Chương 14: Thịt Khô

Đoàn người về đến Hang Dơi an toàn. Hai cha con Nanh Sói nhìn chỗ thịt mà mắt rơm rớm ướt " Phong à, ngươi cứu ta, bây giờ ngươi cứu cả bộ lạc"

"Ta có một mình, ngươi cho ta đến bộ lạc là tốt rồi, chuyện khác nói sau, bây giờ chỗ thịt này xử lý thế nào?"

"Do ngươi cho bộ lạc vũ khí, ta để ngươi quyết định, nhiều như vậy cũng chỉ có cách làm thịt khô thôi"

Kỳ Phong nói với Trăng Non " ngươi nghỉ ngơi một lát rồi chọn ra 10 người nướng thịt ngon nhất nướng 15 con sói cho bộ lạc mừng chiến thắng"

" Chân Cái, ngươi khéo tay, hãy đi chặt tre làm cho ta như này, như này" hắn vẽ trên đất hình dàn sấy dã chiến, có 4 cọc tre cái chống 4 góc, bên trên đan những nan tre cách nhau khe hở một bàn tay. " Ngươi đã hiểu chưa??"

Chân Cái " dễ hơn đan gùi nhiều, ngươi cứ chờ chỉ ăn xong một bữa là ta làm tốt"

Cách làm thịt khô của bộ lạc thật khiến hắn ngao ngán, cắt thịt mỏng sau đó phơi đến cứng ngắc dưới ánh nắng, lúc ăn còn tệ hơn ăn bánh đa, không có vị thịt, còn có khi xuất hiện mốc meo.

"Gió Đông, ngươi cùng giống cái của bộ lạc cắt thịt ra khỏi xương, chia thành từng miếng bằng bàn tay, sau đó ướp đều muối ớt lên, dùng cây tre chẻ nhỏ, dài bằng một cánh tay, sau đó chọc xuyên qua thịt" . Hắn vừa nói vừa làm mẫu, tất cả không cần nghỉ ngơi lập tức đi làm việc, còn gì hấp dẫn hơn làm đồ ăn?

Tối hôm đó là một bữa ăn thịnh soạn nhất của bộ lạc từ khi khai thiên lập địa đến nay. Trước đây dù là khi thịnh vượng, no đủ chỉ dành cho Thầy Cúng, tộc trưởng và những chiến binh mạnh nhất. Phụ nữ trẻ em bị coi là công cụ làm việc, hàng hoá dự trữ khi thất bại đem ra trao đổi lấy thịt và da thú, làm sao được phép ăn thoải mái.

Toàn bộ lạc chú ý vào hơn 30 tảng thịt sói nướng thật lớn, có khoai sọ dại, măng nướng xếp từng chồng cao thấp trên mấy tảng đá dưới chân Kỳ Phong. Hắn không để mọi người đợi lâu nữa " bữa ăn này không có phân phát đến từng người, tất cả đều được ăn thoải mái đến no căng bụng thì thôi, thợ săn cắt thịt cho người già và trẻ nhỏ xong mới được ăn, không cần giành nhau, đồ ăn còn rất nhiều"

Cặp anh em sinh đôi mỗi người cầm lấy một tấm sườn sói lớn mà gặm từng miếng nhai nhồm nhoàm, sói mùa xuân dư dả con mồi thật béo, thịt nửa nạc nửa mỡ nướng vàng lên xen lẫn vị cay của ớt rừng, hương thơm làm nước bọt chảy như suối. Lại cắn một miếng măng nướng dòn ngọt, ăn như bão táp mưa sa. " Thầy cúng, cho ta thêm một cái đùi được không? Ta vẫn chưa no"

"Sói là do ngươi bắn, ta cho ngươi hai cái đùi, ăn không hết bị phạt nhịn đói hai ngày, đồng ý?"

" Được, nếu ta ăn không hết ta nhịn đói hai ngày, Tay Phải nhịn ba ngày"



" Không được, ngươi cũng nhịn ba ngày như ta, đồ hại người"

Cả bộ lạc cười ầm lên nhìn hai tên ngốc giành ăn, bọn chúng tuy ngốc nhưng có sức vóc lớn, lần đi săn này dũng mãnh như hung thú, chiến thắng bầy sói còn ăn luôn xương sói. Tự nhiên chỉ xin phép Thầy Cúng, chỉ nghe lời Thầy Cúng.

Nanh Sói nhìn mấy giàn sấy thịt thật tò mò " Phong này, đêm cũng phơi khô thịt được sao"

Kỳ Phong " Ngươi cho người đốt lửa nhỏ, cách xa không chạm đến thịt, bên trên phủ lá cây lớn, không đến trưa ngày mai là xong. Lưu ý cho người canh lửa cẩn thận, đốt cháy thịt thì không cần ăn nữa"

Bữa tối kết thúc trong hàng loạt tiếng ợ đầy thoả mãn, bộ lạc vui nhưng cũng có người buồn, Mặt Chuột "được" trói trước đống lửa lớn hít mùi thịt nướng, được Chân Cái cho ba cái tát nổ đom đóm mắt vì đòi ăn.

Nanh Sói buồn bã vì trong đội thợ săn có người ham sống sợ chết đến mức bán đứng đồng đội " Mặt Chuột, ngươi còn gì để nói không?"

"Ta, ta bắn được hai con dê lớn, không phải giống cái để đổi da thú hay sao? Ta không có tội?"

Kỳ Phong nhìn Trăng Non đang tức giận, cô nàng chỉ biết nắm tay siết chặt, Mặt Chuột nói cũng đúng, giống cái làm sao có địa vị bằng một thợ săn trong bộ lạc

Kỳ Phong quát lớn " mẹ ngươi không phải là giống cái à? Giống cái thì sao? Trăng Non bắn tên giỏi nhất bộ lạc, nướng thịt ngon nhất, còn giúp ta một việc lớn mà chưa đòi thưởng một con dê đực nữa kìa?"

" Ta tuyên bố, không phân biệt lớn nhỏ, đực cái, chỉ cần là người của bộ lạc, chiến đấu vì bộ lạc ta đều che chở, tham sống sợ chết đừng làm ô nhục thợ săn, ta sẽ cho đi hái măng trồng cây. Hại đến tính mạng của người trong bộ lạc phải chết!!!"

Toàn bộ lạc hét lớn " gϊếŧ hắn đi, hắn không phải người của Hang Dơi"

Nanh Sói buồn bã, cha của Mặt Chuột từng đỡ cho hắn một lao trong khi chiến đấu với bộ lạc khác, hiện tại hắn không muốn gϊếŧ chết Mặt Chuột " Thầy cúng có thể tha cho hắn một mạng được không? Cha của hắn cứu ta một lần, ta đuổi hắn ra khỏi bộ lạc??"

Kỳ Phong nể mặt Nanh Sói cầu tình, hắn thả trói cho Mặt Chuột đuổi đi ngay trong đêm, trên người hắn có vết thương, bụng đói lang thang trong rừng giữa đêm tối, nếu còn sống tức là trời chưa muốn hắn chết.