Chương 3: Haagen-Dazs có thể trị bách bệnh sao?

Mùa này, tạm thời cho nó một cái tên dễ nghe là “cuối mùa hạ”, không tính là lạnh cũng không tính là nóng, buổi tối có thể nhẹ nhàng khoan khoái mà mặc áo dài tay, không cần bọc chăn sưởi ấm, quả thật là một mùa dễ chịu.

Thế nhưng đêm nay hình như có chút khác thường, Park Chanyeol lật người mấy lần vẫn cảm thấy nơi nào đó trên giường gần như đang tỏa ra một nguồn nhiệt. Nhắm mắt lại, đưa tay sờ sờ mọi nơi, hẳn không phải là thằng bé lại tè dầm, nguy cơ được loại bỏ… Tiếp tục ngủ…

“Uhm… Uhm…”

“… Baba… Baba…”

“=v= Bạch Cửu, con đừng quậy nữa… Ngủ đi…”

“Ba ba… Hu hu hu…”

Trời ơi, thằng bé kia khóc rồi sao… Không! Nhất định là mình đang nằm mơ… Trời vừa tối thì không phải tè dầm chính là khóc liên tục, nhất định phải có một chỗ thoát nước thì con mới ngủ được hả Đại Thủy Quái Oh Sehun! 〒▽〒 Nhất định là mình đang nằm mơ!

Park Chanyeol xoay người, định giả vờ không nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bạch Cửu, tiếp tục chơi cờ với Chu Công. Nhưng y đúc với những lần trước, kỳ thực là cậu không thể chống lại các hành động tội nghiệp và đáng yêu của trẻ con, trong đó, đứng vị trí đầu tiên phải nói đến là “khóc”. Thở dài một hơi, mở ngọn đèn ở đầu giường, mất cả nửa ngày

Park Chanyeol mới thích ứng

với tia sáng mà mở mắt.

Lúc này mới phát hiện, Oh Sehun đã cuộn thân thể hành một hình tròn nhỏ, cau mày, hình như rất khó chịu, một mực rầm rì cái gì đấy…

Chẳng lẽ là bị bệnh!?

Park Chanyeol vội vàng đưa tay tới sờ hơi thở của thằng bé. A! không phải, là cái trán =口=, lại sờ thấy cả đống mồ hôi. A a a con tôi nóng rần lên rồi!

“Păng~”. Dây thần kinh nào đó trong lòng người nào đó hình như đột nhiên đứt bặt.

Bang bang bang bang. “Đô Đô! Tiểu Bạch Cửu ngã bệnh! Làm sao bây giờ!?”

Hai giờ rưỡi ráng, người làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc như Do Kyungsoo làm sao có thể tỉnh nổi: “A… Cái gì… Con của cậu lại tè dầm rồi sao…”

Đúng là là chuyện tốt không nổi danh, tè dầm lại truyền ngàn dặm a =..=…

Bị hồi chuông dữ dội và tràn đầy lo lắng của Park Chanyeol đánh thức giữa đêm khuya, Do Kyungsoo giật mình một cái, sau đó cũng không ngủ được nữa, chộp lấy áo ngủ ngồi dậy, mới vừa muốn nói chuyện thì không thể ức chế mà ngáp một cái, nghe thấy giọng nói của cái thằng đang bù lu bù loa bên kia điện thoại thì lập tức không vui.

“Đô Đô!”

“… Aigoo, đừng có ầm ĩ. Cậu xác định Sehun nóng rần lên sao? Đầu óc có tỉnh táo không?”

“Tớ xác định, tớ rất tỉnh táo!”

“=口= Ai hỏi cậu, tớ hỏi con trai của cậu có tỉnh táo không…”

“A a, hình như nó đang ngủ, nhưng mà cứ một mực rầm rì cái gì đó, tớ nghe không rõ…”

“Này… Cậu chờ tớ mười phút, tớ lái xe tới đón cậu, đưa thằng bé đi bệnh viện.”

“Được! Đô Đô, cậu nhanh lên một chút!”

(… Lúc này chẳng phải nên nước mắt nước mũi ròng ròng mà nói “Đô Đô đại thần, cám ơn cậu cứu cả nhà của tớ” sao ~~

* khụ khụ khụ*

Quên đi,

đầu tớ tự nhiên suy nghĩ chút cảnh này…)


“Đô Đô, Tiểu Bạch Cửu sẽ không chết chứ…” Trên xe, Park Chanyeol ôm chặt Oh Sehun đã hoàn toàn ngủ đến mê man, cậu hoàn toàn lâm vào trạng thái khẩn trương cao độ.

Do Kyungsoo không chút kín đáo mà quăng cho cậu một ánh mắt khi dễ: “Đừng nói bậy, sẽ không sao… Trẻ con nóng sốt hay cảm mạo là rất bình thường ~~ Cậu không nên ngạc nhiên ~”

“Nhưng mà dù tớ đã lớn rồi vẫn nhớ kỹ đã có người bị cảm sốt sau đó ngủm luôn!”

“Đó là lúc cậu ở cô nhi viện, Sehun ở bên cạnh cậu, có thể như nhau sao?”

“Nhưng mà…”

“Chan Chan… Tin tớ, OK?”

Park Chanyeol định mở miệng nói gì đấy, thấy ánh mắt bình tĩnh của Do Kyungsoo thì cũng gật đầu không lên tiếng nữa. Mặc dù Kyungsoo đã nói với cậu lần nữa là Tiểu Bạch Cửu không có việc gì đâu, nhưng mà trong lòng vẫn như không đáy… Đúng vậy, hiện tại thiết bị chữa bệnh và kỹ thuật phát triển như thế, nóng sốt hay cảm mạo làm sao có thể chết người… Trên thế giới này, đại khái cũng chỉ có mình đem sinh bệnh và tử vong đặt chung một chỗ, cho rằng là từ đồng nghĩa…

Tuy rằng… cậu đã từng một lần lại một lần, tiếp xúc với hai từ này trong phạm vi rất gần.

“Sehun không phải là cậu, nó cũng không phải chỉ có một mình. Chan Chan, cậu đừng tự hù dọa mình như vậy.”

Cuối cùng đã tới bệnh viện, lúc đi ra khỏi phòng cấp cứu, Do Kyungsoo vỗ vỗ vai Park Chanyeol, chậm rãi trò chuyện.

Chanyeol ôm thật chặt thằng bé trong lòng, mỉm cười với Do Kyungsoo: “Biết rồi.”

Bệnh viện nhi đồng Nhân Ái.

Một chàng trai dáng dấp cao gầy và thanh tú mặc chiếc áo blouse trắng, trong tay cầm một chiếc ly giữ nhiệt, đang chậm rãi đi qua phòng trực ban của khoa cấp cứu. Làm như vô ý mà nhìn bên trong một cái, vốn đi qua luôn, lại vòng trở về.

“Baekhyun, hôm nay lại trực ban à?”

Bóng người trong phòng trực ban nghe thấy tiếng người liền quay lại. Đại khái là một chàng trai đáng yêu và vô hại, ngượng ngùng gãi tóc mỉm cười với chàng trai ngoài cửa: “Đúng vậy, Yixing học trưởng.”

Lúc cười thì hai mắt cong lên, bộ dáng trông rất dịu ngọt.

“Tuần lễ này cậu đã trực ca đêm vài ngày rồi, dù cho phòng của cậu bận rộn cũng không nên có đạo lý để cho một mình cậu trực đêm như vậy… Baekhyun, là lão Jo khi dễ cậu là người mới, đúng không?”

“Không có ~ Yixing hyung, thật không có! Do đêm nay đồng nghiệp có chuyện nên nhờ em trực giùm một ngày, tuần sau là em có thể nghỉ ngơi rồi!”

Chàng trai được gọi là “Yixing hyung” tên Zhang Yixing, tuổi còn trẻ đã làm chủ nhiệm khoa chỉnh hình, đồng thời dựa vào bề ngoài đẹp trai bức người mà giành được danh hiệu “Hotboy bệnh viện Nhân Ái” —— là một người vô luận từ góc độ nào nhìn đến cũng thấy xinh đẹp mà tươi sáng.

Mà cậu bé thoạt nhìn cũng rất ngoan rất dễ bắt nạt tên là Byun Baekhyun, là đàn em nhỏ hơn Zhang Yixing hai tuổi, vừa tới bệnh viên công tác được nửa năm, vẫn đang thay đổi luân phiên giữa các khoa, chưa xác định được cuối cùng sẽ bị phân đến phòng khoa nào. Một tuần trước được điều đến khoa cấp cứu, hiện tại đang không chút hồi hộp khi ở trong trạng trái “làm người mới dễ bị chà đạp”.

“Cậu a, chính là lòng dạ quá tốt.” Zhang Yixing đưa tay vò rối mái tóc của Byun Baekhyun, hàn huyên vài câu liền rời đi. Byun Baekhyun cũng trở về chỗ của mình, tiếp tục đọc cuốn sách chuyên môn có chút khiến cậu rơi vào sương mù.

Cậu cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, sinh hoạt lộn xộn, chỉ là mấy cuốn sách chuyên môn vừa động vào thì tốn cả đống tiền này cũng quả thật khó hiểu và tối nghĩa, đặc biệt là những lúc như bây giờ, cậu nhất định phải tìm đọc sách gốc. Ban đầu còn có thể nhẫn nhịn mà đọc vài chương, càng về sau thì càng thấy các mẫu tự tiếng Anh như côn trùng bò trên trang giấy.

Cho nên, hay là… Nghĩ như vậy, Byun Baekhyun đã thò tay vào ngăn tủ lấy cuốn tiểu thuyết của Haruki Murakami ra.

[Tất cả như cơn gió nhẹ không tiếng động, đột nhiên xẹt qua bên cạnh tôi.]

“Bác sĩ!!! Bác sĩ!!”

“Bác sĩ! Con tôi bị bệnh!”

Có lẽ là thật sự đúng lúc, một chàng trai như gió nhào vào trong ánh mắt điềm tĩnh của Byun Baekhyun.

Làm bác sĩ đã lâu nên đại khái đều gặp chuyện không sợ, gặp nguy không loạn, chí ít Byun Baekhyun là người như thế, còn hơn bộ dạng lửa cháy đến nơi của Park Chanyeol. Hai người bọn họ quả thật giống như người sống ở hai thế giới, cơ duyên hảo hợp mới có thể gặp được nhau.

Tuy rằng hình như sự thật cũng là như vậy *cười*

Đón lấy Oh Sehun từ trong lòng Park Chanyeol hiện đang lo lắng không yên, quả thật thằng bé đang sốt cao đến mức như có lửa thiêu, hàng lông mày đẹp mắt của Byun Baekhyun nhăn chặt lại với nhau.

“Bác sĩ! Con tôi… có chết hay không?”

“Hả? … Sẽ không đâu” Byun Baekhyun cũng không biết câu trả lời túy ý lại mơ hồ của mình làm Park Chanyeol lo lắng, nhìn chằm chằm vào Park Chanyeol, dừng vài giây mới lên tiếng: “Chẳng qua là tôi cảm thấy… cháu bé còn nhỏ như vậy, hiện tại nhất định khổ sở vô cùng.”

Nghe lời này, chàng trai ở đối diện lại lập tức bật cười ngây ngô: “Phù… Vậy là tốt rồi, tôi thấy cậu vẫn cau mày nên cho là Tiểu Bạch Cửu của chúng tôi nhất định…”

“Được rồi, được rồi, cậu không thể nghĩ đến chút chuyện tốt sao?” Do Kyungsoo từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh Park Chanyeol không nói chuyện, nghe thấy thằng ngốc kia lại muốn đem những lời như có chết hay không đọng ở bên mép thì không khách khí chút nào mà gõ lên đầu Park Chanyeol một cái, *mở ngoặc* nhón chân lên gõ —— nếu không thì đâu có tới ~ *đóng ngoặc* *suỵt*

Byun Baekhyun cười cười, dặn Park Chanyeol và Do Kyungsoo đi đăng ký, sau đó ôm Oh Sehun vào phòng khám.

“Đô Đô! Nói cậu đấy!” Vô cùng thuận lợi mà đẩy Do Kyungsoo ra ngoài, Park Chanyeol theo sát Byun Baekhyun đi vào phòng khám bệnh. Còn lại một mình Do Kyungsoo trợn đôi mắt to kinh hồn không kịp phản ứng… Tại, tại sao là tớ hả…

“Con của cậu mấy tuổi rồi?” Đem nhiệt kế đặt vào trong miệng Oh Sehun, Byun Baekhyun vừa viết chữ vừa hỏi Park Chanyeol.

“Bốn tuổi.”

“Chỉ là dạ dày bị lạnh, đừng lo lắng. Chắc là ăn món gì làm bao tử bị đau, hôm nay cậu cho bé ăn cái gì vậy?”

“A… Cái này…” Park Chanyeol đau đầu, sau đó rất nghiêm túc trả lời vấn đề này: “Sáng sớm ăn một viên chocolate, một ly sữa tươi, vốn là còn một cái trứng gà luộc, tôi vội ra ngoài nên quên cho thằng bé ăn rồi…”

“A…?” Byun Baekhyun bắt đầu cảm thấy vị baba này có chút… ực…

“Buổi trưa tôi mua cho nó một phần McDonald trẻ em, buổi tối ăn hai cây kẹo que, sau đó chín giờ tôi tan ca thì dẫn nó đi ăn Haagen-Dazs…”

Byun Baekhyun trực tiếp kêu lên: “Haagen-Dazs?”

“Ừ… Là tôi không tốt, không nhìn nó ăn nên nó ăn hơi nhiều rồi…”

… Cậu để một đứa bé bốn tuổi ăn kem giữa đêm… Nó không vào bệnh viện mới là quỷ a… Trong lòng Byun Baekhyun thầm mắng vị baba hồ đồ này, thoạt nhìn người này cũng xấp xỉ tuổi của cậu, bộ dạng hình như cực kỳ gấp gáp, ngồi cũng ngồi không yên, con mắt nhìn chằm chằm vào con —— Nhưng bất kể là nói như thế nào cũng không thể ăn kẹo và ăn kem giữa đêm, phải không?!

Suy nghĩ một chút, cơn tức của Byun Baekhyun cũng đều trỗi dậy.

Park Chanyeol không hiểu gì hết, chỉ cảm thấy ánh mắt của chàng bác sĩ với bộ dạng như đại ca đứng đối diện mình đột nhiên ác lên.

“Này cậu, bình thường cậu cũng cho con ăn mấy thứ này sao?”

“A, thế thì không phải, bình thường tôi ăn cái gì thì nó ăn cái đó… Thằng bé này cũng không đặc biệt kén ăn… Tôi thường xuyên nấu mì thì nó thường xuyên ăn mì… Tối khuya tôi mới ăn thì nó cũng ăn quán ven đường với tôi…”

“Này cậu, bé mới bốn tuổi… Không quan tâm thức ăn của bé có đầy đủ dinh dưỡng không như cậu sẽ vô cùng nguy hại cho sự phát triển của bé…” Byun Baekhyun quả thật không nói nên lời, anh chàng cao kều trước mắt quá mức không có trách nhiệm rồi… Cậu xem con của cậu là chó nên nuôi như nuôi chó sao?!

“Nhưng mà tôi cảm thấy Tiểu Bạch Cửu rất khỏe mạnh a…”

=口= Cậu thật sự lấy tên chó đặt cho bé sao?… Cảm giác tốt đẹp mà Byun Baekhyun dành cho Park Chanyeol thoáng cái tụt xuống số âm.

“Bé so với những đứa trẻ bốn tuổi bình thường khác gầy hơn ít nhiều, cậu không cảm thấy sao? Không đủ dinh dưỡng thì sau này bé rất khó cao lớn.”

“Không thể nào, hồi bé tôi ăn uống còn tệ hơn nó, vậy mà cũng cao đến một mét…”

“==+ Ba mươi tám độ sáu, bé còn quá nhỏ, ở lại viện quan sát cả đêm.”

“Tám…”

Lười nói thêm bất cứ câu nào với Park Chanyeol, vẻ mặt Byun Baekhyun thối lên mà bế Oh Sehun đi vào phòng bệnh, trong lòng sẵn tiện khinh bỉ từ đầu đến chân cái tên hoàn toàn không biết làm ba kia một lần.

Mới vừa đặt Oh Sehun lên trên giường, thằng bé đã đạp chân tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì vẻ mặt đã muốn khóc, Park Chanyeol đang muốn bảo nó ngừng lại, chỉ thấy Byun Baekhyun bước tới trước cậu một bước, thuần thục vỗ vỗ sau lưng của thằng bé, còn dùng giọng nói rất nhẹ rất nhẹ mà nói: “Cục cưng ngoan, ngủ đi…” Chỉ chốc lát, Oh Sehun lại ngủ say, bàn tay nhỏ bé cầm lấy góc chăn, tuy rằng vẫn là bị bệnh nhưng lại vô cùng đáng yêu.

“Wow~ Bác sĩ, cậu thật là lợi hại!” Thiếu niên nào đó họ Park bội phục mà vươn hai ngón tay cái lên.

Byun Baekhyun liếc Park Chanyeol một cái.

〒▽〒 Cần chi phải dữ như vậy…

Chỉ chốc lát, Do Kyungsoo làm xong tất cả thủ tục cũng đã trở về.

“Làm xong hết rồi, đêm nay tớ với cậu cùng nhau ở lại đây với Sehun… Chan Chan, ê, Chan Chan?”

Park Chanyeol phục hồi tinh thần mà nhìn vào đôi mắt to ân cần của Do Kyungsoo: “A, được a.”

Do Kyungsoo chọt cùi chỏ Park Chanyeol: “Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy?”

“A, không có gì, cảm giác hình như vị bác sĩ kia không thích tớ cho lắm.”

“Có sao?” nhún nhún vai ngồi xuống bên cạnh Park Chanyeol, Do Kyungsoo tiếp tục nói: “Tiểu Bạch Cửu bị bệnh gì vậy?”

“Cảm mạo, buổi tối tớ dẫn nó đi ăn Haagen-Dazs, kết quả là lạnh bao tử rồi…”

“Cái gì?! Tối rồi mà cậu dẫn nó đi ăn kem! Khó trách nó lại bị bệnh!” vẻ mặt Do Kyungsoo tràn đầy kinh ngạc.

Park Chanyeol có chút ngượng ngùng mà gãi đầu một cái: “Tớ cho rằng ăn Haagen-Dazs mắc như vậy sẽ không bị bệnh…”

Tớ không có nói đùa đâu, hôm nay tớ cũng mới biết thì ra mấy thứ đồ chơi đó cũng không thể trị bách bệnh~ *Này!*

Do Kyungsoo không có tiếp lời, ngơ ngác ngồi một hồi mới chậm rãi nói, ngữ điệu trầm thấp, gương mặt có vài phần trẻ con luôn làm người khác cảm thấy không hòa hợp với chất giọng kia.

“Chan Chan, cậu xem, cậu căn bản không biết phải làm baba của đứa bé kia thế nào. Kiên quyết giữ nó lại bên cạnh, đối với cậu hay đối với nó mà nói đều là chuyện vô cùng khổ sở…”

“Ai nói hả? Chẳng phải mấy ngày nay Tiểu Bạch Cửu đều rất tốt sao?! Đây là lần đầu tiên vào bệnh…”

“Trước là ai để Sehun tắm rửa một mình, kết quả là nó trượt chân trong phòng tắm, thiếu chút nữa là đập đầu vào bồn rửa tay? Ai cho nó ăn món cay để khóe miệng của nó sưng lên một mụt nước thật to? Còn nữa, buổi tối thằng bé hay tè dầm, có bao nhiêu lần cậu trực tiếp chọc cho nó khóc lớn, sau đó không thèm trông nom nó có ướt quần hay không mà đi ngủ lại?”

“Tớ…” Park Chanyeol không phản đối. Tuy rằng Do Kyungsoo có hơi hung hăng một chút, nhưng quả thật, cậu đã đuối lý rồi. Đối với đứa bé này, quả thật mình không có để tâm tới —— hoặc là nói cách khác, ai mà biết, thì ra nuôi một đứa bé là việc khó khăn như thế.

“Chan Chan, cậu nghe tớ nói một câu đi… Đưa đến viện mồ côi, mỗi tuần cậu có thể đến thăm nó…”

“Nhưng mà tớ đã đồng ý với nó…” Park Chanyeol bĩu môi, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Tớ đã đồng ý với nó, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tớ sẽ không bỏ mặc nó.”