúng tôi, trước đây bỏ rơi Sehun thật sự là bất đắc dĩ, giờ hy vọng nhận lại nó là thật lòng thật dạ muốn đối xử tốt với nó…”

“A Chan… Tôi thật sự rất nhớ Sehun… Nó là một phần máu thịt từ trên người của tôi…” Oh Miri nói xong lại khóc lên: “Tôi không thể không nhớ con của tôi, tôi đã làm sai quá nhiều chuyện, tôi không thể tiếp tục sai nữa. A Chan… có phải cậu vẫn còn trách tôi không…”

T ôi trách

cô, thì có ích lợi gì.


Thấy Park Chanyeol vẫn im lặng không nói gì hết, Oh Imhang uống một hớp nước trái cây, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn: “Chanyeol, tôi và Miri trước xin lỗi cậu. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho cậu. Nếu không thì cậu ra giá đi, bao nhiêu tiền, chúng tôi nhất định thu xếp… Chẳng qua là tôi cảm thấy, chúng tôi dù sao cũng là ba mẹ ruột của Sehun, chỉ có chúng tôi mới có thể thật sự cho nó những thứ cần cho sự phát triển của nó… Cậu nói xem có đúng không…”

“Không phải, tôi không phải muốn đòi tiền các người… Chỉ là, tôi đã sống cùng Sehun lâu như vậy… Tôi thật sự, rất khó…” Nghe được Oh Imhang muốn cho mình tiền, Park Chanyeol vội vã xua tay.

Không định tiếp tục dây dưa với cái đề tài này nữa, Oh Miri hít hít mũi, tiến về trước cầm tay của Park Chanyeol.

“A Chan, làm ơn… trả con trai lại cho tôi đi. Thật đấy, làm ơn. Hãy để cho tôi có thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nếu không thì tôi sẽ hối hận cả đời…”



Người hối hận cũng có thể là tôi mà…


“Miri, tôi…”

Là mẹ ruột. Là ba mẹ ruột.

Park Chanyeol chưa từng nghĩ tới đời này của cậu còn có lúc lời đầy bụng nhưng lại nói ra không được lần nữa. Lần đầu tiên, là khi ấp ủ không biết nên thổ lộ với Byun Baekhyun như thế nào.

Rõ ràng cậu là người không có làm sai nhất, nhưng ở trước mặt người có quan hệ máu mủ, lại co rút như một đứa bé đã làm sai chuyện.

“Hôm nay tôi không thể cho các người câu trả lời thỏa đáng, xin lỗi… Vài ngày nữa nói sau được không?”

Oh Imhang còn muốn nói gì đó, lại bị Oh Miri cướp lời trước: “Được rồi, A Chan, tôi biết rõ cậu cũng cần có thời gian, chúng tôi đến vội vàng quá. Cậu cho chúng tôi số điện thoại đi, có gì sau này dễ liên lạc…”

“186xxxxx.”

“Chúng tôi đi trước, quấy rầy rồi A Chan, thay tôi hỏi thăm Sehun.”

“Chanyeol, hẹn gặp lại.”

Park Chanyeol không có đi ra ngoài tiễn vợ chồng Oh Miri, trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cả người cậu cũng như hết điện mà ngã ngồi trên ghế salon.

Không phải cậu không nghĩ tới, có lẽ sẽ có một ngày, Oh Miri xuất hiện và nói với mình muốn đòi Tiểu Bạch Cửu lại.

Nhưng không nghĩ qua là sẽ đột ngột thế này.

—— Không, có lẽ trong thế giới của cậu, bất kể Oh Miri xuất hiện lúc nào, đều là đột ngột.

Ngoài cửa, Oh Imhang vừa vội vàng xuống lầu, vừa giật cravat trên cổ, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, cravat giật cả buổi vẫn không vuột được, hình như điều này đã làm cho hắn vô cùng tức giận, móc hộp thuốc lá trong túi ra, cũng không quản tòa nhà này có cấm thuốc hay không liền bắt đầu châm lên.

Quay đầu liếc sang Oh Miri đang dậm lại phấn, Oh Imhang chậm rãi mở miệng: “Sao em lại có thể khẳng định là anh cho cậu ấy tiền thì cậu ấy cũng không nhận?”

“Tốt xấu gì cũng đã qua lại vài năm, còn có thể không biết sao? Cậu ấy là người lương thiện đến không ai có thể lương thiện hơn, nếu không thì anh cho rằng lúc trước vì cái gì mà em quăng con cho cậu ấy?”

“Xì, được rồi. Chuyện này xem ra phải tốn nhiều công sức đấy. Hình như cậu ấy và con của em sống với nhau rất vui…”

“Imhang... Sehun cũng là con của anh...”

“Ừ ừ, mau đi thôi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”

Oh Miri nắm tay Oh Imhang, đột nhiên rất chân thành mà hỏi một câu: “Imhang, sau khi đón Sehun về, anh sẽ đối xử tốt với nó như anh đã từng nói, có đúng không?”

Người đàng ông đang vội vàng đi về phía trước tùy tiện ậm ờ một câu, sau đó không nói gì nữa.

Lúc Byun Baekhyun mở mắt ra, phát hiện Park Chanyeol không ở trong phòng nên cho là cậu ấy đã vào nhà vệ sinh, cậu liền đứng dậy muốn làm bữa sáng cho hai người ăn, sau đó lại phát hiện trên mặt bàn có bánh rán và sữa đậu nành vẫn còn ấm —— Thế là cậu lại đi đến phòng khách, phát hiện Park Chanyeol hồn bay phách lạc ngồi một mình trên ghế salon, trên bàn trà còn bày hai ly nước trái cây chưa uống hết.

“... Chan Chan? Cậu sao vậy ~~ Vừa có khách đến sao? Sớm như vậy là ai a~”

Lại không nghĩ, Byun Baekhyun vừa ngồi xuống, Park Chanyeol bỗng nhiên nhích lại gần, gần như vùi cả người vào trong lòng cậu, như một con đà điểu bự đần đần —— Nghĩ vậy, Byun Baekhyun bỗng dưng bật cười.

“Làm gì vậy a, có phải cậu lại gây họa rồi không?”

“Baek Baek, Baek Baek tớ nên làm cái gì bây giờ... Bọn họ, bọn họ muốn đón Tiểu Bạch Cửu về.. Làm sao bây giờ...”

“... Hả?”

Sau khi đợi Park Chanyeol mang vẻ mặt buồn rười rượi đem chuyện vừa qua giải thích cho cậu nghe rõ ràng, Byun Baekhyun gần như là lập tức nổi dóa.

Con người nhỏ nhắn kia đùng một phát mà đỡ Park Chanyeol dậy, căm phẫn trào dâng: “Làm gì có ai như vậy! Nói muốn đem con đi liền đem đi, coi chỗ chúng ta là cái gì? Kho chứa đồ ư!”

Thấy vẻ mặt phức tạp của Park Chanyeol, Byun Baekhyun đột nhiên đã có dự cảm không lành: “... Đợi một chút, Chan Chan, đừng nói là cậu...”

“Tớ không biết... giờ trong lòng tớ rất loạn...”

“Chanyeol, tớ đã nói với cậu, cậu không thể cứ như vậy mà trả Tiểu Bạch Cửu lại... Cậu đã quên cậu yêu quý nó bao nhiêu, không thể lìa xa nó bao nhiêu sao? Nó cũng không thể lìa xa cậu được... Cậu quan tâm con còn nhiều hơn quan tâm bản thân mình...”

“Thế nhưng mà, tớ đến cùng cũng không là ba mẹ ruột của nó...”

“Không phải ba mẹ ruột thì sao, người luôn miệng hô hào là ba ruột nếu biết làm ba mẹ cũng đã không vứt một đứa trẻ mới bốn tuổi ở cửa nhà cậu. Bọn hó có làm hết trách nhiệm của ba mẹ sao?”

“Miri nói, khi đó cô ta không có việc làm cũng không có tiền, không có khả năng nuôi dưỡng Tiểu Bạch Cửu...”

“Chẳng phải khi đó cậu cũng không có việc làm, không có tiền sao? Lại nói tiếp, cậu còn đáng thương hơn bọn họ, thiếu chút nữa ngay cả chỗ ở cũng không có!”

“Tớ cảm thấy bọn họ nói đúng, chỉ có ở cùng ba mẹ ruột, mới là một gia đình hoàn chỉnh...”

“Chanyeol!! Cậu không thể nghĩ như vậy a, cậu có nghĩ tới chính cậu không? Hay cậu nghĩ đến tớ một chút cũng được! Vậy chúng ta thì sao? Chẳng phải nếu như chúng ta không có Sehun cũng không còn là một gia đình hoàn chỉnh. Tại sao chúng ta phải hy sinh gia đình của mình để thành toàn cho bọn họ? Cậu hãy để bọn họ cắn rứt lương tâm đi, bọn họ có từng làm gì cho Sehun không?”

Nói xong, Byun Baekhyun cũng cảm giác mình có chút dữ tợn, đưa tay ôm lấy Park Chanyeol, trong lời nói mang theo chút làm nũng và khẩn cầu: “Chan Chan, tớ biết rõ cậu đang băn khoăn cái gì, nhưng mà tớ với cậu đều không thể không có Tiểu Bạch Cửu mà, thật đấy. Đừng đưa nó đi có được không? Bằng không thì chúng ta nhất định sẽ khổ sở cả đời.”

Park Chanyeol khẽ thở dài, lát sau mới nhỏ giọng trả lời một câu: “Baekhyun, chẳng qua là tớ cảm thấy, mình ở trước mặt bọn họ, nói cái gì đều có vẻ như không có ý nghĩa, cậu biết không...”

“Đừng hoảng hốt, tớ vẫn luôn cùng cậu, có cửa ải nào khó khăn, tớ sẽ cùng cậu vượt qua~~ Ha?”

“Baba... Baba, Bạch Cửu đói bụng...”

“Hing... Daddy, daddy, bụng con đói đói...”

“Ang! Baba daddy, sao mới sáng sớm đã bobo rồi. Baba~~ baba baba~~ Daddy~ daddy daddy~”

Đứng ở bên cạnh TV, Oh Sehun vừa rời giường đang đứng che mắt như một cái máy hát mà tua đi tua lại một câu “Baba và daddy”.

Hai người đang say sưa ôm hôn vốn hoàn toàn không để ý, đợi sau khi kịp phản ứng mà cuống quýt tách ra thì Oh Sehun đã che mắt đến tay mỏi nhừ.

“Tiểu, Tiểu Bạch Cửu~? Làm sao vậy...” Điều chỉnh hô hấp, Byun Baekhyun đỏ bừng cả khuôn mặt mà hỏi một cậu.

Thằng bé chui vào trong lòng Park Chanyeol nhanh như chớp: “Baba, con đói bụng~”

Trông thấy Oh Sehun, trong lòng của Park Chanyeol lại càng có cảm giác không đúng lắm, lúc ôm thằng bé vào lòng, hình như so với thường ngày lại càng thêm yêu thương và không đành lòng.

Cưng chiều mà cọ cọ vào chóp mũi của Oh Sehun: “Chú mèo tham ăn, baba mua bánh rán và sữa đậu nành rồi, đi thôi, cùng vào nhà bếp ăn.”

“A~~~ Có bữa sáng ăn~~”

Ba ly sữa đậu nành giống nhau như đúc, chỉ có một ly là bỏ thêm gấp đôi đường —— Xin hỏi phân chia như thế nào đây?

“Này, Tiểu Bạch Cửu, không được ly nào cũng hút như thế... Ngoan ngoãn uống ly của con đi...”

“Chờ một chút, chờ một chút! Con còn chưa uống ra ly nào ngọt hơn!”

Ngậm một cái ống hút, cắm vào ba ly sữa đậu nành hút qua hút lại, Byun Baekhyun buồn cười quan sát bộ dạng vừa nghiêm túc vừa ngây thơ của thằng bé, chỉ cảm thấy, bữa sáng hôm nay của nó, sợ là phải đổi thành ba ly sữa đậu nành rồi.

“Sehun a, đừng chỉ uống sữa đậu nành, ăn một miếng bánh rán đi, nếu không thì nhất định lát nữa con lại kêu đói...”

Oh Sehun đại nhân muôn đời chăm chú hút sữa đậu nành mở cái túi đựng bánh rán ra, liếc mắt nhìn một cái liền lắc đầu không chịu ăn: “Con không thích ăn hành thái... Baba giúp Bạch Cửu lựa ra có được không?”

Byun Baekhyun vừa muốn mở miệng nói thằng bé vài câu, lại phát hiện Park Chanyeol đã nghe lời mà bắt đầu lựa hành thái bỏ ra ngoài.

Ngoài miệng còn đang lẩm bẩm như một bà cụ non: “Không thể kén ăn, Tiểu Bạch Cửu, biết không~ Bằng không thì không tốt cho sức khỏe, về sau a, cái gì cũng phải ăn một chút mới được...”

Cái cảm giác ăn hết bữa này thì không có bữa sau lại để cho Byun Baekhyun nghe thế nào đều cảm thấy chua xót trong lòng.

Rõ ràng là một người trời sập xuống vẫn tươi cười đối mặt, nhưng mà sao trong chuyện này, lại biến thành người theo chủ nghĩa bi kịch.

Bác sĩ Baek cuối cùng vẫn giành một ly sữa đậu nành từ chỗ Tiểu Bạch Cửu đưa tới trước mặt của A Chan.

“Đừng lo, cậu còn phải giúp con cậu lựa hành thái cả đời đấy.”

Tớ đương nhiên rất nghiêm túc á.

Nếu như nói có đến

hạn hoàn trả, thì cũng có thể có quá hạn bơ đẹp mà.


Chúng

ta đều có thứ mà mình nhất định phải bảo vệ.