Thời điểm cuộc so tài đầu tiên kết thúc, có tới hơn ba mươi vị trù sư chưa hoàn thành món ăn của mình.
Hạ Tranh nhìn ra được, những trù sư này không bị bại bởi trù nghệ hay trí lực, mà thất bại từ trong lòng.
Ngay từ đầu khi không tìm ra được lời giải tâm tình đã rối loạn rồi, loạn một lần dẫn tới toàn bộ quá trình tiếp theo đều thất bại.
Cũng có trù sư không am hiểu giải mã, lấy được nguyên liệu sau cùng, nhưng vẫn có thể an an ổn ổn trình lên tác phẩm của mình. Nhưng lại có trù sư chỉ chậm trễ chút xíu thôi, vậy mà vẫn không có biện pháp phát huy thật tốt.
Cuối cùng vẫn có hơn một trăm món ăn được trình lên, giám khảo lần lượt thưởng thức và chấm điểm. Hạ Tranh là khách quý đặc thù, có thể thưởng thức, nhưng không có quyền cho điểm.
Hơn một trăm món, mỗi món nếm thử một chút, cũng không sai biệt lắm no đến bảy tám phần.
Hạ Tranh thưởng thức những tác phẩm khiến cho người ta phải kinh diễm, cũng nếm được những tác phẩm vô cùng bình thường, không thể tin nổi là do mỹ thực đại sư làm ra.
Quan sát kỹ, Hạ Tranh phát hiện trù sư nộp lên những món ăn có hương vị bình thường này, đều thuộc nhóm người trở về cuối cùng kia.
Bọn họ tuy vẫn miễn cưỡng kịp giờ, thế nhưng hầu như không thể phát huy tài nghệ thực sự của mình.
Bất quá số lượng loại trù sư này cũng không nhiều, trên cơ bản thì trù sư có thể phát huy thực lực chân chính vẫn chiếm tuyệt đại đa số.
Một vòng này cũng không chấm điểm kỹ càng, mà sẽ chia các trù sư ra vài đẳng cấp, người xếp cuối trực tiếp bị loại, còn lại thì quyết đấu đôi.
Trận đấu đôi thứ hai thì có thể mang theo hợp tác, tự mình trong một phạm vi nhất định tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, sáng tạo ngẫu hứng; trận đấu đôi thứ ba thì chỉ sử dụng nguyên liệu nấu ăn bản thân mang tới, chế biến ra món ăn sở trường nhất.
Hạ Tranh một bên thưởng thức, một bên ngầm chấm điểm cho các trù sư, một bên lại so sánh với chính mình.
Trước khi trọng sinh cậu cũng được mời tới Mỹ thực đại hội với tư cách khách quý đặc thù, may mắn được thưởng thức món ăn của các vị đại sư. Nhưng lúc ấy cậu không sở hữu tinh thần lực, tự nhiên là ngoại trừ đầu lưỡi được hưởng thụ, thì không có cách nào cảm giác được kí©h thí©ɧ của mỹ thực đối với tinh thần lực.
Mà hiện tại, cậu rốt cục có thể cảm nhận được quá trình năng lượng vận chuyển trong cơ thể.
Cậu đã từng nếm thử món ăn của chính mình, cảm thấy tác dụng đối với tinh thần lực không khác linh thực là mấy. Bất đồng duy nhất là, linh thực còn có thể tẩm bổ thân thể, còn mỹ thực nơi này lại chỉ tẩm bổ cho tinh thần lực mà thôi.
Nhưng lúc này thưởng thức mỹ thực do người khác chế biến, Hạ Tranh cảm thấy lí giải của mình có lẽ đã hơi sai lệch.
Kỳ thực chỉ cần là thức ăn, khẳng định đều có chút tác dụng đối với thân thể. Trước kia cậu không nếm ra được, là vì bản thân còn chưa đạt tới tầng thứ này.
Hiện tại được thưởng thức mỹ thực càng thêm mỹ vị, Hạ Tranh rõ ràng có thể cảm nhận, dưới sự xao động của tinh thần lực, thân thể cũng sinh ra cải biến.
Có đôi khi Hạ Tranh nghĩ, sự chênh lệch giữa người sở hữu tinh thần lực và người không sở hữu tinh thần lực, ngoại trừ có thể và không thể điều khiển cơ giáp ra, thì ở những phương diện khác cũng không lớn. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng là vì đi theo lộ tuyến bất đồng.
Thế giới này đi theo con đường khoa học kỹ thuật, tinh thần lực sinh ra cũng là để phục vụ cho khoa học kỹ thuật. Nhưng ở một thế giới nào đó khác, như Tu chân giới của bọn họ chẳng hạn, lại đi theo con đường tu luyện cả tinh thần và thân thể, khi đó tinh thần lực lại trở thành giới tuyến phân chia địa vị của con người.
Tu chân giới nguyên bản của cậu, nếu không đi theo lộ tuyến tu hành tìm kiếm cơ hội phi thăng, mà theo lộ tuyến khoa học kỹ thuật, thì có lẽ sẽ không có dáng vẻ như thế.
Đại khái bởi vì đã từng là người yếu nhược, cho nên Hạ Tranh cảm thấy con đường khoa học kỹ thuật rất tốt.
Dù rằng hiện tại cậu cũng xem như thuộc về lớp cường giả.
Có lẽ vì kiếp trước từng thưởng thức qua rất nhiều linh thực (tuy là trù sư cấp thấp, nhưng cậu vẫn là một trù sư), đời này cũng đã hưởng qua quá nhiều món ăn đẳng cấp cao hơn mình làm, Hạ Tranh tuy có thể cảm thụ được uy năng tựa như trí huyễn dược tề (kiểu như thuốc tạo ảo giác) của mỹ thực đối với tinh thần lực, nhưng dù sao, nếu cậu không tập trung tinh lực đi chú ý, thì vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh.
So với các giám khảo khác, phản ứng của Hạ Tranh xem như đã rất lãnh đạm rồi.
Giám khảo của Mỹ thực đại hội, đều là những người sở hữu tinh thần lực, dù là dưới tình huống thần kinh căng chặt, bọn họ cũng sẽ không bị mê hoặc bởi cảm giác sung sướиɠ và ảo giác do mỹ thực mang lại, nhưng Hạ Tranh thì dù là trong trạng thái thả lỏng, cũng vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh.
Dù sao đã sớm thành thói quen.
“Ăn không ngon à?” Một giám khảo ngồi cạnh sau khi tỉnh lại từ cực độ vui sướиɠ, thấy nhãn thần thanh tĩnh của Hạ Tranh, liền có chút ngạc nhiên.
Nếu như nói chính mình đã tập thành thói quen, khẳng định sẽ có vẻ rất kiêu ngạo, Hạ Tranh suy nghĩ một chút, mới đáp: “Tôi xuất thân từ gia đình quân nhân, trong nhà huấn luyện rất nghiêm khắc, cho nên tôi đã quen thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, sẽ không tùy ý để bản thân thả lỏng đến trình độ mất khống chế. Ừm, tuy là như vậy cũng mệt chết đi được, nhưng đã thành thói quen.”
Giám khảo mỉm cười gật đầu: “Thời điểm ba mẹ cậu huấn luyện tân binh vốn được xưng là huấn luyện viên ma quỷ, không nghĩ tới ở trên phương diện dạy dỗ hài tử còn nghiêm khắc đến thế. Bọn họ cũng thật là, đối với cậu mà lại có thể hạ quyết tâm như vậy.”
Hiển nhiên danh tiếng trong quá khứ của Hạ Viên và Phượng Xu khiến cho giám khảo rất dễ dàng tin tưởng Hạ Tranh: “Thực đáng tiếc, nếu cậu không phải là một mỹ thực đại sư, về sau nhất định sẽ là một chiến sĩ cơ giáp vô cùng xuất sắc.”
Hạ Tranh hơi nghiêng đầu, cố ý tỏ ra ngây thơ nói: “Tôi hiện tại cũng là một cơ giáp sư nha. Sau khi trở thành cơ giáp sư, tôi có thể tự mình săn bắt nguyên liệu nấu ăn!”
“Được rồi, cậu bây giờ cũng là… Ách, ta chỉ hi vọng số lượng mỹ thực đại sư sở hữu tinh thần lực sẽ bớt đi,” Giám khảo sờ sờ cằm, “Nếu không thì chúng ta biết lấy cái gì để trao đổi mỹ thực đây?”
Hạ Tranh “phốc” một tiếng bật cười: “Sẽ không như thế, một người săn bắt cũng không an toàn, vẫn phải cần tới hợp tác. Chỉ là có thể đích thân săn bắt nguyên liệu nấu ăn, là một sự tình vô cùng vui sướиɠ.”
“Cho nên thời điểm thực chiến cậu mới có thể sở hữu tố chất tâm lí tốt như vậy sao?” Giám khảo nhịn không được cười nói: “Người khác nghĩ tới việc tiêu diệt địch nhân, thậm chí thương tổn đến sinh mệnh là một loại chuyện vô cùng đáng sợ. Mà cậu lại coi như đang săn bắt nguyên liệu nấu ăn, thu hoạch thức ăn. Cho nên cậu mới không có tâm lí tội lỗi.”
“Đối mặt với nguyên liệu nấu ăn đương nhiên là… Khụ khụ, đừng trách trù sư có bộ dáng tàn nhẫn.” Hạ Tranh giả vờ quẫn bách nói, “Lên chiến trường thì lại bất đồng.”
“Cũng đúng, bất quá cậu không có khả năng gia nhập quân đội a!” Giám khảo sâu sắc thở dài. Hiển nhiên, hắn là một thành viên trong quân đội.
Hạ Tranh cười khan vài tiếng, dời đi trọng tâm câu chuyện.
Từ sau khi bộc lộ tài năng trên phương diện thao túng cơ giáp, số người than thở với cậu cũng quá nhiều rồi.
Có điều, Hạ Tranh đã không nói thật.
Cho dù đối mặt với nhân loại, cậu cũng có thể không chút do dự mà hạ sát thủ. Dù sao cũng đã gϊếŧ qua rất nhiều lần. Thế giới mà cậu từng sinh tồn, tựa như thiên nhiên hoang dã, nhược nhục cường thực, thời thời khắc khắc đều có thể nghênh đón gϊếŧ chóc, mà nguyên nhân xuống tay, có lẽ chỉ vì cường giả phát tiết nỗi buồn chán.
Đương nhiên, sự tình này bản thân tự biết là được, không có khả năng nói cho người khác.
Hiện tại cậu sinh trưởng trong hoàn cảnh an bình… Ừm, ca ca bọn họ nói thế nào nhỉ, quan nhị đại? Đúng rồi, quan nhị đại. Làm sao có thể am hiểu chuyện gϊếŧ người chứ.
Bất quá… Hạ Tranh lại nghĩ tới việc mình bị ám sát, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn.
Trước khi trọng sinh thật vất vả mới điểu chỉnh được trạng thái tâm lí thần hồn nát thần tính, đối với thân nhân cũng có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, đồng thời bắt đầu bù đắp việc mình trước kia tuy không tính là cố ý xa cách nhưng vẫn tồn tại phòng bị với bọn họ, hàn gắn quan hệ lẫn nhau.
Kết quả lại đi đời nhà ma.
Quả thực là thê thảm.
Đời này dù thế nào cũng không thể lại chết đi a!? Mặc dù đã không còn là tu chân giả, thân thể chết linh hồn sẽ không tiêu tán theo, có thể đầu thai chuyển thế. Nhưng nếu linh hồn này mà đầu thai chuyển thế thì sẽ trở thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, không còn một chút quan hệ nào với kiếp trước nữa.
Đối với nhân loại như Hạ Tranh mà nói, coi như đã mất mạng rồi.
Cậu chỉ có một sinh mệnh này thôi, thế nào cũng phải cực kỳ thận trọng.
Có điều tuy nói phải cẩn thận… Nhưng cậu cũng hiểu được là rất kỳ quái.
Đây là một thế giới hòa bình, xác suất công dân bình thường mất mạng là rất nhỏ. Tựa như khi xem TV trông thấy tai nạn xe cộ hay cháy nổ ngoài ý muốn hoặc thiên tai hại chết bao nhiêu mạng người gì đó, công dân phổ thông nhìn thấy, cũng chỉ là một vài sốliệu, không có cảm giác bản thân mình sẽ gặp phải.
Cái chết của cậu so với chuyện ngoài ý muốn còn đáng kinh ngạc hơn, đi tới một địa phương yên bình, lại gặp phải phần tử khủng bố cố ý tập kích.
Tuy biết là mình bị theo dõi, coi như nửa ám sát. Nhưng nghĩ lại, nhiều mỹ thực đại sư như vậy, muốn gϊếŧ thì đã sớm chết một đám. Mặc dù phỏng chừng cái chết của mình có thể là mồi lửa để phá hư quan hệ giữa Hiên gia và Hạ gia, nhưng dựa vào quan sát của bản thân đời này, quan hệ giữa hai nhà cũng sẽ không vì loại mưu sát khó giải thích kia mà trở nên kém đi.
Đối phương hẳn không cần tốn nhiều tâm tư mưu hại mình mới phải.
Nói không chừng… Thực sự là tiện tay mà làm a.
Ban đầu Hạ Tranh vẫn cho là mình bị ghim mục tiêu, mình là mấu chốt quan trọng nào đó.
Kết quả cậu đời này còn cao điệu hơn so với đời trước, nhưng không có tổ chức nào để mắt tới.
Cũng phải, mưu sát cậu còn chẳng bằng mưu sát ba mẹ cậu a.
Đương nhiên, bản thân mình có nhiều khả năng tao ngộ nguy hiểm hơn người bình thường một chút, cũng như con cái của người có tiền thường dễ bị bắt cóc hơn là con cái nhà bình thường.
Kỳ thực… Vẫn là do vận khí không tốt.
Sau khi rút ra kết luận này, Hạ Tranh buồn bực một hồi lâu.
Cậu thậm chí còn suy đoán, nói không chừng tổ chức khủng bố đang làm ra hành động gì ở nơi đó, trùng hợp bắt gặp mình ở đấy, sau đó vỗ đầu một cái cảm thấy gϊếŧ mình đi mới có lợi, lại vừa vặn biết được chút tin tức nội bộ, nên mình mới gặp phải tai ương.
Dù sao muốn điều động được cơ giáp cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Tuy có thể cất chứa cơ giáp trong rương không gian, nhưng loại rương này nếu để người trưởng thành khiêng… Ách, thực sự là phải khiêng lên mà di chuyển. Thì thời điểm ra vào trạm kiểm soát, thậm chí trạm bảo vệ của mỗi một địa phương, đều sẽ bị quét hình.
Muốn mang theo cơ giáp chạy loạn khắp nơi, cũng không dễ dàng, đều phải hoàn thành đủ thứ thủ tục.
Cho nên… so với giả thuyết bọn chúng phải hao phí nhiều tâm tư đi ám sát một tôm tép nhỏ như cậu, Hạ Tranh cảm thấy, việc mình vận khí kém vừa vặn gặp phải tao ngộ có khả năng lớn hơn.
Như vậy cũng có thể giải thích, vì sao một màn mưu sát lại qua loa như vậy, đã giá họa cho người khác, mà đồ đằng trên cơ giáp cũng không biết đường thay đổi. Quỷ mới tin thành viên của Thần thánh quân sẽ đứng về phía Hiên Cảnh vốn kiên quyết chủ trương chiến một trận với bọn chúng.
Hiên Cảnh trong đoạn thời gian ấy, nếu không phải là có kẻ cản trở, đã suýt chút nữa đánh hạ được hang ổ của Thần thánh quân.
Kết quả lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, cuối cùng dẫn tới rối loạn. Thần thánh quân đầu nhập vào tinh vực đối địch, tạo thành thiên đại phiền toái cho Liên minh.
Thời điểm nhóm giám khảo bình xét, nhãn thần Hạ Tranh đã trở nên mông lung. (?)
Cái chết kiếp trước nhất định là do Thần thánh quân gây nên, cho dù đời này bọn chúng không có hành động, Hạ Tranh vẫn hẹp hòi quyết tâm phải trả thù. Bất quá nhà cậu vẫn luôn thuộc phái chủ chiến, hình như dù không đi trả thù, vẫn sẽ gặp được Thần thánh quân liền đánh a.
Đáng tiếc bản thân trước khi trọng sinh lại không quan tâm tới chính trị và quân sự, đối với một vài sự kiện cụ thể liên quan tới Thần thánh quân cũng không rõ lắm, việc duy nhất nhớ được tương đối tỉ mỉ chỉ có vụ phản quốc gây khϊếp sợ toàn bộ Liên minh kia.
Tiếc là cậu vừa ra tay đã gặp phải thất bại, ngược lại còn đẩy Từ Dĩnh qua chiến tuyến của A Lí Mộc.
Bất quá Hạ Tranh đối với tam quan của Từ Dĩnh vẫn rất tín nhiệm. Tuy Từ Dĩnh vì ái tình mà không chịu nhảy ra khỏi hố lửa, thậm chí còn sinh ra ngăn cách với Hiên Cảnh. Nhưng một ngày nào đó biết được A Lí Mộc phản quốc, hoặc dù A Lí Mộc không đầu nhập vào tinh vực đối địch mà gia nhập Thần thánh quân, Từ Dĩnh nhất định sẽ ngay lập tức đoạn tuyệt với A Lí Mộc.
Chỉ là không biết thời điểm Từ Dĩnh hiểu ra, có còn giữ được mệnh hay không.
Bộ dạng Hạ Tranh lạc vào cõi thần tiên được máy ghi hình trung thực quay chụp lại, người chủ trì cho rằng Hạ Tranh hẳn là đang suy tư sự tình liên quan tới nấu nướng.
Người chủ trì dùng giọng điệu vô cùng phiến tình, mỹ thực đại sư trẻ tuổi nhất của chúng ta, hiện tại đã mặc sức tưởng tượng tình cảnh bản thân tham gia Mỹ thực đại hội trong tương lai. Cậu đái khái đã chiếm được cộng hưởng với tác phẩm của các mỹ thực đại sư khác, linh hồn của một trù sư đã rục rịch, trái tim bay tới trên đấu trường, chờ đợi được luận bàn với các vị tiền bối nơi đây.
Hạ Tranh mê man mờ mịt nhìn về phía người chủ trì. Người này đang nói ai a, ừm, trong hội trường có nhiều mỹ thực đại sư trẻ tuổi như vậy, khẳng định không phải là mình.
Hạ Tiểu Tranh ở một số thời điểm ngây ngô ngoài ý muốn lại tiếp tục chu du trong cõi thần tiên.
*****
… Buổi tối, Hạ Tranh vẫn cùng người nhà ngụ chung một chỗ.
Lúc này ba mẹ Hạ và cha mẹ Hiên rốt cục cũng gặp được bọn nhỏ, trưởng bối hai bên lần lượt cho Hạ Tranh một cái ôm lớn, hai mẹ lại đáp lên mặt Hạ Tranh một nụ hôn.
Đương nhiên, loại đãi ngộ này những người khác không có phần. Mà cho dù có, bọn họ cũng sẽ cự tuyệt.
Hạ Tranh ban ngày vì chuyện của Từ Dĩnh, nội tâm vẫn luôn buồn phiền, hiện tại trông thấy Hiên Cảnh, vừa lúc muốn nhắc tới việc này.
Hiên Cảnh cũng biết Hạ Tranh khó chịu trong lòng, liền kiếm cớ để hai người nói chuyện riêng.
Việc này ở trong mắt đám người không rõ chân tướng, liền có chút biến vị.
Vân Mân vẻ mặt kiêu ngạo, tay phải cầm quạt che đi khóe miệng đang nhịn không được mà cong lên: “Con tôi vẫn rất được việc a.”
“Ha hả.” Phượng Xu trợn hai mắt như cá chết.
“Đã nói rồi đó, để bọn nhỏ tự quyết định, không được ngăn cản nha.” Vân Mân vẫn không quên nhắc nhở.
Phượng Xu nhếch mép: “Đương nhiên sẽ không ngăn trở, nếu như bản thân Tiểu Tranh nguyện ý, tôi cũng không nhiều lời. Thế nhưng cậu phải hiểu cho tâm tình của tôi.”
Tiểu áo bông tri kỷ nhà mình còn chưa kịp mặc vào, đã bị người khác cầm đi, có thể cao hứng sao?
“Hiểu hiểu. Thế nhưng Tiểu Tranh và Hiên Cảnh nhà tôi ở chung một chỗ, các cậu mới có thể thân cận như trước đúng không!?” Vân Mân nói, “Nếu như Hạ Tranh thành gia lập thất với người khác, nói không chừng sẽ chuyển tới nơi rất xa nha. Coi như vẫn ở Hoa Đô Tinh, nhưng dù sao cũng không quen thân như hai nhà chúng ta, phỏng chừng cũng có rất ít thời gian về thăm cậu đi!? Dù sao hai bên cha mẹ đều phải thăm hỏi, thời gian bọn nhỏ ở chung cũng rất ít.”
Phượng Xu nghĩ lại, cũng đúng. Hai nhà bọn họ quan hệ thân mật như vậy, trên cơ bản cứ có thời gian nhàn hạ liền tụ lại một chỗ vui chơi, nếu Hạ Tranh thực sự đến với Hiên Cảnh, như vậy về thăm ba mẹ một lần, cũng tương đương với về thăm cả hai bên gia đình.
So với những người khác, quả thực tốt hơn nhiều.
Hạ Tranh sớm muộn gì cũng phải thành gia, không có khả năng trói lại bên người cả đời. Tìm một gia đình hiểu rõ nhau lại thân mật, cũng không tệ.
Phượng Xu thở dài: “Được rồi, tôi thừa nhận cậu nói rất đúng. Dù sao Hiên Cảnh từ bé đã biển hiện ra quan tâm không bình thường đối với Hạ Tranh nhà tôi, cũng coi như là duyên phận.”
“Lại nói, cuối cùng vẫn là các cậu thua nha!” Vân Mân cười lên tiếng, “Trước đây Hiên Cảnh nhà tôi tuy không quá lễ phép, nhưng lời nói ra đều rất chính xác. Các cậu cưng chiều Tiểu Tranh như vậy quả thực là không tốt. Xem đi, Tiểu Tranh hiện tại càng thêm ưu tú.”
“Ha hả.” Phượng xu lại lần nữa bày ra đôi mắt cá chết.
Dù biết rõ lời Hiên Cảnh lúc ấy là đúng đắn, bon họ cưng chiều Tiểu Tranh như vậy là không tốt, nhưng nàng sao có thể thừa nhận chứ. Đây là mặt mũi của người làm trưởng bối.
Trưởng bối nói chuyện, đám vãn bối không có chỗ chen miệng, nhưng bọn họ lại có thể len lén bàn luận.
Ninh Quân dùng cùi chỏ đυ.ng đυ.ng Hạ Ngọc: “Tiểu Tranh sẽ không thực sự bị lừa mất đấy chứ?”
“…” Hạ Ngọc vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ninh Quân, “Không có khả năng.”
Ninh Quân: “…” Phản xạ hình cung của người này sao lại chậm chạp như vậy?
Hạ Khâm an ủi: “Hiện tại thì chưa, chuyện bọn họ nói anh cũng biết, ngược lại cũng chẳng phải cơ mật gì, đợi lát nữa anh nói cho hai đứa, tránh cho hai đứa không biết chuyện thành ra quá mức để tâm. Nhưng mà… Tiểu Tranh đúng là càng ngày càng tín nhiệm Hiên Cảnh.”
Bên người Hạ Tranh lại không có những kẻ theo đuổi khác, phần thắng của Hiên Cảnh vẫn rất là lớn. Hạ Khâm thầm bổ sung.
Đương nhiên, tuy trong lòng khó chịu, nhưng Hạ Khâm cũng hiểu, tốt xấu gì so với những kẻ không quen khác, cái tên Hiên Cảnh này, chí ít thì anh vẫn cảm thấy rất hợp mắt.
Nếu không cũng sẽ không trở thành bạn bè thân thiết.
*****
… Hạ Tranh cũng không biết hành vi của mình đã bị hiểu lầm, từ giọng điệu lộ ra của trưởng bối, lời đồn cậu đối với Hiên Cảnh yêu thương thắm thiết lại càng thêm đáng tin cậy.
Cậu hiện tại chỉ quan tâm tới chuyện của Từ Dĩnh.
Hiên Cảnh có chút không vui.
Tuy hắn biết Hạ Tranh không có ý gì với Từ Dĩnh, nhưng thấy Từ Dĩnh hấp dẫn nhiều lực chú ý của Hạ Tranh như vậy, vẫn rất là mất hứng.
Đương nhiên, Từ Dĩnh tốt xấu gì cũng là niên muội mà hắn tương đối coi trọng, còn là người mà hắn từng nghĩ có thể bồi dưỡng thành cấp dưới. Đối với việc cô phạm phải hồ đồ lần này, Hiên Cảnh khẳng định cũng rất tiếc nuối.
Nhưng chuyện tình cảm dù sao cũng là loại chuyện vô cùng riêng tư, người xuất chúng trong công việc, nhưng phương diện cá nhân lại hỏng bét cũng có không ít, hắn không hề cảm thấy việc thất bại trên phương diện tình cảm tương lai, hay thậm chí là gia đình, thì có bao nhiêu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vô luận là với tư cách bạn bè, hay cấp trên, hắn cũng chưa từng hỏi nhiều về sinh hoạt riêng tư của người khác. Hắn đã xuất phát từ lương tâm, tận khả năng nhắc nhở, còn việc đương sự có thể tỉnh ngộ hay không, lại là chuyện của bản thân người đó.
Hạ Tranh quản quá nhiều rồi.
Nhưng Hiên Cảnh đoán, có lẽ do Hạ Tranh quá mức thiện lương thuần khiết, không có biện pháp trơ mắt chứng kiến người quen chịu khổ, bản thân biết rõ sự tình, lại không ra tay làm gì đó.
Hiên Cảnh tự nhiên đã đoán sai, Hạ Tranh đối với chuyện tình cảm của người khác cũng chẳng hứng thú, càng không quen thuộc đến trình độ đi điều tra sự cặn bã của bạn trai nhà người ta.
Bởi vì cậu biết Từ Dĩnh sẽ chết vào tay A Lí Mộc, hơn nữa còn chết không được tốt đẹp, suýt nữa phải chịu tiếng xấu muôn đời, đồng thời sự kiện phản quốc kia cũng tạo thành ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với Liên minh, với Hạ gia và Hiên gia, nên mới có thể nhúng tay vào chuyện này.
Hiện tại cậu tuy cũng lấy làm tiếc vì Từ Dĩnh bị che mắt, nhưng càng thêm lo lắng hơn là, sau chuyện này, A Lí Mộc còn có thể tạo nên ảnh hưởng lớn như vậy với Liên minh hay không.
Phải biết rằng sau khi trải qua thẩm lí và phán quyết, A Lí Mộc đã khai ra không ít tin tức.
Bất quá trước khi nói ra lo lắng của mình, Hạ Tranh phải xin lỗi Hiên Cảnh đã.
“Xin lỗi, Hiên ca, em không nghĩ tới Từ học tỷ vì biết được chuyện này mà sinh ra bất mãn với anh.” Hạ Tranh nói, “Hiên ca rất coi trọng chị ấy đúng không!?”
“Em vì chuyện này nên mới thất thần trong Mỹ thực đại hội?” Lòng Hiên Cảnh rốt cục thư thái hơn một chút.
Hạ Tranh kinh ngạc: “Hiên ca nhìn ra em thất thần?” Sau đó cậu mới biết, đoạn bình luận kia của người chủ trì là nói về mình, những người khác chẳng phải đều cho là cậu đang mặc sức tưởng tượng tương lai sao?
“Đương nhiên nhìn ra.” Hiên Cảnh bật cười, “Người chủ trì còn nói rằng em đang nghĩ chuyện tương lai, mặc sức tưởng tượng tương lai là như thế sao? Rõ ràng là đang thất thần. Tôi còn tưởng em khổ sở vì chuyện của Từ Dĩnh, khiến cho tôi lo lắng hồi lâu, không biết nên làm thế nào để an ủi em. Nếu như em là đang lo lắng cho tôi, ừm, cảm ơn, nhưng mà không sao đâu, chuyện của Từ Dĩnh còn chưa gây ra ảnh hưởng gì đối với tôi.”
“Hiên ca chẳng phải là rất xem trọng Từ học tỷ sao? Hiên ca vốn chuẩn bị bồi dưỡng Từ học tỷ đúng không!?” Hạ Tranh nhớ kỹ Từ Dĩnh về sau tuy không tính là cánh tay trái bờ vai phải của Hiên Cảnh, nhưng cũng là một kiện tướng đắc lực.
“Quả thực có ý nghĩ này. Nhưng ứng viên dự bị còn rất nhiều, cần phải trải qua đủ loại tình huống, cuối cùng chọn ra nhân tuyển lí tưởng nhất. Từ Dĩnh lần này chẳng phải đáng bị loại bỏ rồi sao?” Hiên Cảnh hoàn toàn thất vọng, “Vì ái tình mà đánh mất lí trí, sẽ không thể thành công. Hoặc là nên nói, phải cảm tạ chuyện này khiến cho nhược điểm của Từ Dĩnh hiển lộ ra. Nếu như ngày sau Từ Dĩnh tỉnh ngộ, cũng sẽ không phạm phải loại sai lầm này nữa, đối với sự nghiệp và đời sống tình cảm của cô ấy mới có lợi. Cứ phải ngã một lần mới được a!”
“Hiên ca đã nói vậy, thì em an tâm.” Hạ Tranh cũng không biết gì về thành viên nòng cốt của Hiên Cảnh, Từ Dĩnh bị vu hãm là vì có kẻ muốn dựa vào việc Từ Dĩnh phản quốc, mà kéo Hiên Cảnh xuống ngựa. Nếu Hiên Cảnh đã không để bụng, phỏng chừng thực sự cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
“Bất quá Tiểu Tranh, em có phải là quá quan tâm tới chuyện của Từ Dĩnh rồi không.” Hiên Cảnh rốt cục nhịn không được mà chua chua nói một câu, “Như vậy sẽ bị người khác hiểu lầm đó. May mà tôi mượn cớ dời tới trên người mình, nếu không bọn họ còn tưởng rằng em đang thầm mến Từ Dĩnh nữa kìa.”
Hạ Tranh sửng sốt một chút, hiển nhiên không hề nghĩ tới vấn đề này: “Sẽ sao?”
“Sẽ.” Ngữ khí ghen tuông của Hiên Cảnh trở nên rõ ràng hơn.
Hạ Tranh nhịn không được đỏ mặt, cậu hoàn toàn chưa từng cân nhắc qua loại sự tình này. Hiện tại nghĩ lại, hình như đúng là có vẻ dễ gây hiểu lầm.
Cậu vội vàng giải thích: “Em cũng không phải là thầm mến học tỷ a. Em chỉ là vì nghe được mấy chữ Chân thần… Ừm, có chút phản ứng thái quá.”
Lần này đến phiên Hiên Cảnh ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới, Hạ Tranh là vì vậy nên mới quan tâm chuyện này đến thế.
“Em… Vẫn còn nghĩ về việc bị tập kích lần trước?” Hiên Cảnh do dự hỏi.
Hạ Tranh cười khổ: “Sao có thể quên…”
Sao có thể quên được cảm giác thống khổ và không cam lòng khi bị sát hại?
Hiên Cảnh thở dài, vươn tay kéo Hạ Tranh vào lòng.
Đầu Hạ Tranh đυ.ng vào l*иg ngực Hiên Cảnh, vẻ mặt mờ mịt.