- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ba Chúng Ta
- Chương 20: Cái gì cũng là bí mật
Ba Chúng Ta
Chương 20: Cái gì cũng là bí mật
Oh Sehun ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế salon trong phòng khách, đang cùng Lu Han với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bàn bạc cái gì đấy.
“Sehun a, nhất định phải nhớ báo cáo cho chú, có biết không?!~” bộ dạng của Lu Han như là đang bàn giao một sứ mạng thần thánh =v=.
Thằng bé cố sức gật đầu: “Dạ! Đều nói cho chú Lu biết! Nếu như baba và chú Baekie nắm tay, câu vai, ôm eo, ưm… bobo… Còn có, còn có, những lời kỳ quái cũng nói cho chú Lu biết!”
“Đúng! Chính là như vậy!” Lu Han thoả mãn hôn một cái lên má của Oh Sehun: “Giờ chú an tâm đi làm việc, tuần sau Sehun đến nhà trẻ là có thể trông thấy cách trang trí mới rồi~!”
Dù sao cũng không thể không bà tám một chút… Lại nói hai tên kia tay chân có thể thật mau mắn, trong tình huống mà mình hoàn toàn không biết thì đã hôn môi rồi! Hơn nữa là còn dùng cách thức cực kỳ cuồng nhiệt… Chậc chậc chậc, biết rõ tính hướng của Baekie là gì lại còn giả bộ không biết mà tiếp tục sống,
rõ ràng là trong lòng Park Chanyeol có chút chột dạ~~
Muốn thật sự làm trai thẳng thì cũng có cần kiêng kỵ gì đâu, thoải mái như anh đây, làm rõ lập trường bộ không được sao~ Nên làm bạn bè thì vẫn là bạn bè, nên làm anh em thì vẫn là anh em~
Nói bản thân mình sẽ không như vậy… sẽ không như vậy, thật ra là trong lòng có quỷ chứ còn gì nữa. Cái gì mà sợ Baekhyun nghĩ nhiều, căn bản chính là cậu sợ mình nghĩ nhiều nên mới mượn cớ. Hừ!
Nhưng mà cũng không quan trọng, ma cao một thước đạo cao một trượng, anh và Tiểu Bạch Cửu liên thủ thì sớm muộn gì cũng đánh hai người trở về nguyên hình. A không đúng, là sớm muộn gì cũng tác hợp hai người đến với nhau!
Oh Sehun lấy một viên kẹo trong ba lô hình chó con của mình ra bỏ vào trong miệng, dốc sức phất tay với Lu Han: “Tạm biệt chú Lu! Sehun nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”
—— Lu Han, Oh Sehun, liên minh thành công, đạt được thành tựu “Đẩy ChanBaek đến suốt đời”.
“Công ty bách hóa~~ Công ty bách hóa~~”
Lên tàu điện ngầm, Oh Sehun ngồi trên đùi Park Chanyeol, một mực không chịu ngồi yên ở đó, động tay động chân, thỉnh thoảng còn muốn nhảy dựng lên, cái này làm Park baba rầu muốn chết luôn.
“Tổ tông a, con ngoan ngoãn ngồi yên một chút có được không?~~ Con nhốn nháo làm baba đau đầu quá!”
“A, được~~” thằng bé nghe lời, không quậy nữa.
Nhưng mà yên lặng được khoảng hai phút, chỉ chốc lát sau thì trong tàu điện ngầm lại xuất hiện quảng cáo của cậu bé bút chì Shin-chan mà Oh Sehun thích nhất, thằng bé kích động mà nhảy dựng lên, một cước giẫm nát bộ phận quan trọng nhất của Park Chanyeol.
“Baba, ba xem! Baba, ba xem!! Là cậu bé bút chì Shin-chan!!”
Trên tàu điện ngầm rất đông người nên không tiện phát rồ mà rống lên, Park Chanyeol cố nhịn lắm nhưng vẫn phát ra một tiếng “A” trầm thấp.
Byun Baekhyun ở bên cạnh vốn không muốn để ý đến cái tên ngốc to đầu này, thấy bộ dạng cắn môi khóc không ra nước mắt của cậu ấy thật sự đáng thương, liền giang hai cánh tay ra hiệu cho Oh Sehun đến chỗ mình.
“Sehun nghe lời, chú Baekie ôm con, đừng quậy baba nữa~~”
Thằng bé ngoan ngoãn mà nhào vào trong ngực Byun Baekhyun: “Chú Baekie tốt nhất rồi~~”
Park Chanyeol thở dài một hơi biểu thị cậu không muốn lên tiếng phản bác trong chuyện này nữa.
“Còn lâu lắm mới đến công ty bách hóa, Sehun trước ngủ một giấc có được không?”
“Dạ được~~~ chú Baekie hát ru Bạch Cửu có được không?” Vừa đến chỗ Byun Baekhyun, Oh Sehun lại biến thân về bộ dạng vô hại, còn ôm cổ Byun Baekhyun, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói thêm một câu: “Baba hát thật là khó nghe~~”
“Này này, Tiểu Bạch Cửu, con đừng cho là ba không nghe thấy! Cái baba con hát là rap chuyên nghiệp có biết không?! Là con không hiểu nghệ thuật!”
Byun Baekhyun tươi cười vỗ lên đùi Park Chanyeol một cái: “Cậu có lầm hay không vậy? Hát rap dỗ con ngủ?”
Park Chanyeol gãi gãi đầu: “Tớ chỉ hát cái đó hay thôi…”
“Chú Baekie, chú Baekie hát đi~~”
“Trên tàu điện ngầm nhiều người lắm, chú hát sẽ làm ồn đến những cô chú khác, tối nay hát cho con nghe được không?”
Nói chuyện với thằng bé, giọng nói của Byun Baekhyun lập tức trở nên vô cùng dịu dàng —— Dáng vẻ của cậu lúc nói chuyện với Park Chanyeol, ngoại trừ hung thần… thì là ác sát… Lúc dịu dàng ngoan ngoãn duy nhất là lúc uống quá nhiều, lời êm tai duy nhất từng nói với mình là “Cậu hôn tôi một cái đi…”
QAQ Cái này là chuyện gì đây!
Đến cùng thì vẫn là trẻ con, mặc dù là buổi sáng, nhưng sau khi Byun Baekhyun dỗ một lúc thì Oh Sehun đã ngủ say. Cái miệng nhỏ hơi mở ra, bàn tay cầm lấy nút áo khoác của Byun Baekhyun —— lúc này thoạt nhìn hoàn toàn giống như thiên sứ… Được rồi, cũng chỉ có lúc này mới giống thôi.
“Ngủ rồi?” Park Chanyeol sáp lại, lấy tay vò rối tóc của Oh Sehun, thằng bé chỉ là nhíu mày, dụi dụi vào trong ngực Byun Baekhyun, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Park Chanyeol khẽ thở dài một hơi: “Thằng nhóc hư thúi này, càng ngày càng không dễ dẫn theo.”
“So với trước kia thì Sehun đã cởi mở hơn rất nhiều rồi, là chuyện tốt.”
“Tớ phải nói căn bản là nó cởi bung ra luôn rồi… Cả ngày dính lấy cậu, không dính cậu thì dính lấy anh Lu Han, vậy mà lại làm trái ý tớ!”
Byun Baekhyun bị bộ dạng uất ức của Park Chanyeol chọc cười, con mắt cười thành hai mặt trăng lưỡi liềm cong cong: “Sao bộ dạng lại ghen tị như vậy… A a, chú Baekie biết rồi, sau này sẽ chơi với Chanyeol nhiều hơn mà~”
“〒▽〒 Không phải…” Park Chanyeol bị làm cho rất xấu hổ, tránh né không cho Byun Baekhyun mò mẫm, ngoài miệng lại không nói được lời nào để cãi lại. Dù sao chỉ cần biết không phải mình đòi quan tâm là được… Được rồi, thật ra mình cũng không biết mình uất ức cái gì…
“Mệt không Baekhyun? Có cần tớ bế Tiểu Bạch Cửu không?” Im lặng một lát, Park Chanyeol thấy Oh Sehun cũng bắt đầu ngủ không ngoan, liền vội vàng đưa tay ôm con trai về trong lòng mình. Bởi vì trước đó không nói gì mà liền trực tiếp đưa tay qua, lúc đυ.ng vào người Byun Baekhyun, cậu cảm giác được rõ ràng là người kia hơi run lên.
“A xin lỗi, làm cậu đau sao?”
Ngay từ đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy, Park Chanyeol dùng một tay nâng Oh Sehun lên, còn tay kia sờ lên bụng Byun Baekhyun, cảm giác mềm mềm lại ấm ấm làm cậu cảm thấy thật thoải mái, tươi cười ngẩng đầu lên muốn tán dóc với Baekhyun vài câu liền thấy mặt cậu ấy có hơi đỏ lên, lập tức kịp phản ứng, chính mình lại chạm đến ranh giới kia —— Ranh giới mà mình vì muốn Byun Baekhyun hết buồn mà gần gũi với cậu ấy, lại luôn không cẩn thận mà làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ.
Đôi khi Park Chanyeol cũng không hiểu nổi là rốt cuộc mình đang lo lắng cái gì.
Nếu như có một ngày không cùng Byun Baekhyun tiếp xúc nhiều như bình thường thì trong lòng cậu sẽ do dự, sợ Baekhyun cảm thấy là vì mình biết tính hướng của cậu ấy nên mới tránh xa —— mặc dù chuyện anh Byun say rượu cũng cách đây nửa tháng rồi. Và ngược lại, nếu có một ngày tiếp xúc với Byun Baekhyun quá nhiều, chắc chắn sẽ có tình cảnh xấu hổ như hôm nay xảy ra. Ngay từ đầu hai người còn có thể giả bộ như không có việc gì hết, nhưng gần đây, số lần Byun Baekhyun xấu hổ ngày càng nhiều rồi, vì vậy Park Chanyeol cũng cảm thấy càng thêm xấu hổ.
Bực bội rụt tay lại, Park Chanyeol giả bộ dỗ con ngủ, nhưng hình như cậu quên mất Tiểu Bạch Cửu đại nhân đã sớm trong trạng thái là “ngủ rồi”.
Bên này, Byun Baekhyun kỳ thực cũng rất xoắn xuýt.
Cậu luôn muốn tìm một cơ hội hỏi Park Chanyeol một chút xem trong khoảng thời gian gần đây tự nhiên lại liều lĩnh gần gũi với cậu quá mức là có chuyện gì xảy ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những lời này làm sao mà hỏi ra được, không cẩn thận khéo lại làm lộ chuyện mình là gay
=v= —— Thôi thì cứ tiếp tục cuộc sống ngày nào hay ngày ấy này đi, Park Chanyeol là người tốt như vậy, lại… thẳng như vậy… Nhất định là không có tâm tư kỳ quái.
Mặc dù trọng điểm thật ra là, nếu cứ tiếp tực cuộc sống mập mờ từng chút như vậy, chính cậu cũng không thể đảm bảo cậu sẽ có tâm tư kỳ quái hay không…
Rốt cuộc cũng đến công ty bách hóa.
Sehun tỉnh ngủ dụi dụi con mắt, dựa vào thiên phú của mình và chân truyền của Lu Han, nhạy cảm mà ngửi ra được bầu không khí bất thường giữa Park Chanyeol và Byun Baekhyun. Hai người một hồi thì “Cậu không nhìn tớ, tớ cũng không nhìn cậu”, một hồi lại “Cậu lén nhìn tớ, tớ cũng lén nhìn cậu”, nếu như không cẩn thận để bốn mắt nhìn nhau thì lập tức ăn ý mà biến thành trạng thái “Cậu không nhìn thấy tớ, tớ cũng không nhìn thấy cậu”. Hết lần này đến lần khác, lại làm cho một thằng bé bốn tuổi vui vẻ nhìn xem.
Thật sự rất buồn cười mà, như đang làm ảo thuật ấy… Phải nói cho Đào Đào nghe nha!
Vì vậy, Oh Sehun duỗi bàn tay nhỏ bé ra nắm chặt tay Chanyeol, lại dùng tay kia bắt lấy tay Byun Baekhyun, như lần đi ăn cơm dã ngoại mà mỗi tay một người, ba người chậm rãi đi tới phía trước, rất có dáng dấp như người một nhà.
“Baba và chú Baekie đừng có không nói lời nào như vậy~~~ Nói chuyện với Bạch Cửu đi mà~~~ Baba, lát nữa con có thể ăn xoài tuyết đá không? Con muốn ăn xoài tuyết đá!!”
“Đương nhiên có thể…”
“Không được, sẽ bị đau bụng…”
Hai người đồng thời nói chuyện nên không thể không nhìn vào đối phương.
Park Chanyeol cười cười: “Lâu lâu ăn một lần không có sao đâu… Tớ coi chừng Tiểu Bạch Cửu không cho nó ăn quá nhiều là được rồi…”
“Vậy cũng sẽ đau bụng… Thời tiết này mà ăn xoài tuyết đá cái gì…” Byun Baekhyun vốn đang cau mày, cúi đầu trông thấy ánh mắt Oh Sehun tội nghiệp mà nắm lấy tay áo của mình, tim cũng mềm nhũn ra luôn, “Vậy… chỉ có thể ăn một chút, nếu không lại bị bệnh giống lần trước, vào bệnh viện là phải chích đấy! Phần còn lại phải cho baba của con ăn!”
Thằng bé chớp mắt, vẻ mặt lo lắng: “A… Vậy baba có thể đau bụng phải vào bệnh viện không?”
“Không có việc gì, da trên bụng baba dày lắm!” Park Chanyeol ngược lại là vô cùng tự nhiên.
Một nhà ba người giả tay cầm tay đi vào khu thời trang trẻ em.
Byun Baekhyun do dự lại do dự, cuối cũng vẫn vào lúc chị bán hàng dẫn Oh Sehun đi thử quần áo mà giật giật tay áo Park Chanyeol.
“Trời lạnh, ăn đồ lạnh sẽ tổn thương dạ dày, cậu cũng đừng ăn hết.”
Byun Baekhyun hiếm khi nghe lời như vậy lại làm cho người ta yêu mến, Park Chanyeol vô thức mà làm một chuyện cậu thích làm với Byun Baekhyun nhất.
Bàn tay lớn mang theo một dòng điện thật nhỏ từ đỉnh đầu xẹt qua, tiếp theo, nghe thấy giọng nói trầm thấp lại tràn ngập từ tính của người kia vang lên: “Tất cả đều nghe theo cậu.”
Mua quần áo xong xuôi, ba người đi vào quán đồ ngọt, lúc Park Chanyeol bưng đồ ăn về bàn, vừa vặn trông thấy Byun Baekhyun đang cùng Oh Sehun chơi làm ngáo ộp, lại làm cho Park Chanyeol cảm giác trong nháy mắt “có hai Bạch Cửu”.
“Mua được món ngon rồi~~~~ Ăn đi! Ăn đi!~~”
“Ố? Tại sao là chè trôi nước đậu đỏ vậy… Baba, xoài tuyết đá của Bạch Cửu đâu?” Nhìn hai phần thức ăn nóng trong khay, Oh Sehun khó hiểu mà dò hỏi.
“Bởi vì chú Baekie vừa nói với baba, giờ mà ăn lạnh sẽ không tốt cho cơ thể, Tiểu Bạch Cửu không thể bị bệnh nữa~~”
Park Chanyeol vừa nói vừa đẩy một phần chè trôi nước đậu đỏ đến chỗ Byun Baekhyun: “Không biết cậu có thích ăn cái này không.”
Byun Baekhyun chỉ là cảm nhận được hơi nóng của món ăn bốc lên mặt, cũng đã cảm thấy trong nội tâm rất ấm áp —— Không phải là vừa nãy đồng ý với Sehun rồi sao, còn tưởng rằng Channal baba cưng chiều Tiểu Bạch Cửu như vậy sẽ không dễ dàng thay đổi ý định…
“Baba~~ Ba ăn!” Oh Sehun múc một viên chè trôi nước đưa đến bên miệng Park Chanyeol, vừa yên lặng nhớ kỹ trong lòng: Lần thứ mười… ưm, thứ mười lăm… chú Baekie lại đỏ mặt; lần thứ mười sáu, baba vì chú Baekie mà mua chè trôi nước đậu đỏ; lần thứ mười bảy… chú Baekie đi buồng vệ sinh, mình hỏi baba có thể ăn hết chè trôi nước của chú Baekie hay không, baba hung dữ với mình… Ây da!!! Sao lại nhiều như vậy… Chú Lu, con không nhớ hết được mà…
Từ phòng vệ sinh trở về, bộ dạng của Byun Baekhyun như phát hiện ra chuyện gì đó, vẻ mặt hoảng sợ còn vượt qua cả biểu cảm đặc trưng của Do Kyungsoo.
“Trời ạ, Chanyeol!! Tớ ở bên kia, chỗ Starbucks bên kia! Trông thấy anh Xing Xing!”
Park Chanyeol lơ đễnh: “Làm gì mà phải kinh ngạc như vậy… Bộ bình thường anh ấy không uống Starbucks sao?”
“Không phải!! Anh ấy ngồi cùng một chàng trai!! Nam thần của tớ, ở cùng với một chàng trai! Còn kéo qua kéo lại nữa!”
Không đợi Park Chanyeol nói chuyện, Byun Baekhyun liền vô cùng lo lắng mà kéo Park Chanyeol qua bên kia rình coi.
Oh Sehun cầm tay Park Chanyeol, đi theo ở sau lưng hỏi: “Baba, nam thần là cái gì vậy?”
Park Chanyeol bĩu môi: “Đại khái là… người mình thích… nhưng lại không cách nào có được…”
“Baba không vui vì chú Baekie có nam thần sao?”
“Ặc… Cũng không có…”
Trốn ở sau một chậu cây cảnh, vừa vặn thấy rõ Zhang Yixing và một chàng trai xa lạ ngồi ở bên ngoài Starbucks, nếu mà nói chuyện lớn một chút thì cũng có thể nghe thấy.
Park Chanyeol thò đầu ra liếc nhìn một cái, thiếu chút nữa lại rống banh cuống họng, quay đầu nhìn xem Baekhyun, bộ dạng kinh khủng giống y như cậu vừa nãy,
“Đó là tổng biên tập của tòa soạn bọn tớ đó!!!”
Liếc một cái, lại liếc thêm một cái. ĐM ĐM ĐM! Quả thật là Wu Yifan, không sai vào đâu được!
“Cái gì! Tổng biên tập của cậu?”
Lúc hai người còn đang chìm trong sự kinh ngạc cực lớn đến không thể tự kiềm chế, người bên trong đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Zhang Yixing bỗng nhiên đứng lên muốn đi, bị Wu Yifan túm cánh tay lại.
“Xing Xing, không thể ngồi thêm một lát sao? Là em nói chia tay còn có thể làm bạn bè, nhưng mà em thấy anh liền xoay người bỏ đi.”
“Vậy anh coi như tôi nói dối có được không?”
“Tình cờ gặp nhau rồi, cho dù ngồi nói chuyện với bạn bè cũ một lát không được sao?” Wu Yifan đứng dậy, bàn tay cầm tay Zhang Yixing vẫn chưa buông ra, trong lời nói lộ ra một khí thế mạnh mẽ.
“Đại Ngưu, anh có thể làm chuyện gì cũng tự nhiên một chút, không được sao? Chúng ta đã CHIA! TAY! RỒI!”
Park Chanyeol thiếu chút nữa đã phun ra: Đại Ngưu là cái gì?! A ha ha ha ha!
Byun Baekhyun cũng vô cùng hốt hoảng: Anh Xing Xing… thì ra cũng có thể hung dữ như vậy sao…
Wu Yifan mạnh mẽ kéo Zhang YiXing vào trong ngực, hoàn toàn không để ý ánh mắt của người chung quanh: “Là em nói chia tay, anh chỉ cho em đi, lại chưa từng đồng ý.”
“Anh thả tôi ra… Tên khốn này, anh mau thả tôi ra!”
“Zhang Yixing, em nghe đây… Ban đầu, anh thật sự có ý định thả em đi, nhưng mà hiện tại, anh hoàn toàn thay đổi chủ ý rồi.”
Tiếp theo, Wu Yifan cầm tay Zhang Yixing, không biết đi tới chỗ nào rồi…
Phía sau chậu cây cảnh, Byun Baekhyun cúi đầu xuống, bộ dạng hâm mộ lại tiếc hận: “… Ông trời…ơ…i quả nhiên là anh Xing Xing… Bản thân đã xuất chúng, người anh ấy thích cũng xuất chúng như vậy…”
Park Chanyeol cũng ngăn không được mà cảm thán: “Thì ra người yêu cũ là anh Xing Xing, tổng biên tập thật sự là quá đẹp trai rồi 〒▽〒…”
Nói xong, hai người lại giống như kịp phản ứng cái gì đó.
“Chẳng phải cậu nói anh ấy không phải nam thần của cậu, sao dáng vẻ y như bị thất tình vậy?”
“Tớ, tớ nào có! Rõ ràng là bộ dạng của cậu như mấy em teengirl mê trai!”
“Làm gì mà đột nhiên giận dữ như vậy?! Thầm yêu người ta không được toại nguyện lại còn mượn tớ trút giận…”
“YAA.A.A.. Park Chanyeol, cậu nói bậy một câu nữa thử xem! Nếu trong lòng cậu không có quỷ thì lớn tiếng như vậy làm gì!?”
Aizz… Lúc nãy còn êm đẹp thế kia… sao lại mở miệng cãi nhau rồi…
Oh Sehun hai tay chống cằm, vẻ mặt không hiểu.
Lần thứ hai mươi hai… Baba và chú Baekie bởi vì nhìn lén “Tinh Tinh” và “Đại Ngưu” mà lại nhao nhao…
Thật sự… Thật sự kỳ quái mà…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ba Chúng Ta
- Chương 20: Cái gì cũng là bí mật