Chương 15:

Nó dường như biết mục đích của hai thầy trò, nên lúc hai người vào trong rừng thì cố ý tạo tình huống quái dị hù hai người Triệu Huyên sợ hãi trốn ra ngoài.

"Sư phụ, hiện tại nên làm gì?" Triệu Vũ nhìn cây hòe âm u, nuốt nước miếng, cây kỳ dị như vậy, nói nó không thành tinh cũng không có người tin.

Người trong thôn nhà họ Dương bị mù sao? Cây kỳ lạ như vậy rành rành cắm rễ cạnh thôn vậy mà không có người phát hiện.

Thật ra việc này không thể trách người trong thôn, thường ngày hình dạng của cây hòe này khác hẳn với hiện tại, nhìn thoáng qua chỉ cho rằng nó to hơn cây hòe khác một chút, nên người trong thôn không phát hiện.

Triệu Huyên nhìn cây hòe, bâng quơ nói:

“Còn làm gì nữa, đương nhiên là chém.”

Cho dù nó có chút đặc biệt, nhưng chỉ là tầm thường trong mắt Triệu Huyên, hơn nữa cây âm hút xương thành tinh như vậy vốn rất tà ác.

Triệu Huyên vừa dứt lời, trong rừng đột nhiên nổi gió to thổi cây cối kêu xào xạc.

Tiếng gió nghe như tiếng gầm của cây hòe, mang theo tức giận ngập trời.

Triệu Huyên nhìn cây hòe đung đưa mạnh, khịt mũi khinh bỉ, lạnh giọng nói: "Triệu Vũ, ra tay."

Một cây tinh nho nhỏ mà dám khıêυ khí©h cô, tưởng cô là đạo sĩ quèn chốn phàm trần sao?

“Vâng.”

Nghe sư phụ sai khiến, Triệu Vũ không dám chậm trễ, rút kiếm ra cách không khí chém ngang cây hòe.

Cây hòe thành tinh dĩ nhiên có linh, không thể nào bó tay chịu trói. Triệu Vũ vừa làm động tác thì nó đã tấn công trước.

Nó vung cành to, tà khí dày đặc bắn ra từ tán cây, trong khoảnh khắc khói tà đã tụ thành một đầu rồng màu đen.

Đầu rồng rít gào, thoáng nghe tiếng rồng ngâm. Đầu rồng khói tà lạnh lẽo, mang theo thế giận nuốt núi sông hùng dũng lao về phía Triệu Vũ.

Triệu Vũ cũng không phải ăn chay. Mấy năm nay cậu ấy theo Triệu Huyên học công pháp cứng chém yêu trừ ma, ít chạm đến tạp học khác.

Thấy đầu rồng lao về phía mình, Triệu Vũ lắc người biến mất, nơi cậu ấy biến mất có tàn ảnh xẹt qua.

Triệu Huyên nhìn đầu rồng hình thành từ khói tà, mắt hạnh sâu thẳm, vươn tay kéo không khí, khói tà đầu rồng bị kéo tới trước mặt cô.

Sao lại là khói tà có hơi thở rồng?

Sau khi tìm hiểu rõ hơi thở ẩn trong khói tà, Triệu Huyên quắc mắt lên, tức giận quát:

“Yêu nghiệt to gan, lại dám khinh nhờn long cốt, không tha cho ngươi được!”

Triệu Huyên tức giận trừng mắt, Triệu Vũ không kịp dây dưa với cây hòa thì cô đã vỗ vào thân cây, một chưởng đánh tan tà khí dày đặc mà nó tụ lại.

Cô chỉ cho rằng nó hút xương của tinh quái khác nên mới trở nên khác với cây hòe tinh bình thường, không ngờ nó to gan đến mức hút xương rồng.

Một tiểu yêu sao dám tùy ý khinh nhờn thịt xương của rồng!

May mà cây hòe này hút xương rồng thời gian ngắn nên chưa gây thành họa lớn, nếu để mặc nó lớn lên, trăm năm sau, cây âm này tuyệt đối sẽ tai họa một phương.

Khoảnh khắc Triệu Huyên vỗ chưởng, một tiếng hú quỷ khóc sói tru thê lương vang vọng tận trời, sóng âm khϊếp hồn người, Triệu Vũ công lực thấp không chịu nổi âm thanh xuyên thấu thần thức, lỗ tai chảy ra hai dòng máu đỏ.

Triệu Huyên lạnh lùng cau mày, ngón tay chỉ vào đầu Triệu Vũ ngăn cách tiếng hét của cây, cô giật lấy kiếm dài trên tay cậu ấy, khẽ quát một tiếng, nhẹ đạp chân nhảy đến gốc cây hòe, cầm kiếm quét ngang.

Cây hòe dường như biết chính mình chạy trời không khỏi nắng, nó mãnh liệt lay động cành, từng đoàn khí âm tà bày ra giống như quả cầu sắt to lớn đánh mạnh về phía kẻ địch lớn trước mắt.