Chương 26: Chúng ta, “hai nửa”

Rốt cuộc giày vò xong cũng trở về nhà, Byun Baekhyun vì kiệt sức nên lúc ở trên xe taxi đã lăn quay ra ngủ, sau khi được Park Chanyeol đánh thức, cả người cũng giống như một đống bùn nhão mà gục ở trên lưng của Chanyeol, không nói chuyện, cũng không đi xuống. Không còn cách nào khác, Park cu li đành phải còng lưng, thật tốn sức mới cõng được anh Byun ra khỏi xe taxi, lại càng thêm tốn sức mà

cõng cậu ấy leo lên bốn tầng lầu.

Đẩy cửa ra, những gương mặt quen thuộc ngồi đầy trong phòng khách, Do Kyungsoo, Kim Jongin, Wu Yifan, Lu Han, không sót một ai.

Đáp trả ánh mắt quan tâm của mọi người, Park Chanyeol ước chừng cậu cũng sắp cõng Byun Baekhyun không nổi nữa, liền nói một câu: “Lát nữa sẽ giải thích với mọi người” rồi mau chóng bước vào phòng ngủ của Byun Baekhyun.

Đem người thả đến trên giường, Park Chanyeol vừa thở hổn hển vừa kinh ngạc phát hiện, đứa bé này đang dụi dụi mắt thức dậy —— Không phải chứ, về tới nhà cậu mới chịu tỉnh ngủ?

Thật ra thì vẻ mặt của Byun Baekhyun vẫn còn mệt mỏi, hơi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái gì đó, nhưng có lẽ cũng không phải là đang suy nghĩ chuyện gì cao xa. Ngay tại lúc Park Chanyeol phỏng đoán cậu ấy bị rượu đánh thức nhân cách thứ hai, Byun Baekhyun đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy chiếc khăn lông trên đầu giường muốn đi ra ngoài.

“Ê~ Baekhyun, cậu đi đâu vậy?”

“Tắm rửa. Tớ hôi quá.”

“==+ đã trễ thế này còn tắm rửa cái gì… Hơn nữa, cậu xác định sẽ không bạ đâu ngủ đó sao?” Park Chanyeol lau mồ hôi một cái.

Byun Baekhyun vểnh môi ngửi ngửi chính mình, ánh mắt cũng nhắm tịt lại: “Thật là khó ngửi… Tớ muốn tắm rửa…”

〒▽〒 Xin cậu đừng làm nũng có được không… Về sau không thể để cho cái tên này uống rượu nữa! Say rượu rồi thì tính tình hoàn toàn hold không nổi, thiệt tình chứ!

“Chỗ nào khó ngửi đâu, tớ đâu có ngửi được! Thơm thơm mà, Baekhyun thơm thơm mà!” Luống cuống tay chân đưa Byun Baekhyun gần như có thể nói là mộng du về lại bên giường, Park Chanyeol rốt cuộc tại giờ này khắc này đã nhận thức được sai lầm vô cùng sâu sắc của mình: tại sao mình phải chọc cậu ấy giận chứ! Mình thật sự là tội đáng chết vạn lần a a a!

“Baek Baek muốn tắm rửa… Tắm cho Baek Baek… Hì hì, Baek Baek tắm Baek Baek…”

… Đó căn bản là một câu nói không liền mạch, lần sau trên đường về nhà sẽ không để cho cậu ấy ngủ nữa! Nếu không thì cũng không nửa ngủ nửa tỉnh như bây giờ!

“A, a… Baek Baek nghe lời, để sáng mai tắm cho Baek Baek… Bây giờ là giờ ngủ rồi~~~” Lôi cả bộ não dùng để dỗ dành Oh Sehun ra, Park Chanyeol nghe được lời do chính mình nói cũng nổi gai ốc đầy người.

Không nghĩ tới, vậy mà Byun Baekhyun hoàn toàn không nghe thấy, trực tiếp vượt qua cậu muốn đi ra ngoài. Cũng may Park cặn bã tay dài chân dài, túm một cái đã kéo được người kia lại.

Giả vờ hung dữ mà thấp giọng nạt: “Quậy nữa thì tớ sẽ hôn cậu!”

QAQ tuyệt chiêu mới được phát hiện, nhờ mày cũng có tác dụng với Baekhyun đang ngủ mơ…

Quả nhiên, Byun Baekhyun lập tức bất động. Như là yên lặng suy nghĩ cái gì đấy, dụi dụi con mắt xoay người đi trở về bên giường, ném khăn lông sang một bên, nhưng lại bắt đầu cởi nút áo của mình. Vừa cởi còn vừa uất ức mà nói: “Hung dữ cái gì mà hung dữ… Chỉ biết hung dữ với tớ… Hu hu, đừng hung dữ với tớ, đáng ghét.”

Tuy rằng Oh Sehun nhà mình cũng là người đáng yêu nhất quả đất, nhưng nhìn Byun Baekhyun ở trước mắt, nghe được giọng nói ngòn ngọt dinh dính chỉ có vào lúc không tỉnh táo mới có thể tuôn ra, Park Chanyeol rõ ràng cảm giác trong lỗ mũi của mình sắp có chất lỏng màu đỏ phun ra ngoài.

Được rồi, cậu đã bắt đầu thay quần áo thì tớ cũng có thể đi ra ngoài…

“Anh nói nè Chanyeol, nãy giờ các cậu chơi cái trò gì vậy, tại sao lâu như thế vẫn không đi ra, bọn anh đều lo lắng cả đêm rồi…”

“… Hả…”

Rủi thay, Park Chanyeol còn chưa đi tới cửa, mà Lu Han đã cầm đầu quần chúng nhân dân đẩy cửa đi vào, nhìn sạch bách Byun Baekhyun nửa người trên trần trụi giờ còn đang cởi dây nịt của mình.

Nhìn Park Chanyeol, lại nhìn Byun Baekhyun.

Dường như trong khoảnh khắc đó, mọi người đều hiểu ra điều gì.

“A~ Tớ không nhìn thấy gì hết, các cậu cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi…” mặt của Do Kyungsoo xẹt một cái liền đỏ lên, che mắt lại đi ra ngoài.

“Cho phép cậu ngày mai đến tòa soạn muộn một tiếng. Anh đi về trước.” Wu Yifan cong khóe miệng lên, cũng quay người đi ra.

Còn lại Lu Han như tên trộm mà nhìn Park Chanyeol, tâm tình kích động đã viết đầy trên mặt.

“Quá cảm động rồi Chanyeol~ Cuối cùng cậu cũng làm được chuyện mà người làm! Thật quá đáng khen! Anh không quấy rầy các cậu nữa, cố gắng lên!”

=..= Những người này, đều suy nghĩ cái gì vậy…

*Thở dài* Park Chanyeol cũng lười giải thích, quay đầu lại liếc mắt nhìn ‘đầu sỏ gây chuyện’, giỏi lắm, lúc này thì cậu lại ngủ say.

Quần cởi được một nửa, áo ngủ cũng chỉ mặc có một tay, lại ôm Pororo ở đầu giường ngủ rồi.

Nhìn bộ dạng của Byun Baekhyun, Park Chanyeol vốn đang cảm thấy rất khốn khổ bỗng PHƯ~ một tiếng mà bật cười.

“Cậu đó…”

Cuối cùng cũng làm xong tất cả, Park Chanyeol nhìn chằm chằm vào gương mặt của Byun Baekhyun khi ngủ hơn nửa ngày. Cậu càng nhìn càng thấy lúc này Baekhyun như một đứa bé, rồi lại không chỉ đơn thuần đáng yêu như Oh Sehun, mà có thêm cảm giác khiến người ta muốn vùi cậu ấy vào trong ngực, yêu thương thật nhiều. Cảm thấy từ lông mi đến vành tai đều lộ ra một sức hấp dẫn —— tựa như trước đây, khi cảm thấy vẻ mặt cậu ấy lúc kẻ eyeliner cực kỳ quyến rũ, như muốn hút mình vào trong đấy. Mà hiện tại, là bộ dạng của Byun Baekhyun khi ngủ.

Như mỗi đêm sau khi dỗ Oh Sehun ngủ sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán nó một cái, Park Chanyeol chạm nhẹ vào trán Byun Baekhyun như chuồn chuồn lướt nước —— động tác của thân thể nhanh hơn sự vận chuyển của đại não —— chờ sau khi cậu kịp phản ứng chính mình ‘kìm lòng không được’, rốt cuộc lại nghĩ tới, hình như có chuyện mình phải suy nghĩ cẩn thận một chút.

Lúc này đây, trí nhớ cũng không thể chỉ có bảy giây.

Không lòng dạ nào chờ đợi Park Chanyeol và Byun Baekhyun, cũng không có tâm trạng đi chú ý chuyện tình cảm của hai người kia, Kim Jongin đã sớm nằm sấp ở trên ghế salon trong phòng khách ngủ như chết rồi. Do Kyungsoo gọi cậu ta cả buổi, cũng không cách nào đánh thức.

“Jongin, Jongin a… Tỉnh, về nhà ngủ tiếp ~”

Kim Jongin không nhịn được mà trở mình: “Đừng phiền tớ.”

Mặc dù biết người này có lẽ là không thích bị quấy rầy khi cậu ta đang ngủ, nhưng mà nghĩ đến Lu Han còn ở bên cạnh nhìn mình, trên mặt của Do Kyungsoo vẫn có chút không nhịn được.

“Mau đứng lên đi Jongin, ngày mai còn phải đi làm đấy.”

“A… Không đi…”

“Đừng tùy hứng nữa mà, sao có thể không đi làm chứ? Tiền thưởng chuyên cần cũng có hai trăm đồng, chẳng phải cậu còn muốn gửi tiền cho mẹ chữa bệnh sao?”

Cau mày trở mình lại, Kim Jongin vẫn không chịu mở mắt ra: “Mẹ của tớ bệnh gì… đang chữa bệnh ợ chỗ bác sị nào…”

Đang chữ bệnh ợ chỗ bác sị nào… Trong lòng Lu Han yên lặng cảm thán một câu, cảm thấy anh bạn này ngủ đến choáng váng luôn rồi.

Do Kyungsoo cũng không nghĩ nhiều nữa, véo véo gương mặt của Kim Jongin, tiếp tục kiên trì gọi cậu ta tỉnh lại.

“Mau đứng lên mau đứng lên ~~~ Kim Jongin ~~~ tiểu thiếu gia của tớ ~~~ mau đứng lên ~~~”

Thò tay gãi gãi chỗ bị Do Kyungsoo véo, Kim Jongin giống như càng không kiên nhẫn được nữa: “Quản gia Lee, càng ngày ông càng nói nhảm… Tôi thấy là ông không muốn làm nữa rồi… Cả ngày lải nhải vào tai tôi, sắp xếp một chỗ ở khách sạn Bốn Mùa cho ông ở nhe…”

Đứa nhỏ này có phải mắc chứng vọng tưởng không… Nghe DoDo nói nhà cậu ta gia cảnh bần hàn, mẹ già sinh bệnh, chính mình vừa học vừa làm mới có thể bám gót ở thành phố K… Sao mà còn có quản gia…

“Đang nói gì đấy, Jongin, này… Kim Jongin Kim Jongin!!! Mau đứng lên đi! Về nhà ngủ tiếp!”

Rốt cuộc, Do Kyungsoo dùng siêu đại lực vỗ một cái vào sau lưng Kim Jongin, người đang ngủ say bị đánh nên giật mình, rốt cuộc cũng chịu mở con mắt ra.

Lần đầu tiên nhìn Do Kyungsoo mà không có chút thân thiện: “Làm gì vậy! Rất đau!”

“Gọi cậu hơn nửa ngày cũng không đứng dậy, còn nói mấy lời kỳ quái, cái gì mà bệnh ợ chỗ bác sị lại còn quản gia Lee, đọc tiểu thuyết nhiều lắm à?”

“À? A…”

Nghe đến mấy lời này, Kim Jongin giống như thoáng cái thì tỉnh táo lại, liếc nhìn vẻ mặt của Do Kyungsoo, thấy không có chỗ nào bất thường, trong lòng cậu ta lại bớt hồi hộp một chút.

Đứng lên, như tên du côn mà tươi cười ôm hông của Do Kyungsoo, hôn nhẹ một cái lên gương mặt chính trực kia: “Ngủ mớ đó mà. Lần sau Do bảo bối có thể kêu tớ thức dậy nhẹ nhàng một chút không?”

“Không ra gì hết, mau về nhà đi!”

Một buổi tối vô cùng náo nhiệt, rốt cuộc chư thần trở về vị trí cũ, tất cả yên tĩnh trở lại.

Lu Han ngáp một cái, cũng đi về phòng của mình chuẩn bị đi ngủ. Suy nghĩ một chút chuyện Kim Jongin trước khi đi phất tay với mình một cái, chiếc vòng trên tay cậu ta, luôn cảm

thấy không giống như là đồ giả, nhưng nếu mà là đồ thật… Chiếc vòng đó phải ngốn nửa năm tiền lương của cậu ta đấy…

Nhất định là mình suy nghĩ nhiều…

“Baba ~~~”

Rón rén thay áo ngủ bò lên giường, còn tưởng rằng cũng sắp mười hai giờ nên Oh Sehun nhất định đã ở trong mơ chơi đùa vui vẻ với bóng chocolate của nó, nào biết được, Park Chanyeol vừa nằm xuống, thằng bé liền xáp lại, nháy mắt —— thậm chí là một bộ dáng “Con chờ ba đã lâu”.

“Tiểu Bạch Cửu, con không nghe lời nha, muộn như vậy còn chưa ngủ. Ngày mai dậy đi học không nổi thì ba phải để cho thầy Lu phạt con~~” ngoài miệng thì nói như vậy, Park Chanyeol vẫn đưa tay kéo thằng bé vào trong ngực, mùi sữa thơm trên người Oh Sehun lại để cho lòng cậu an tâm.

“Baba không về nên con ngủ không được~” thằng bé lanh trí mà dụi dụi vào trong ngực Park Chanyeol: “Baba, ba tìm được chú Baekie rồi? Chú Baekie còn đau đau không?”

“Ừ, đã tìm được. Đã… không sao.” Mặc dù… những lời này nói ra có hơi chột dạ.

Gặp bộ dạng của Park Chanyeol cũng không phải hí hửng như thường ngày, Oh Sehun thò tay gãi gãi bờ vai của cậu: “Baba hôn chú Baekie chưa? Nếu mà khổ sở…, hôn nhẹ sẽ tốt ngay! Mỗi lần con không vui Đào Đào đều hôn con, rất có tác dụng!”

Park Chanyeol bị nước bọt của mình sặc một cái.

〒▽〒 Có đôi khi thật sự cảm thấy IQ và EQ của mình hoàn toàn thua bởi con của mình.

Vì thằng bé kia là chung cực boss nên phải nói thật: “Ừ, hôn rồi,… hôn rồi.”

Nhắc nhở thằng bé mau đi ngủ, nào biết được Oh Sehun lộn mấy vòng lại cuộn mình vào trong ngực của Park Chanyeol.

“Baba baba~~”

“=口= Con lại làm gì… Mau đi ngủ đi~”

“Baba, có phải ngày mai là Bạch Cửu có thể có một nhà ba người không?”

“Hả? Một nhà ba người?”

“Dạ! Channal baba, Bạch Cửu, còn có chú Baekie!”

“A… Cái này…” Cảm thấy… thằng bé hình dung như thế, rất ấm áp nha.

Park Chanyeol cũng trở mình, hai cha con đều nghiêng người co chân, một lớn một nhỏ như hai con chó vậy.

“Tiểu Bạch Cửu, con rất hy vọng baba và chú Baekie ở một chỗ sao?”

Ánh mắt của Oh Sehun sáng long lanh: “Dạ! Hy vọng!”

“Cái kia… Vì sao phải là chú Baekie? Ba chỉ ví dụ thôi, người khác không được sao?”

“A… Bởi vì, bởi vì chú Baekie rất tốt với con nha. Không phải cái kiểu, không phải cái kiểu cảm thấy

Bạch Cửu không có mama rất đáng thương nên mới tốt! Dù sao thì chính là, chính là tốt nhất… Hơn nữa, thích lúc baba và chú Baekie ở cùng nhau, Đào Đào nói, bộ dạng chú Baekie nhìn baba như mẹ cậu ấy nhìn ba cậu ấy…”

“… Những bài hát trong nhà trẻ đều là nhà của con có ba miệng ăn, ba mẹ và con. Con cũng muốn nhà mình có ba miệng ăn nha… Baba, chú và Tiểu Bạch Cửu… Baba, ba không thích chú Baekie sao?”

“Cũng, cũng không phải…”

Oh Sehun chưa đủ năm tuổi cũng có thể phát giác ra Byun Baekhyun đối với Park Chanyeol không giống với những người khác.

Mình lại không phát giác, hoàn toàn không phát giác.

Thích không? Muốn ở một chỗ sao? Mà mình thật sự… thích con trai sao?

Park Chanyeol chưa bao giờ cân nhắc qua những vấn đề này.

Cậu thậm chí không thể phân biệt tình cảm cậu dành cho Byun Baekhyun rốt cuộc là cái gì, dĩ nhiên là có gì đó nhiều hơn người khác một chút, nhưng đến cùng là nhiều hơn cái gì, tạm thời dung lượng não của cậu vẫn chưa đủ. Thật giống như trong phim hoạt hình, một con khủng long ăn cỏ sống qua rất nhiều năm lại đột nhiên phát hiện mình thật ra là khủng long ăn thịt; dù hốt hoảng, sợ hãi, không cách nào tin tưởng, cũng chỉ có thể chọn cách chấp nhận, nhưng lại thiếu đi lý do để làm như vậy.

Huống chi, cậu cũng không cảm thấy sợ hãi, cậu chỉ là… có chút trở tay không kịp.

Cậu đột nhiên xông tới.

Trong lòng của tớ vẫn luôn chỉ có một mình Tiểu Bạch Cửu, cậu đột nhiên xông tới.

“Baba, baba vẫn chưa trả lời con nha~~ Có phải ngày mai Bạch Cửu sẽ có một nhà ba người không?”

Park Chanyeol nở một nụ cười nhàn nhạt, sờ lên đầu của Oh Sehun,

“Tạm thời vẫn… là hai nửa. Mau ngủ đi bảo bối, baba sẽ cho con câu trả lời.”

Chúng ta, “hai nửa”.

Sau khi gặp phải Park Chanyeol, Lu Han càng ngày càng cảm thấy kiếp sống bát quái của anh bị hủy đến một mẩu vụn cũng không còn thừa lại.

Ngay cả viên thập toàn đại bổ anh cũng đều chuẩn bị sẵn rồi!

Kết quả là chỉ có Byun Baekhyun hai mắt sưng lên, bệnh tật khác cũng đều không có, thậm chí còn thân thể tráng kiện mà đứng ở bên cạnh bếp lò chiên trứng?

“Anh Lu Han, anh muốn ăn trứng không?”

〒▽〒 Cho anh, cho anh một cái mạng đi… Mạng của anh sắp vụn nát rồi.

“Khoan khoan khoan khoan, nhất định là cách mình dùng không đúng… Baekie, tối hôm qua có phải cậu và Chanyeol đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để gạo nấu thành cơm, nước chảy thành sông không?”

“Phư~” Byun Baekhyun tươi cười vui vẻ: “Cái gì vậy anh Lu Han, còn kém xa lắm đấy.”

“Vậy… Vậy các cậu hiện tại đến đâu rồi? Còn trên địa cầu sao?”

“Dù sao thì nên nói em cũng đã nói rồi, tâm tư của cậu ấy em cũng không biết. Nhưng mà không biết tại sao, nói hết ra, trong lòng của em vẫn rất thanh thản, không còn luôn suy đoán này nọ để lo sợ bất an như trước.” Trở mặt trứng trong chảo, giọng nói của Byun Baekhyun nhẹ nhàng thoải mái, dường như tâm trạng không tệ.

Lu Han ngược lại là càng nghe càng không hiểu: “Vậy là cậu đã nói rõ với cậu ấy? Chanyeol nói thế nào?”

“Cậu ấy chưa nói gì hết, đại khái là đợi quảng cáo phát lại sẽ nói cho em biết.”

=.. = Cái quái gì… Quảng cáo ở đâu…

“Transformers biết nói chuyện, năm loại biến thân, năm loại màu sắc, số lượng có hạn, bán rất chạy đây! Chỉ cần 199, chỉ cần 199!”

“Bạch Cửu tiểu tổ tông, ba xin con đừng nói mấy từ quảng cáo đó nữa, lải nhải cả buổi sáng rồi… Ba mua cho con, mua cho con, có được không!”

“A!! Baba, con yêu ba!!”

Thật sao, nói cái gì thì có cái đó, lập tức có người dẫn quảng cáo đến.

Quảng cáo còn ‘bẹp’ một tiếng liền dính lên người của Lu Han: “Chào chú Lu! Chào chú Baekie!”

Byun Baekhyun mỉm cười chìa chiếc đĩa trong tay ra: “Chào bảo bối Sehun nha, trứng gà chiên xong rồi, tự con cầm qua kia ăn đi, coi chừng bị phỏng.”

Oh Sehun vội vàng bưng chiếc đĩa của mình đến bên bàn ngồi ăn sáng.

Quay đầu lại liền thấy Park Chanyeol, Byun Baekhyun thản nhiên mở miệng, vẫn giống ngày xưa: “Chanyeol, cậu ăn mấy quả trứng?”

Người cao to ở sau lưng gãi gãi đầu, lại có chút xấu hổ: “A, a… Một quả thì được rồi, ưʍ.”

Lu Han nhìn bộ dạng của nhăn nhó của Park Chanyeol, thiếu chút nữa thì đã bật cười cực kỳ bi thảm. Thật sự là phong thủy luân chuyển mà! Muốn anh đưa cho cậu một cái khăn để xoắn xoắn trong tay không Park Thúy Hoa!

Cảm giác năng lượng bát quái của mình chiêm chϊếp chiêm chϊếp mà quay trở về, Lu Han lại trưng ra vẻ mặt đầy bạo lực và đi qua sát bên phải Park Chanyeol, vỗ vỗ vai cậu.

“Biết đây gọi là gì không anh bạn?”

“…”

“Chuyện gì tới sẽ tới đấy.”

Nói xong, anh Xiao Lu vui vẻ mà cười to đi khỏi, để lại một mình Park Chanyeol đứng ở đó dở khóc dở cười.

Byun Baekhyun chiên trứng gà xong phát hiện Park Chanyeol còn đứng ngẩn người ở đó, liền đi qua dùng chiếc đĩa đυ.ng vào cậu ấy: “Làm gì vậy? Có ăn hay không?”

“… A, ha ha ăn! Ăn!”

Park Chanyeol cuống quýt ngồi xuống, sau đó liền đem toàn bộ trứng gà vẫn còn bốc hơi nóng nhét vào trong miệng.

“A nóng nóng bị phỏng, bị phỏng!”

Lúc này, Oh Sehun lại cười rất vui vẻ: “Baba đần~~~”

Byun Baekhyun nín cười, kịp thời mà đưa tới một ly sữa tươi.

“… Hô, cám ơn, cám ơn Baekhyun.” Hành hạ một phen, cuối cùng Park Chanyeol vẫn sống lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người, một thong dong bình tĩnh nở nụ cười, một lại ngu ngốc hoàn toàn JPG.

Mở miệng, Park Chanyeol đột nhiên rất muốn tiếp tục chủ đề chưa xong của ngày hôm qua: “Baekhyun, tớ…”

Tớ… cái gì? Tên này… nhanh như vậy mà đã nghĩ ra rồi sao? —— Byun Baekhyun thầm nghĩ, tim cũng đập nhanh hơn.

Chúng ta trở thành một người nhà đi! Là nhắc tới cái này sao? A ~~~—— mắt Oh Sehun sáng rực lên.

Tớ thích cậu, tớ yêu cậu, chúng ta cùng một chỗ a, chúng ta cái kia a, chúng ta đi mua cái kia, sau đó lại cái kia a # $%@# TruyenHD# $%—— Lu Han tựa vào cửa phòng bếp nghe lén, chung quanh đã toát ra đủ loại bong bóng…

“Baekhyun, tớ… còn muốn một quả trứng gà nữa.”







… Được rồi, thật ra mình cũng chưa nghĩ ra mình phải nói cái gì, lần sau đi. Hơn nữa, lúc ăn cơm mà nói mấy chuyện này cũng không hay lắm, đúng không?

Trong lòng Byun Baekhyun lộp bộp một chút, lập tức kịp phản ứng —— Cũng đúng, tên này là Park Chanyeol não ngắn, chờ mong cậu ấy sáng sớm ngồi trên bàn cơm thâm tình bày tỏ với mình thì mới là không đúng lắm.

OK, mình có thể đợi.

Mặc dù không xác định được mình có thể đợi bao lâu, nhưng mà không có sao, có thể đợi.

Cầm lấy đĩa của Park Chanyeol, sẵn tiện dùng nĩa gõ một cái lên đầu tên kia: “Heo à, ăn nhiều như vậy.”

Ngược lại là Oh Sehun, bẻ đĩa của mình đến mức sắp khóc.

“Hing hing, đáng ghét… Vẫn là Đào Đào tốt… Chưa bao giờ thừa nước đυ.c thả câu…”

Hả? Cái gì?

Hả, nói Lu Han hả…

=v= Thầy giáo Lu

nghẹn họng, hiện tại đang ngồi ở cửa phòng bếp thở dốc đấy.

… Ngọn, ngọn nến.