Trong mắt Triệu Huyên lộ tia trào phúng nói:
“Không chờ được người về thì sao? Hiện giờ ngươi cũng được như ý muốn rồi, nhưng ta đề nghị ngươi hãy lo cho nhà mình trước đã.”
Người phàm đều muốn trường sinh bất lão, nhưng bọn họ đâu biết gió tanh mưa máu sau khi trường sinh?
Triệu Huyên nheo mắt quan sĩ kỹ người đàn ông vóc dáng cao lớn, lạnh lùng cao ngạo trước mắt mình, sau đó cô đã hiểu tại sao anh chết rồi sống lại.
Nói chính xác hơn thì không phải anh chết rồi sống lại, mà là trực tiếp biến thành cương thi, nhưng anh hơi không giống cương thi khác.
Cương thi bình thường không hồn không phách, nhưng Doanh Chính thì có đủ ba hồn bảy vía, trên người còn mang theo khí tím đế hoàng siêu mạnh, từng được khí Tiên của cô nuôi dưỡng mấy trăm năm mới khiến anh biến thành thành một cương thi độc đáo.
Một Đế Hoàng Cương chỉ mới thành cương đã thoát khỏi Hắc Cương thăng cấp thành Phi Cương.
Doanh Chính trầm mặc thật lâu sau, tiếng ồn bên ngoài càng lúc càng lớn, luồng gió không biết từ nơi nào thổi vào huyệt, đôi mắt của anh bỗng trở nên lạnh băng, há miệng, bốn chiếc răng sắc nhọn kéo dài ra từ khóe miệng.
Mùi người sống trong gió gợi lên ham muốn thèm máu của Triệu Huyên.
Trước mắt chỉ có một sinh vật, yết hầu của Doanh Chính lăn lộn, anh ngửa mặt lên trời gầm rống một tiếng, vươn tay ra, móng tay màu đen dài sắc bén chộp hướng người trước mắt.
Đôi mắt đen láy của Triệu Huyên ánh lên tia sắc lạnh, hơi nghiêng cổ, ống tay áo như mây phất nhẹ, quét kẻ nhào về phía mình té xuống đất.
"Định!"
Tay ngọc búng nhẹ, Doanh Chính nổi điên lập tức đông cứng.
Doanh Chính tức giận gầm rống, trong đôi mắt đỏ máu tràn ngập đói khát.
Triệu Huyên buông tiếng thở dài, một giọt máu Tiên chảy ra từ ngón tay cô, thoáng chốc chui vào cổ họng đế vương nổi điên.
Đã tính sai, lần này ngủ say ngược lại tạo thành nhân quả lớn cho mình.
Thôi kệ, nghĩ tình hai người kết duyên, cô sẽ giúp anh một tay.
Triệu Huyên ngủ trong huyệt của Doanh Chính mấy trăm năm, thế của đế vương đã dung hợp vào vận thế của cô, khiến thể chất kỳ lạ tiến hóa đôi chút, cô nợ anh một phần nhân quả!
Tuy thế xui rủi của cô vẫn rất mạnh, nhưng hiện giờ cô có thể khống chế một chút, thậm chí còn có thể đơn giản chỉ huy chúng nó.
Triệu Huyên thầm cảm khán, số xui mà Thiên Đình, Ngọc Đế đều đau đầu nhức óc lại bị thế của đế nhân gian xua tan, thời là thế, số là thế, nếu cô có thể tiến hóa sớm hơn thì đã không bị đám Tiên Quân cao ngạo của Thiên Đình đổ tội mấy chục nghìn năm.
Triệu Huyên hơi cấp tiến nghĩ, nếu ngày xưa cô cũng có thể kiểm soát được vận thế của mình giống như bây giờ thì nhất định sẽ suốt ngày bám lấy Ngọc Đế, cho ông ta biết xui thật sự là như thế nào!
Máu Tiên chui vào cổ họng, cảm giác khát máu biến mất khỏi thân thể Doanh Chính, mắt đỏ nổi điên cũng dần bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, mặt Doanh Chính không cảm xúc, mày kiếm hơi nhíu:
“Tại sao trẫm có xúc động muốn hút máu?”
Dù gì là một vị đế vương, tuy khϊếp sợ trước sự khác lạ của mình, nhưng đáy lòng anh không dâng lên gợn sóng gì.
Triệu Huyên nhướng chân mày liễu, giải đáp thắc mắc cho anh:
"Ngươi hiện giờ không phải con người, là cương thi, hút máu là bản năng của cương thi, ngươi tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng mà . . .”
Triệu Huyên tạm dừng một lúc, mắt hạnh lộ ra mấy phần nghi hoặc:
“Trước kia ngươi có làm phật lòng kỳ nhân dị sĩ gì không? Hồn phách của ngươi bị nhốt trong thân thể, không được siêu sinh."