Chương 2

Đan Nhạn Ti cảm thấy, người phụ nữ như Tiêu Vận Thư, rất thích hợp xem loại văn xuôi này. Cô ấy có một khí chất thư sinh mạnh mẽ, không phải là khí chất thư sinh cổ điển, mà giống một phụ nữ Giang Nam tao nhã, dịu dàng và tinh tế. Trên sống mũi của cô ấy đeo một chiếc kính gọng mỏng hình bầu dục màu bạc, phần lớn giới trẻ hiện nay đều đeo kính gọng to hoặc tròn, nhưng Tiêu Vận Thư lại đeo kính nhỏ hình bầu dục hiếm thấy, kính mắt đơn giản như vậy ngược lại càng phù hợp với khí chất của cô.

Bọn họ cứ như vậy ngồi ở trên sô pha lẳng lặng đọc sách, mặc dù không nói một câu, cũng không có bầu không khí xấu hổ. Tiêu Vận Thư vùi đầu đọc sách một lát, lại kìm lòng không được, len lén đem ánh mắt chuyển tới người bên cạnh.

Đan Nhạn Ti của hôm nay, quả thật không giống với trước kia, không còn xoã tóc như trước, mà đã búi tóc. Kiểu tóc của cô rất đẹp, bồng bềnh kết hợp với một vài sợi tóc xoăn ngắn xõa xuống hai bên má càng khiến cô ấy trông trẻ trung và hoạt bát hơn.

Nhận thấy được tầm mắt do người bên cạnh dò tới, Đan Nhạn Ti ngoài mặt vẫn im lặng nhưng trong lòng lại rất vui kiểu tóc này là thành quả cô ấy luyện tập mấy ngày. Đúng vậy, Đan Nhạn Ti chính là hiếm thấy ở phụ nữ, rất ít buộc tóc, cho dù là buộc tóc cũng là tùy tiện gom lại, buộc tóc đuôi ngựa thấp.

Kết quả mấy ngày hôm trước cô ấy ở trên mạng xem một bài báo《 làm cho đối tượng của bạn yêu bạn thật nhiều :10 kiểu tóc cổ tích đẹp mê hồn》, cô ấy ngay từ đầu đối với loại tiêu đề này thì cười khuẩy, nhưng về sau lại nghĩ tới Tiêu Vận Thư. Cân nhắc đến việc mình còn cả 1 chặng đường dài để theo đuổi cô, không chủ động trước sao được.

Cô ấy vẫn rất tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng... vẫn đánh giá quá cao kỹ năng của mình. Những kiểu tóc này có vẻ đơn giản ... tốt, cô ấy thừa nhận, nhưng có chút không hề đơn giản! Cô ấy suýt bị chuột rút tay chỉ vì kiểu tóc búi này nên hôm nay cô ấy mới đến muộn. Tuy nhiên, cô ấy vẫn rất hài lòng với kết quả ngày hôm nay, và xem ra hiệu quả không tệ.

“Đẹp không?” Đan Nhạn Ti muốn trêu chọc cô, đối diện với tầm mắt của cô.

Bất thình lình bị bắt, Tiêu Vận Thư có chút đỏ mặt, vùi đầu tiếp tục đọc sách, thấp giọng nói: “Đẹp.”

Nhìn thấy cô lại đỏ mặt, Đan Nhạn Ti nổi lên tâm tư đùa bỡn, trước kia sao không phát hiện mình “ác liệt” như vậy? Cô ấy vươn tay, nhéo má cô :“Sao mặt lại đỏ như vậy?”

Tiêu Vận Thư bị hành động của Đan Nhạn Ti làm cho có chút luống cuống, ngay cả nói cũng lắp bắp: “Không, không có, đại khái nguyên nhân là trời nóng.” Vì sao cô rõ ràng là một người bình tĩnh như vậy, gặp Đan Nhạn Ti liền biến thành như vậy. Tiêu Vận Thư cảm thấy mình diễn không đủ xuất sắc, cô bị phản bội bởi chính khuôn mặt đỏ ửng không thể kiểm soát của mình.

Đan Nhạn Ti thở dài trong lòng, không đành lòng trêu chọc cô nữa. Thật ra Đan Nhạn Ti đã sớm thích Tiêu Vận Thư, nhưng vẫn không xác định cô có thích mình hay không, đánh giá từ biểu hiện của Tiêu Vận Thư, có lẽ, mình hẳn là có tám mươi phần trăm tỷ lệ thành công đi. Nhắc tới cũng rất bất đắc dĩ, Đan Nhạn Ti làm một Omega, đại khái phải đuổi theo Alpha.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Vận Thư, cô mặc một chiếc váy dài trắng noãn, với mái tóc đen dài buông xõa trên vai. Làn da của cô rất trắng nõn vòng em thon thả của cô thật quyến rũ. Cô có đôi mắt long lanh, cô nhìn Đan Nhạn Ti và nói: “Em có thể chạm vào con mèo của chị được không?” Từ đó về sau, cô thường xuyên ghé thăm phòng sách của mình, xem ra cô thật sự rất thích nơi này.

Sau đó bọn họ dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn, cô ấy biết Tiêu Vạn Thư là sinh viên đại học gần đó, bởi vì không thích sự kiểm soát ở kí túc xá của trường, cho nên thuê phòng ở bên ngoài.

Khí chất của cô rất tốt, lúc đọc sách cũng ngồi thẳng tắp. Đan Nhạn Ti phát hiện mình rất thích quan sát vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thấy chỗ lộn xộn trong sách, lông mày của cô sẽ hơi nhíu lại, mím môi, ngón tay sẽ vô thức chạm vào môi. Lúc cô trêu mèo, thích dùng ngón tay trêu chọc vào tai mèo, khuôn miệng nhỏ nhắn sẽ hơi vểnh lên, phát ra âm thanh líu lo.