Như dàn diễn viên chính trong tiểu thuyết giả tưởng, lúc nào cũng ở trong tình huống không tự biết mà có được siêu năng lực, chỉ số thông minh của Park Chanyeol cũng là vào hơn nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, cũng khí thế hừng hực, xen lẫn bối rối và cảm giác “không biết làm sao”.
Liếc nhìn Oh Sehun đang ngủ say bên cạnh một cái, Park Chanyeol nhón chân chạy vào phòng của Lu Han.
“Anh Lu Han, anh Xiao Lu…”
Ba bốn giờ sáng, Lu Han không ở trong trạng thái kích động điên cuồng thì đương nhiên là đang ước hẹn với Chu Công, mơ mơ màng màng cảm giác được bên người có một sinh vật đang thở đến gần mình, vừa mở mắt, đôi mắt cực lớn của Park Chanyeol đang ở trong bóng tối bling bling nhìn mình, Lu Han sợ đến thoắt cái bật người dậy, lập tức không còn buồn ngủ nữa.
Thật, thật thật sự có quái thú đó…
“=口= Park Chanyeol, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng”, dụi mắt ngáp một cái, Lu Han tức giận dùng chăn bọc người lại.
Park Chanyeol dựa vào giường của Lu Han, vẻ mặt hoàn toàn như đang diễn hài kịch: “Anh Lu Han, em phát hiện em phạm phải một sai lầm.”
“E hèm?”
“Em quên Baekhyun thích con trai rồi… A không đúng, phải nói là… Em đã quên Baekhyun không biết là em biết cậu ấy thích con trai. Em cũng quên là dù em biết rõ vẫn phải giả vờ như không biết…”
Lu Han nhìn chằm chằm vào Park Chanyeol chừng mười giây đồng hồ: “Nói lại lần nữa.”
“Thì là chuyện Baekhyun thích con trai đó… Em biết rõ, em biết rõ, nhưng mà Baekie không biết em biết rõ. Sau đó em phạm phải sai lầm chính là em quên Baekhyun không biết, cũng đã quên là mình phải giả vờ không biết…”
“Ừ… Nói lại một lần nữa đi.”
“… Anh Lu Han, em không có giỡn chơi đâu 〒▽〒.”
“Anh thật sự không hiểu mà. Cậu như đang đọc mấy câu líu lưỡi ấy, biết rõ cái gì không biết cái gì?”
*Thở dài* Nghĩ đến chuyện này ngoại trừ Lu Han thì cậu cũng không cách nào nói với người khác, Park Chanyeol vẫn nhận thua mà đem một chuỗi lời nói dài ngoằng trước đó dùng cách thông tục dễ hiểu hơn nói cho Lu Han nghe một lần nữa.
“Ừ, rốt cuộc đã hiểu… Cho nên cậu đang lo lắng cái gì…”
“Em lo… có khi nào Baekhyun nhớ lại hôm đó thật ra là em đưa cậu ấy từ quán bar về nhà hay không? Sau đó nhớ luôn chuyện em biết rõ tính hướng của cậu ấy, sau đó thì bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng?”
Lu Han lại ngáp một cái: “Có thể sao?”
“Em cảm thấy có thể lắm, cậu ấy nhạy cảm như vậy! Anh Xiao Lu, anh không biết hôm đó ở quán bar cậu ấy khóc đến bộ dạng thành ra như thế, siêu cấp đáng thương đó, nhìn một hồi lòng em muốn nát ra… Một mực nói với em là không được nói cho Chanyeol biết, không được nói cho Chanyeol biết, nếu không thì em cũng không cần giả vờ thế này…”
“Ừm…” Lu Han dùng cằm đè chăn lại, cũng không nói tiếp, trong lòng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào bị lệch đi.
“Đều là tại mấy người gần đây cứ một mực lôi em với Baekhyun ra đùa làm em cũng quên béng chuyện này! Còn nói cậu ấy thích anh Xing Xing, còn nói mấy anh đẹp trai hai chân đầy ra đó… Baekhyun nhất định sẽ phát hiện em đang giả vờ… Sao em lại ngu như vậy…”
“Cũng không nhất định là vậy.” Rốt cuộc để ý rõ ràng mạch suy nghĩ, Lu Han ngẩng lên vỗ vào đầu Park Chanyeol: “Nhưng mà cho dù cậu ấy phát hiện, cậu cũng là có lòng tốt…”
“Nhưng mà cậu ấy nhất định sẽ đau lòng đó, sẽ cảm thấy em và cậu ấy không phải là người cùng một đường, cũng chính vì em không muốn cậu ấy khổ sở nên mới…”
A, ông trời ơi,
EQ của anh bạn này bị Tiểu Bạch Cửu ăn hết rồi sao!
*Eo~*
Thân là “Chuyên gia dàn xếp các đôi gay hai mươi năm nhưng chưa bao giờ bị bẻ cong”,
anh trai thẳng này phải nói cho cậu biết là trong thế giới trai thẳng thì những chuyện cậu cần lo lắng đều không phải chuyện đó! Chẳng lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng cảm thấy lo lắng cho một người mà về bản chất là đã vượt qua giới hạn định trước ngay từ đầu hay sao!
Mà~~ căn bản chính là không muốn thừa nhận, cậu cũng thích con trai rồi.
Không có gì là khó có thể mở miệng hết, cậu chưa hẳn là thích con trai, cậu chỉ là thích Baekhyunie —— Cậu xem, cái này vừa nghe liền thấy giống tiểu thanh tân rồi.
“Làm sao bây giờ đây anh Lu Han… Em thật là một thằng ngu mà…”
“Ừ, đúng vậy.”
“Hả?”
“Ặc, anh nói là, thật ra cậu cũng chưa làm gì hết, đúng không? Cậu sợ Baekhyun nghĩ nhiều, vậy thì đừng đề cập đến những chuyện này với Baekhyun là được rồi.”
“Ai~ cũng chỉ có thể như vậy. Em thật sự không muốn lại nhìn thấy cậu ấy khổ sở… Anh Lu Han, anh ngủ tiếp a, em đi về phòng ><…” Khẽ thở dài một hơi, Park Chanyeol cụp đầu xuống đi khỏi phòng của Lu Han.
Nào biết được, vừa ra khỏi cửa đã chạm trán với Byun Baekhyun. Sau khi nhìn rõ người kia, Park Chanyeol chột dạ nên mồ hôi lạnh xuất hiện đầy trên trán.
“Baek, Baekhyun?”
Byun Baekhyun hơi híp mắt, ngược lại là một bộ dạng chưa tỉnh ngủ: “A… Làm gì vậy… Cậu cũng muốn đến nhà vệ sinh à…”
“A, a tớ không đi, cậu đi đi!! Ngủ ngon!!” Dốc sức vỗ vỗ lên vai Byun Baekhyun, Park Chanyeol cũng như chạy trốn mà vọt về phòng của mình.
Mở đèn nhà vệ sinh lên, Byun Baekhyun nhìn chính mình trong gương, trên mặt không còn một chút buồn ngủ mà thay vào đó là bi thương và thất lạc.
Nếu so sánh Lu Han là một cô gái bán hoa phục vụ đặc biệt, vậy thì tối nay Byun Baekhyun cũng là một vị khách lớn nếu xem cả đống tâm sự của cậu là tiền bạc, chỉ có điều là cậu đến trễ một bước nên bị Park Chanyeol đoạt trước mà thôi.
Lại không cẩn thận để cậu nghe được bí mật không nên biết.
Thì ra, chỉ là đồng tình thôi, Chanyeol. Tất cả, tất cả những chuyện mấy ngày nay, đều là đồng tình, đồng tình mà thôi.
Mở khóa vòi nước, Byun Baekhyun đem dòng nước lạnh buốt tạt lên gương mặt mình, vốn đầu óc đã tỉnh táo, tạt nước lạnh lại càng thêm tỉnh táo đến đau đớn.
Nhưng mà tại sao phải đồng tình tớ, Baekhyun không phải người bệnh, Baekhyun không có bị bệnh mà.
Có giọt nước lăn dọc theo gò má xuống bên dưới, xẹt ra cổ của Baekhyun, có lẽ đã chảy vào trong lòng.
Cũng may, không phải nước mắt.
May mà mình đã biết sự thật.
Cũng may, chuyện tớ coi trọng cậu, không có người thứ hai biết được.
Tuy rằng, tớ vẫn còn, như một tên ngốc.
Có phải người có thần kinh không ổn định bởi vì thần kinh không ổn định cho nên luôn có thể sống rất vui vẻ?
Mới sáng sớm, Park Chanyeol vẫn tùy tiện đùa giỡn và giành bữa sáng với Oh Sehun như thường ngày, lúc thấy Byun Baekhyun cũng không chút biểu hiện nào là xấu hổ hoặc có chỗ không được tự nhiên —— đoán chừng là… đã quên?
Nếu thật sự là đã quên cũng không có gì kỳ lạ, dù sao phần lớn thời gian thì Park Chanyeol chỉ nhớ được bảy giây —— Trong chuyện này, Lu Han và Do Kyungsoo đã từng đạt được sự nhất trí mãnh liệt.
“Baba, hôm nay chú Baekie làm cơm hộp cho Bạch Cửu a~~” mở tủ lạnh lấy ra một cái hộp cơm hình Đôrêmon màu xanh nhạt, Oh Sehun hí hửng đưa cho Park Chanyeol xem “Cơm hộp tình yêu” của nó.
“Oa~~ thịt nướng!” Park Chanyeol quơ cái nĩa trong tay muốn thọt vào miếng thịt nướng trong hộp, lại bị Oh Sehun quát to.
“A~ baba không được giành thịt nướng của con!! Baba đáng ghét!” Ôm hộp cơm thật chặt vào trong ngực, vẻ mặt thành thật lại
còn vểnh mỏ lên của thằng bé trông rất buồn cười.
“Ha ha ha… Chỉ chọc con chơi thôi, vậy mà cũng tưởng thật sao? Bạch Cửu của chúng ta thật hạnh phúc quá~~ Còn có cơm hộp tình yêu! Chú Baekie, có thể cho tớ một phần không? Tớ không ăn nhiều lắm đâu!”
Lại là như vậy, nhe hàm răng trắng bóc ra cười đến sắp không thấy con mắt rồi.
Trong lòng Byun Baekhyun rối loạn một phen, không biết cảm giác này chính là rung động hay là đắng chát.
“Híp mắt lại làm gì, con của cậu đi học, cậu cũng không cần.”
Oh Sehun dè dặt che chắn hộp cơm của mình lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Byun Baekhyun: “Rõ ràng là baba ăn rất nhiều! Bụng của baba có thể chứa được nhiều hơn bụng của Đôrêmon nữa…”
=口= Cái thằng con này…
“Thôi được rồi, mau bỏ hộp cơm của con vào trong ba lô nhỏ đi. Chanyeol, cậu ăn nhanh lên, bị muộn rồi đó.”
“Dạ!”
“Được!”
Oh Sehun xỏ dép vào lạch bạch chạy đi, chỉ còn lại một mình Park Chanyeol ngồi đó ăn sáng như hổ đói.
Byun Baekhyun không khỏi cảm thấy lúng túng, lau tay xong cũng đứng dậy đi ra ngoài.
“Ê ê, Baekhyun Baekhyun!!”
“… Hả?”
“A… Không có gì… Cảm giác hôm nay cậu có chút low, không có chuyện gì chứ?”
Nhếch nhếch khóe miệng, cho cậu ấy một nụ cười: “Không có việc gì đâu, chắc là tối qua ngủ không ngon.”
Park Chanyeol đứng dậy vuốt vuốt mái tóc vàng hơi xoăn của Byun Baekhyun, vẻ mặt tươi cười rất chân thành: “Đừng có không vui mà, Baekhyun cười rộ lên còn hơn cả đẹp trai.”
Nói xong cũng bưng chén đĩa đi đến bồn rửa.
Còn lại một mình Byun Baekhyun đứng ngốc tại chỗ, gương mặt đỏ lên, trong lòng lại có cảm giác nói không nên lời.
Tớ cũng vì những thứ vụn vặt này mà thích cậu.
Còn cậu lại vì đồng tình mà cho tớ một chút vụn vặt này.
Baekhyun a Baekhyun a Baekhyun a, mau tỉnh lại.
“Đào Đào, Đào Đào~~ hôm nay tớ có mang cơm hộp đó, chú Baekie làm cho tớ~~”
“Hay quá, hay quá! Lúc mẹ tớ không bận cũng thường làm cho tớ!”
“Đào Đào, chúng ta cùng nhau ăn đi!… Ê, Táo Nhỏ, không cho cậu ăn đâu!”
“Hu hu, tại sao… Zitao, cậu xem, Oh Sehun bắt nạt tớ…”
“Đây là cơm hộp của tớ, tớ muốn cho ai ăn thì cho người đó ăn! Tớ chỉ cho Đào Đào ăn!”
“Được rồi Táo Nhỏ, con gái nên ăn ít một chút, coi như giảm cân đi~”
Giờ cơm trưa, thầy giáo Lu Lu cắn một trái táo to nhìn mấy đứa bé ở cách đó không xa, trong lòng không khỏi cảm thán, con nít bây giờ, cũng biết được nhiều thứ thật =..=…
Nhưng mà so ra, giờ cơm trưa của Do Kyungsoo quả thật rất đặc sắc.
Làm việc với nhau hơn một tháng, Kim Jongin đã được thăng lên làm bạn tốt, cũng vừa mới thổ lộ với cậu.
Ở trong phòng giải khát của công ty, Do Kyungsoo đi pha cà phê lại không cẩn thận nên trượt một chút, Kim Jongin vừa lúc ở phía sau cậu nên theo lẽ là sẽ ôm lấy cậu. Hai người cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, có mấy lời không tự chủ được liền nói ra.
“DoDo, tớ rất thích cậu, cùng một chỗ với tớ có được không?”
Do Kyungsoo mở to hai mắt nhìn, lại quên mất phải tránh khỏi vòng tay của Kim Jongin: “Jong, Jongin a, cậu đang nói cái gì…”
“Tớ nói, tớ thích cậu. Kim Jongin, thích Do Kyungsoo.”
Cũng không phải là lần đầu tiên được con trai tỏ tình, nhưng mà người gặp phải trong đại học luôn cho Do Kyungsoo một cảm giác cực kỳ không đứng đắn. Khi Kim Jongin tỏ tình lại hoàn toàn khác biệt, vốn giọng nói của cậu ấy đã rất mê người, nói những lời như vậy, lại càng…
“Jongin a…”
Thật ra nói trước đây Do Kyungsoo một chút manh mối kỳ lạ cũng không nhìn ra là không có khả năng. Vừa mới bắt đầu thì Kim Jongin đã vô cùng dính lấy cậu, có đôi khi thì như một đứa bé ham ngủ thích dựa vào vai mình nghỉ ngơi trên tàu điện ngầm; có đôi khi lại như một anh lớn xấu xa, thường xuyên bất ngờ xuất hiện sau lưng mình dọa mình nhảy dựng lên. Cậu không vui, Kim Jongin cũng sẽ không vui. Cậu tươi cười, Kim Jongin cũng sẽ cười đến vô cùng xán lạn.
Nhưng mà cậu không dự đoán được, thật sự sẽ đi đến một bước tỏ tình thế này.
“DoDo, có thể… chấp nhận tớ chứ?”
Đỡ Do Kyungsoo dậy, Kim Jongin cẩn thận nắm lấy tay của cậu, nhìn người mà mình yêu quý lộ ra vẻ mặt xấu hổ, trong lòng của cậu ta thật ra đã biết được đáp án —— Nhưng mà cho đến bây giờ, đối với việc ngăn chặn tình cảm cuồn cuộn trong lòng, cậu ta dĩ nhiên là đã quá rành rồi.
“Tớ, tớ muốn suy nghĩ một chút… Ngày mai cho cậu đáp án, có được không?” Do dự một hồi, Do Kyungsoo cúi đầu không nhìn tới Kim Jongin, mặt có chút nóng lên.
Vừa dứt lời, liền cảm giác có một nụ hôn dụ dàng rơi xuống gương mặt mình.
“Được. Nhưng sợ cậu chạy trốn, tớ sẽ đóng dấu trước.”
Không có nói hết, Do Kyungsoo đã chạy trối chết.
Kim Jongin dựa vào cánh cửa, lộ ra nụ cười đắc ý: “Không uổng công… Tớ bỏ hết cả tiền vốn cho cậu a DoDo, cậu thật sự, quá làm người ta yêu thích rồi.”
Bởi vì trong nội tâm xoắn xuýt, Do Kyungsoo tan ca nhưng vẫn chưa về nhà, mà trực tiếp đến nhà trẻ Ái Khái Thấu, muốn tìm Kim Joonmyeon vạn năng nghĩ kế giúp mình. Vừa lúc nhà trẻ tan học, Oh Sehun từ xa trông thấy Do Kyungsoo thì vội chạy tới.
“Chú DoDo!!”
Một tay ôm lấy thằng bé: “Tiểu Bạch Cửu ~~~ Ai u!!! Lâu quá không gặp con, nặng quá~~”
“Chú DoDo, con rất nhớ chú~~~” thằng bé láu lỉnh dụi dụi vào trong ngực Do Kyungsoo.
“Thằng quỷ nhỏ này, miệng càng ngày càng ngọt~” Kim Joonmyeon mỉm cười sờ đầu thằng bé, sau đó quay sang nói với Do Kyungsoo: “DoDo, lát nữa dẫn cậu đi ăn chỗ quán ăn Nhật hạn chế thành viên, anh xếp hàng ba tháng rốt cuộc cũng làm được thẻ thành viên rồi, tới 5000 đồng lận, không ăn thì thật có lỗi với bản thân. A ha ha~~”
“Sehun~~ Sehun a~~ đứa nhỏ này chớp mắt đã không thấy tăm hơi.” Bên kia, Byun Baekhyun đi theo sau lưng Oh Sehun, trông thấy Do Kyungsoo, hai người lễ phép lên tiếng chào nhau.
“Đã lâu không gặp rồi DoDo~~ Sao hôm nay cậu cũng tới đây?”
“Tìm anh Joomyeon ăn cơm chiều đó mà~ Cậu thì sao~ Sao lại ở nhà trẻ?”
“Tớ đến đón thằng bé… Chanyeol nói đêm nay muốn ăn lẩu, đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi.”
“Oa, cảm giác các cậu thật giống như người một nhà~~” Do Kyungsoo có chút hâm mộ mà nói.
“Ha ha, nào có… Cũng không có…”
Oh Sehun đột nhiên lớn tiếng ồn ào: “Chúng ta có chứ!! Chính là người một nhà! Trong nhà của Bạch Cửu có Bạch Cửu và baba, còn có chú Baekie, còn có thật nhiều thật nhiều chú khác~~ ”
Đột nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn Huang Zitao lên xe của nhà mình, thằng bé lại vội vàng nói thêm một câu: “Còn có Đào Đào! Đào Đào cũng là người nhà của chúng ta!”
Một câu nói chọc cho tất cả mọi người đều bật cười, Oh Sehun nhảy khỏi vòng tay của Do Kyungsoo, nắm lấy tay của Byun Baekhyun, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Thật đó, thật đó, chú Baekie phải làm mẹ của Bạch Cửu… A, không đúng, không đúng, là người nhà của Bạch Cửu!”
Byun Baekhyun vừa muốn mở miệng, điện thoại đột nhiên reo lên báo có có tin nhắn.
【Các bảo bối mau về nhà! Bằng không thì tớ sẽ bắt đầu trước! ///ㅅ///】 là Park Chanyeol.
Khẽ cười một tiếng, Byun Baekhyun nhanh chóng trả lời: 【 Lập tức về ngay, có gan thì cậu cứ ăn vụng, Sehun sẽ cắn chết cậu. 】
【 Biết rõ cậu không ăn cay được nên tớ đặc biệt mua lẩu không cay, có phải tớ rất tri kỷ không!? Xin Baekie đại nhân ngày mai cũng thưởng cho tớ một phần cơm hộp tình yêu, có được không nào! ///ㅅ///】
Lần này, Byun Baekhyun không trả lời.
Oh Sehun nhìn thấy sắc mặt của Byun Baekhyun không ổn lắm, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của Byun Baekhyun.
“Chú Baekie không muốn làm cơm hộp cho baba sao?… Là vì baba ăn quá nhiều sao?”
“Bởi vì cảm thấy là đồng tình, nên không biết phải đối mặt với cậu ấy thế nào cho ổn.”
“A… Chú đang nói cái gì vậy…”
Kịp phản ứng mình đang nói mấy thứ đó với trẻ con, Byun Baekhyun cũng hiểu được là không có nghĩa lý gì, ôm lấy thằng bé làm mặt quỷ với nó: “Không có gì, chúng ta mau về nhà ăn lẩu thôi~!”
Oh Sehun vểnh mỏ, cảm giác có hơi miễn cưỡng.
Ai, baba ~ đã nói ba không được ăn nhiều như vậy, ba xem giờ không có cơm hộp ăn rồi~~
Trong tình yêu có nhiều lối rẽ như vậy, tớ và cậu… lại luôn đi nhầm…