Một âm thanh chát chúa vang lên, từng mảnh vỡ của gạch ngói cùng sức ép đẩy Kỳ Phong văng lên không trung. Sát na này hắn chỉ kịp mỉm cười vì đã thành công hạ tháp canh, hoàn thành nhiệm vụ. Trước khi đi tiên phong 3 người đã "được" đơn vị làm lễ truy điệu sống. Sức công phá của thuốc nổ vượt quá tính toán của chủ nhân, không những tiêu diệt toàn bộ tháp canh mà còn liên lụy luôn cả bản thân, không kịp nhìn thấy ngày giải phóng, không được về gặp mẹ già. Mấy phong lương khô để giành về cho các em cũng đã là ước mơ dở dang. Mắt hắn tối đi, toàn thân rơi tự do...
Cơn mưa tới, từng giọt nhẹ nhàng rơi lên mặt Kỳ Phong, cảm giác đau xót cả bên ngoài lẫn bên trong đầu thật không dễ chịu, âm thanh huyền bí vang lên cho hắn biết linh hồn đã xuyên đến thời kỳ tiền sử ở một không gian xa lạ. Kỳ Phong đã hy sinh, thân xác hiện tại bị rơi vào một cái hố sâu chừng 5m đập đầu vào đá mà đăng xuất thoát khỏi khổ ải trần gian, ở dưới hố cắm chi chít cọc nhọn lớn nhỏ khác nhau, còn có một con lợn rừng treo lủng lẳng trước mặt bị một cái cọc xuyên qua máu vẫn còn chảy, cũng may hắn chỉ rơi xuống mép hố, nếu nhảy một cái vào giữa những đám chông này có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.