Chương 47

Mỹ thực đại hội ba năm mới tổ chức một lần.

Mặc dù đã trở thành ngũ tinh trù sư, nhưng dù sao vừa mới thi đậu, cống hiến của Hạ Tranh dành cho Liên minh còn chưa đủ, Mỹ thực đại hội lần này, Hạ Tranh còn chưa có tư cách tham gia.

Cho dù đã trọng sinh và thi được chứng chỉ ngũ tinh trù sư sớm hơn đời trước, nhưng kỳ Mỹ thực đại hội đầu tiên mà Hạ Tranh tham dự vẫn sẽ diễn ra vào ba năm sau. Chỉ có điều đời này, có lẽ cậu sẽ giành được thành tích càng tốt hơn đời trước.

Nhưng đó cũng là chuyện của ba năm sau.

Hiện tại cậu là Quán quân chung cuộc của cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, là khách quý đặc biệt được mời tới tham dự Mỹ thực đại hội, đồng thời có thể tiếp nhận sư chỉ điểm của các mỹ thực đại sư hàng đầu Liên minh.

Tuy còn đang đi học, nhưng khi nhóm lão sư biết Hạ Tranh muốn xin nghỉ để tham gia Mỹ thực đại hội, liền trực tiếp cho cái cớ ra ngoài làm nhiệm vụ, dù là giả cũng chẳng sao.

“Nhớ xin ảnh chụp có chữ ký đó.” Chủ nhiệm lớp còn đặc biệt căn dặn.

Hạ Tranh thở dài: “Đã biết.”

Người muốn xin ảnh chụp và chữ ký cũng nhiều quá rồi, ngay cả bạn cùng lớp bình thường không mấy quen thuộc cũng lăng xăng chạy tới, hỏi cậu có thể giúp bọn họ xin ảnh chụp và chữ ký hay không… Hoặc là không cần ký tên, ảnh chụp thôi cũng được.

Mặc dù chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Hạ Tranh cũng hiểu không có khả năng nhờ vả mỗi mỹ thực đại sư đều kí tên cho cả một đám người, cho nên sau khi thương lượng với cả lớp, cậu thiết lập một màn rút thăm trúng thưởng. Mười bạn học rút trúng, có thể nhờ Hạ Tranh xin giúp một tấm ảnh có chữ kí.

Giới hạn một tấm mà thôi.

Trước hết phải nghĩ cho kỹ xem nên xin chữ ký của người nào đã!

Để công bằng, Hạ Tranh cũng cho các lão sư muốn xin chữ ký gia nhập vào vòng rút thưởng, kéo thấp tỉ suất rút trúng.

Kỳ thực câu “Chữ ký” kia của chủ nhiệm lớp cũng chỉ là nói đùa mà thôi. Có thể trở thành lão sư chủ nhiệm ở đây, địa vị bản thân cũng sẽ không thấp. Muốn cầu một bữa ăn của mỹ thực đại sư có lẽ phải hẹn trước nhiều năm, nhưng nếu chỉ là một tấm ảnh có chữ ký thì quá đơn giản.

Huống chi sùng bái mỹ thực đại sư cũng là sùng bái món ngon của họ, chứ không phải mặt mũi bọn họ.

Được rồi, trong đó có vài mỹ thực đại sư dáng dấp rất đẹp thì là ngoại lệ.

Bất quá trong lớp khó có khi diễn ra hoạt động, các lão sư cũng phi thường cam tâm tình nguyện vây xem khuôn mặt tuyệt vọng của đám học trò sau khi tỉ suất trúng thưởng bị kéo thấp xuống, vô cùng cao hứng mà gia nhập.

Hơn nữa, quả thực là có hai vị lão sư trúng thưởng.

Ban đầu hai vị này muốn nhường danh ngạch lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ và ghen tị của đám học sinh, lại nhịn không được thu vào.

Hạ Tranh sờ mũi một cái. Lão sư cũng rất xấu xa nha.

Lần hoạt động nho nhỏ này cũng ngoài ý muốn kéo gần khoảng cách giữa Hạ Tranh và các bạn cùng lớp lại không ít, bạn bè vây quanh Hạ Tranh càng ngày càng nhiều.

Còn có cả trai lẫn gái gửi thư tình cho cậu.

“… Cho dù đã có vị hôn phu cũng vô ích sao?” Ninh Quân cười đến nghiêng ngả, “Thực muốn nhìn một chút vẻ mặt của Hiên Cảnh lúc này, đáng tiếc hắn ra ngoài làm nhiệm vụ mất rồi.”

Hạ Tranh có chút xấu hổ. Lần đầu tiên được người tỏ tình, thực sự rất kỳ quái. Nhưng mà chuyện này lại có quan hệ gì với Hiên Cảnh?

Được rồi, Hiên Cảnh là vị hôn phu đã được công khai của cậu. Không thèm để vị hôn phu này vào mắt mà tỏ tình với cậu, có phải là chuyện rất mất mặt hay không? Hi vọng Hiên Cảnh đừng quá tức giận.

Ninh Quân không cẩn thận buột miệng trợ giúp Hiên Cảnh một phen, kết quả Hạ Tranh lại hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng thực là bi thảm.

*****

Loại thịnh hội như Mỹ thực đại hội, làm cao tầng của Liên minh, ba mẹ Hạ và cha mẹ Hiên tự nhiên cũng muốn tham dự.

Hạ Khâm và Hạ Ngọc là quan nhị đại (phú nhị đại là đời hai của nhà giàu, quan nhị đại là đời hai của nhà làm quan), tất nhiên cũng được ưu tiên đặt mua vé vào cửa.

Bất quá lần này, bọn họ được “dính ánh sáng của Hạ Tranh”.

Hạ Tranh là khách quý đặc thù, được cho bốn vé ngồi ở khu khách quý dành cho người nhà (hiển nhiên ba mẹ cậu vốn cũng là khách quý).

Đây là đãi ngộ mà ngay cả cao tầng Liên minh cũng không có.

Ba mẹ Hạ tự có danh ngạch riêng, Hạ Khâm và Hạ Ngọc liền hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng lấy thân phận người nhà của Hạ Tranh, lần đầu tiên quan sát Mỹ thực đại hội mà không cần mua vé. Hơn nữa loại người nhà này, còn có thể được ưu tiên khi rút thăm danh ngạch ăn thử trong đám khán giả.

Nhóm được dính ánh sáng như Hạ Khâm và Hạ Ngọc, làm cho đám chiến hữu nhị đại khác hâm mộ muốn chết.

Bấy giờ Hạ Tranh mới biết, nguyên lai hai người ca ca của mình còn có một hội nhị đại, trong đó có rất nhiều nhị đại, một số còn rất thích xoát cảm giác tồn tại trước truyền thông, không ít người được tôn là anh chồng quốc dân.

Hạ Tranh nhãn thần phức tạp nhìn chằm chằm Hạ Khâm và Hạ Ngọc một lúc lâu.

Hạ Khâm vội ho một tiếng: “Tiểu Tranh, có lời gì thì cứ nói thẳng.”

“Sinh hoạt của đại ca và nhị ca ở nơi em không nhìn thấy, không quá giống với tưởng tượng của em.” Hạ Tranh bèn nói thật, “Cố ý chạy xe vượt tốc độ? Bao nuôi minh tinh? Ỷ thế hϊếp người? Ăn quỵt? Đại ca nhị ca đã từng làm qua những việc nào, em thực sự tò mò.”

Hạ Khâm và Hạ Ngọc liếc nhau: “Đều chưa từng làm qua. Tiểu Tranh em xem quá nhiều tiểu thuyết rồi đó. Cơ mà, tại sao lại có cả ăn quỵt?”

“Phim truyền hình mẹ hay xem gần đây thường có một màn này a. Nam chính tổng tài bá đạo đã ăn cơm chùa lại còn phá quán, bị nữ chính giáo huấn, sau đó hai người yêu nhau.” Phượng Xu thích nhất là lôi kéo Hạ Tranh xem truyền hình (bởi vì hai đứa con trai khác đã biết phản kháng, mà Hạ Tranh thì thật nghe lời). Tuy toàn bộ quá trình Hạ Tranh đều trong trạng thái đầu óc bay bổng, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể nhớ kỹ những tình tiết chủ yếu.

“… Ngoại trừ ăn quỵt thì một vài kẻ đầu óc mang bệnh có thể sẽ làm ra những hành vi như Tiểu Tranh nói. Đương nhiên, những việc này đều là chuyện mà đám tiểu tử hư hỏng làm, Tiểu Tranh không được bắt chước.” Hạ Khâm nói, “Bất quá ăn quỵt… Coi như đầu óc có bệnh cũng sẽ không làm đâu!?”

“Bệnh thời kỳ cuối, phải vào bệnh viện tâm thần tĩnh dưỡng thì có khả năng.” Hạ Ngọc che mặt, “Bộ phim kia là cái thể loại gì vậy, tình tiết quá não tàn.”

Hạ Tranh chớp chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu. Những chuyện vừa rồi cậu nói dường như còn nghiêm trọng hơn so với ăn quỵt, vì sao ăn quỵt lại có vẻ càng thêm mất thể diện nhỉ, hoàn toàn không hiểu.

Nhưng hiển nhiên hai người muốn bảo vệ hình tượng ca ca tốt của mình nên không tính nói tiếp nữa, cũng không định giới thiệu đám người trong vòng tròn bạn bè của mình cho Hạ Tranh nhận thức.

Hạ Tranh hiện tại cũng coi như đã công thành danh toại, so với người làm ca ca như bọn anh đây còn lợi hại hơn nhiều. Trong cái vòng tròn kia vẫn có không ít kẻ sinh hoạt phóng túng, vô dụng. Nếu muốn làm quen với Hạ Tranh, vậy bọn họ phải bày ra thái độ tôn kính, chuẩn bị lễ vật đưa tặng cho thật tốt.

Mang Hạ Tranh ra ngoài, Hạ Tranh khẳng định sẽ cố kị mặt mũi của bọn anh.

Dựa vào cái gì mà Hạ Tranh nhà chúng ta lợi hại như vậy còn phải cố kị mặt mũi chứ, Tiểu Tranh nên được người người tung hô tôn sùng.

Hạ Khâm và Hạ Ngọc, đều đệ khống đến không giới hạn rồi.

“Còn hai vé, Tiểu Tranh chuẩn bị đưa cho ai.” Hạ Ngọc lảng sang chuyện khác, “Nếu Tiểu Tranh chưa quyết định, thì cho nhị ca thêm một tấm, nhị ca mang Tiểu Ninh Tử theo, cậu ấy cũng rất muốn đi.”

“Em đương nhiên sẽ để lại cho Ninh Quân một tấm.” Hạ Tranh biểu thị không cần Hạ Ngọc phải nhắc nhở, “Một tấm khác đưa cho Hiên ca.”

Hạ Khâm và Hạ Ngọc lại liếc nhìn nhau.

“Từ khi nào quan hệ giữa Tiểu Tranh và Hiên Cảnh trở nên tốt như vậy?” Hạ Khâm nỗ lực nặn ra một nụ cười.

“Hiên ca là người tốt, giúp đỡ em rất nhiều.” Hạ Tranh thành thật nói, “Đại ca và Hiên ca chẳng phải là hảo huynh đệ ư? Hai người cãi nhau à?”

Nhìn đại ca dường như thực sự chẳng có bao nhiêu vui vẻ.

“Không phải.” Hạ Khâm ôm Hạ Tranh vào lòng, “Anh chỉ lo lắng mình gần đây quá bận rộn, Hiên Cảnh cướp em đi mất rồi.”

Hạ Tranh cười nói: “Đại ca đừng đùa, anh là ca ca ruột thịt của em.”

Huynh đệ máu mủ ruột thịt và bằng hữu không chung huyết thống có thể giống nhau sao?

“Vậy là tốt rồi.” Hạ Khâm vừa nghe, liền hiểu tuy hiện tại Hạ Tranh rất có hảo cảm với Hiên Cảnh, nhưng cũng không tồn tại ý tứ trên phương diện kia.

Bất quá Hiên Cảnh đã đem độ hảo cảm tăng lên cao như vậy rồi, Hạ Khâm vẫn có chút phiền muộn.

Nhưng trước đó đã cam đoan sẽ không ngăn trở, anh cũng chỉ có thể nhịn.

Hiện nay người theo đuổi Hạ Tranh càng ngày càng nhiều, nếu không có hôn ước với Hiên Cảnh chặn lại, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ chạy tới lắc lư trước mặt Hạ Tranh. Ngay cả người Hạ gia và Phượng gia cũng động tâm tư, muốn cho Hạ Tranh “nhận tổ quy tông”.

Quy em gái tông ấy, thời điểm mẹ anh mang thai bị hạ độc, Tiểu Tranh suýt nữa thì sinh non, sao mấy người chưa từng nghĩ tới chúng ta cùng thuộc về một tông.

“Anh sẽ hẹn thời gian với Tiểu Ninh Tử.” Hạ Ngọc vui vẻ lôi máy truyền tin ra, “Nếu cậu ấy đã muốn đi, sao lại không nói với anh chứ, còn gạt anh, đây là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ sao?”

“Em cho rằng cậu ấy chẳng qua là cảm thấy nhị ca khá phiền mà thôi.” Hạ Tranh yên lặng phun tào.

Hạ Khâm nhún vai.

Được rồi, anh không nên chỉ quan tâm tới mỗi Hạ Tranh.

Có lẽ Hạ Tranh còn chưa bị Hiên Cảnh cướp đi, thì anh đã có một đệ đệ ngốc phải gả ra ngoài trước rồi.

Đương nhiên, cũng có thể là cưới về. Ai mà biết được? Dù sao hiện tại cả hai đều chưa thông suốt, người ở bên cạnh đứng xem thấy rất vui vẻ a.

*****

… Ninh Quân đúng là muốn dọa sợ Hạ Ngọc, không nghĩ tới Hạ Ngọc sẽ hỏi xin Hạ Tranh thêm một vé người nhà, kết quả bị bại lộ trước giờ.

Bất quá, thấy Hạ Ngọc suy nghĩ vì anh em tốt như thế, Ninh Quân vẫn rất cao hứng.

Ninh Quân và người Hạ gia cùng nhau bước lên tinh hạm xuất phát tới Mỹ Thực Tinh, ba mẹ Hạ và cha mẹ Hiên phải đi trước xử lí chút sự tình, Hiên Cảnh trùng hợp có nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ trực tiếp tới Mỹ Thực Tinh, mấy người sẽ hội họp tại khách sạn.

Làm khách quý đặc biệt, Hạ Tranh vừa xuống tinh hạm đã có người tiếp đón, lái xe đưa bọn họ về khách sạn.

Tới khách sạn, Hạ Tranh liền gặp được những thí sinh khác cùng tham gia cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, Á quân Lôi Mông và giải Đồng La Tân.

Thời điểm gặp mặt, hai người này dường như đang tranh luận gì đó, dáng vẻ hằm hè, thoạt nhìn giống như sẽ ngay lập tức ước hẹn quyết đấu.

“Hạ Tranh!” Bất quá trong nháy mắt trông thấy Hạ Tranh, lực chú ý của cả hai lập tức chuyển dời, đều bày ra nụ cười chào đón.

Sau khi kết thúc tranh tài, vì Hạ Tranh rời đi trước, ba người cũng không trao đổi thông tin liên lạc, từ lúc ấy, cũng chưa từng giao lưu với nhau.

Thấy Hạ Tranh ngày càng tỏa sáng, tựa hồ cách bọn họ càng ngày càng xa, Lôi Mông và La Tân không phải là không chán nản. Bất quá lập tức đã lại sục sôi ý chí chiến đấu.

Có một mục tiêu, khiến cho bọn họ cũng tràn đầy hăng hái.

Tâm tư của La Tân so với nhiệt tình đơn thuần của Lôi Mông thì phức tạp hơn một chút.

Dù sao hắn cũng coi trọng Hạ Tranh, muốn tỏ tình với Hạ Tranh.

Nhưng mà Hạ Tranh quá mức ưu tú, khiến cho kẻ tự luyến như hắn lần đầu tiên do dự.

Hiện tại hắn cũng không rõ trước đây mình do dự là đúng hay sai.

Hạ Tranh càng ngày càng ưu tú, chênh lệch với mình càng lúc càng lớn. La Tân bỏ thêm vài phần tâm tư trên người Hạ Tranh, thời thời khắc khắc chú ý tin tức của cậu, tuy còn chưa biết rõ về Hạ Tranh, nhưng Hạ Tranh ưu tú đã hấp dẫn hắn sâu sắc.

Nhưng mà dường như hắn không có cơ hội tỏ tình.

Bởi vì Hạ Tranh đã có vị hôn phu.

La Tân tự ngạo đã đến trình độ tự luyến. Loại tự luyến này không cho phép hắn chủ động theo đuổi người khác. Nếu như chỉ là quan hệ yêu đương đơn thuần thì hắn còn có thể nhảy vào tranh đoạt, nhưng loại quan hệ “hôn ước” này không chỉ là yêu đương, còn là kết minh giữa hai gia tộc.

Suy nghĩ một chút, Hạ gia và Hiên gia vốn chính là thế giao, thiết lập liên minh, Hiên Cảnh là còn trai độc nhất của Hiên gia, Hạ Tranh là con trai ưu tú nhất của Hạ gia, hai người kết hợp quả thực rất phù hợp với lợi ích của gia tộc.

Tuy gia tộc của La Tân cũng không kém, nhưng lại chẳng có lợi ích gì liên quan tới Hạ gia. Không có khả năng vượt trội hơn kết minh giữa Hạ gia và Hiên gia.

Từ phương diện này mà xem, La Tân cảm thấy, mình đã không còn hi vọng.

Trừ phi Hiên Cảnh và Hạ Tranh đều tự tìm được tình yêu, đem quan hệ hôn ước hủy bỏ.

La Tân suy tính rất nhiều, nhưng không lộ ra biểu tình, mà dùng vẻ mặt bình thường chào hỏi với Hạ Tranh, lôi kéo làm quen, thuận lợi lấy được số liên lạc của Hạ Tranh.

Đương nhiên, Lôi Mông và Hạ Tranh cũng trao đổi thông tin liên lạc.

Lại không biết, dáng vẻ bình thường này của La Tân đã đem Hạ Tranh dọa sợ không nhẹ.

Trước khi Hạ Tranh trọng sinh đã bị bệnh xà tinh tự luyến thành cuồng của La Tân làm phiền, hiện tại trông thấy dáng vẻ bình thường này của hắn, khiến cho toàn thân Hạ Tranh nổi lên mấy tầng da gà, rất có một loại cảm giác “kẻ này có phải là uống lộn thuốc rồi hay không”.

La Tân còn chưa biết hảo cảm của Hạ Tranh đối với hắn đã kém tới mức này, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào để được lĩnh giáo Hạ Tranh một phen, không chỉ có thể giúp trù nghệ tiến bộ, trọng yếu hơn là, kéo gần quan hệ với Hạ Tranh hơn.

Ừm, hắn chưa từng nghĩ xen vào giữa quan hệ hôn ước của người ta, hắn chỉ đơn thuần muốn kết giao bằng hữu mà thôi. Nếu như Hạ Tranh yêu thích hắn, hủy bỏ hôn ước với Hiên Cảnh, thì cũng chẳng phải lỗi của hắn nha.

Sau khi tới được khách sạn, người Hạ gia nghỉ ngơi một đêm thật tốt, thời điểm Hiên Cảnh chạy tới vào ngày hôm sau, liền hẹn nhau trước khi Mỹ thực đại hội khai mạc, hảo hảo du ngoạn Mỹ Thực Tinh một phen.

Mỹ Thực Tinh là một tinh cầu nhân tạo. Nó chỉ có hội trường dành cho Mỹ thực đại hội cùng với lẻ tẻ vài đài quan sát mang kiến trúc hiện đại, những khu vực được lục sắc bao phủ khác, là trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn lớn nhất toàn bộ Liên minh.

Mỹ Thực Tinh do nhiều thế hệ mỹ thực đại sư tân tân khổ khổ tạo dựng nên, nuôi thả những nguyên liệu nấu ăn bọn họ thu thập được, và những nguyên vật liệu khác vốn sinh trưởng ở Mỹ Thực Tinh. Ban đầu Mỹ Thực Tinh chỉ là nơi bọn họ so tài, kết quả sau nhiều năm, đã trở thành một hệ thống sinh thái độc lập, các loài sinh vật chung sống hài hòa cùng một chỗ.

Mà luận bàn của đám mỹ thực đại sư cũng trở thành thịnh hội của cả Liên minh – Mỹ thực đại hội, mỹ thực đại sư ưu tú phải nhận được thiệp mời, mới có thể tham gia luận bàn tại Mỹ thực đại hội.

Trong Mỹ thực đại hội, sẽ chọn ra Top 100.

Top 100 của Mỹ thực đại hội không nhất định là dựa theo đẳng cấp mà sắp xếp. Bởi vì sau khi đạt tới ngũ tinh trù sư, mỗi một lần thăng cấp ngoại trừ trù nghệ, còn cần tới danh vọng và cống hiến.

Mà luận bàn lại mang tính ngẫu nhiên nhất định và vận khí, coi như là thập tinh trù sư, cũng có thể bị bại bởi lục tinh thất tinh trù sư.

Chris mặc dù là bát tinh trù sư, nhưng ở lần Mỹ thực đại hội trước đó được xếp hạng thứ hai mươi ba, vị trí phi thường cao.

Mặc dù xét tổng thể, Chris không nhất định lợi hại hơn cửu tinh và thập tinh trù sư, nhưng nếu nói tới điểm tâm ngọt, thì Chris lại vô cùng xuất sắc.

Mà trong Mỹ thực đại hội, cũng sẽ không đặt ra bao nhiêu hạn chế đối với sự sáng tạo của mỹ thực đại sư – tối đa là hạn chế về nguyên liệu nấu ăn. Cho nên các mỹ thực đại sư đều sẽ xuất ra tài nghệ sở trường nhất của bản thân.

Chris ở trên phương diện sở trường của mình, đã siêu việt rất nhiều mỹ thực đại sư có cấp bậc cao hơn so với hắn.

Mỹ Thực Tinh chỉ vào thời điểm tổ chức Mỹ thực đại hội, mới có thể mở ra cho du khách. Hơn nữa danh ngạch của khách du lịch cũng bị hạn chế một cách nghiêm khắc.

Mặc dù hiện trường không còn chỗ ngồi, người đông nghìn nghịt, nhưng đặt tới trên cả viên tinh cầu, thì vẫn có vẻ thua thớt.

Mỹ Thực Tinh chỉ có một vài địa phương an toàn mới mở cửa đón khách du lịch, phong cảnh cũng không nhiều, mật độ du khách cũng không lớn.

Không chỉ là Ninh Quân và Hạ Tranh (đời này), Hạ Khâm và Hạ Ngọc cũng là lần đầu tiên tới thăm Mỹ Thực Tinh. Hiên Cảnh ngược lại vì thi hành nhiệm vụ nên đã mấy lần ghé qua Mỹ Thực Tinh, cho nên không hưng phấn như những người khác, còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch, khoe khoang bản thân một chút.

Trên Mỹ Thực Tinh có rất nhiều nhiệm vụ. Thời điểm Hiên Cảnh mới tiếp nhận nhiệm vụ cũng thường xuyên tới đây, mặc dù đã lâu không quay lại, nhưng so với người bên ngoài thì quen thuộc hơn một chút, thậm chí còn có thể giới thiệu rõ ràng về những nơi không mở cửa cho du khách.

Hạ Khâm và Hạ Ngọc thấy Hạ Tranh và Ninh Quân đã hoàn toàn bị sự giảng giải của Hiên Cảnh hấp dẫn, trong lòng đều có chút chua xót.

Đặc biệt là Hạ Khâm, anh không thể không phỉ nhổ sự lười biếng trước kia của mình.

Biết vậy đã sớm chịu khó một chút, hiện tại giảng giải cho Hạ Tranh, thì người được hưởng thụ nhãn thần lóe lên ánh sáng sùng bái của Hạ Tranh (kỳ thực cũng không có…) chính là anh rồi.

Nếu Hạ Tranh trước khi trọng sinh từng tham gia Mỹ thực đại hội, tất nhiên cũng đã tới thăm Mỹ Thực Tinh.

Bất quá vì năng lực hạn chế, lại không có hợp tác đồng hành, địa phương Hạ Tranh có thể đi cũng không nhiều lắm.

Thời điểm Hạ Tranh thua cuộc, truyền thông đã từng bình luận, nếu như Hạ Tranh sở hữu một hợp tác đáng tin cậy, nói không chừng còn có thể đi được xa hơn.

Có đôi khi, chỉ bằng vào bản thân mỹ thực đại sư, quả thực cũng có chút bất lực.

Ban đầu Hạ Tranh có thể để Hạ Khâm hoặc Hạ Ngọc tham gia lần Mỹ thực đại hội kia, làm hợp tác của mình. Nhưng khi ấy Hạ gia đối với Hạ Tranh quá mức cưng chiều, bảo hộ quá độ, không muốn cho Hạ Tranh tới những địa phương nguy hiểm.

Hạ Khâm và Hạ Ngọc càng không có khả năng bồi Hạ Tranh tới những nơi nguy hiểm ấy.

Hạ Tranh cũng biết thực lực mình yếu kém, lại không có một chiến sĩ cơ giáp ăn ý. Nếu thực sự đi tới địa phương nguy hiểm, nói không chừng còn gây thêm cản trở. Mà khi đó dược thiện của cậu đã sắp thí nghiệm ra. Nghĩ tới Mỹ thực đại hội ba năm tổ chức một lần, tới lần kế tiếp, tự cậu có thể điều khiển cơ giáp khắp nơi chạy loạn, cho nên cũng không cường liệt yêu cầu Hạ Khâm hay Hạ Ngọc làm hợp tác tạm thời.

Hiện tại lại tới Mỹ Thực Tinh, vì lúc trước cậu đã biểu hiện xuất sắc trong quá trình thi hành nhiệm vụ, nên còn được mang theo cơ giáp tùy thân.

Các tiền bối trên Mỹ Thực Tinh cũng rất chiếu cố cậu, hứa hẹn sau khi Mỹ thực đại hội chấm dứt, sẽ mang cậu đi tham quan một số địa phương nguy hiểm.

“Ta tin tưởng, lần Mỹ thực đại hội kế tiếp, chắc chắn sẽ có bóng dáng của cậu.” Chris cười nói, “Cho nên làm bằng hữu, ta nhất định sẽ len lén dẫn cậu đi làm quen địa hình Mỹ Thực Tinh một chút, miễn cho đến lúc tranh tài cậu bị lạc đường.”

Hạ Tranh cười nói: “Chú đây là đang bồi dưỡng nên một đối thủ thực lực mạnh mẽ đó.”

“Có đối thủ, nhân sinh mới kịch tính.” Chris đến tham gia Mỹ thực đại hội cũng chạy tới đi dạo cùng Hạ Tranh, còn giới thiệu hợp tác của hắn là Lô Lê-Barry với Hạ Tranh.

Mà vì có Chris đồng hành, nên Hiên Cảnh cũng đành phải bất đắc dĩ lui xuống từ vị trí hướng dẫn viên lâm thời, đi theo phía sau Hạ Tranh, nghe Hạ Tranh và Chris hoan thanh tiếu ngữ, đặc biệt thắt tâm.

“Đừng bày ra vẻ mặt đó.” Barry một bộ người từng trải, “Ta đã thành thói quen. Cậu về sau cũng sẽ quen dần thôi.”

Hiên Cảnh nhìn dáng vẻ thổn thức của lão tiền bối, lại càng thêm thắt tâm.

Ít nhất ngài cũng đã đem người đuổi tới tay, tôi còn chưa đây này. Ngài có thể mang vị kia nhà mình về đi được không, cho tôi chút cơ hội thể hiện.

Nhưng Hiên Cảnh và Barry hiển nhiên không có kỹ năng thần giao cách cảm, Barry hoàn toàn không lĩnh hội được tâm tình hò hét của Hiên Cảnh.

Barry là một trong những thợ săn tự do mạnh nhất trong thế hệ của y, thực lực bản thân là không thể nghi ngờ. Y đối với tiểu bối trẻ tuổi lợi hại rất coi trọng.

Hiên Cảnh là chiến sĩ cơ giáp, danh tiếng cũng vô cùng cường thịnh. Trong lòng những người khác, trình độ lợi hại của Hiên Cảnh trên phương diện cơ giáp sư, đại khái cũng tương tự như trình độ lợi hại của Hạ Tranh trong đám trù sư.

Chỉ là mỹ thực đại sư lại càng thêm hi hữu mà thôi.

Cho nên Barry đã sớm muốn cùng tiểu bối này trao đổi, thậm chí luận bàn một chút.

Nhưng Barry là người tự do, Hiên Cảnh vừa nhìn đã biết, xác định sẽ vững bước trên con đường quân ngũ, cho nên hai người trước đó cũng không qua lại với nhau.

Hiện tại Chris và Hạ Tranh giao hảo, Barry liền mặt dày mày dạn theo tới, muốn gặp gỡ tên tiểu bối này.

Đương nhiên Barry cũng muốn tiếp xúc với Hạ Tranh vốn ở trên phương diện cơ giáp, đồng dạng phi thường lợi hại.

Tuy thao tác điều khiển cơ giáp của Hạ Tranh còn lộ ra non nớt, nhưng năng lực cận chiến khi không sử dụng cơ giáp của cậu vô cùng xuất sắc, khiến cho Barry ngứa ngáy trong lòng, rất muốn so tài một lần.

Thợ săn tự do như bọn họ, có rất nhiều thời điểm không thể dùng đến cơ giáp. Loại năng lực này của Hạ Tranh thực sự khiến cho y vô cùng tâm hỉ.

Nếu như Hạ Tranh không phải mỹ thực đại sư, y thậm chí còn muốn nhận Hạ Tranh làm đồ đệ, bồi dưỡng Hạ Tranh thành thợ săn tự do lợi hại nhất – Hạ gia mặc dù là quân nhân thế gia, nhưng Hạ Tranh đã có hai người ca ca nhất định sẽ gia nhập quân ngũ, dù cậu có tiến vào hàng ngũ thợ săn tự do, đối với gia tộc mà nói, chắc hẳn sẽ không bị phản đối.

Đừng xem thợ săn tự do tổ chức rời rạc, nhưng lực ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Đáng tiếc, Hạ Tranh lại là mỹ thực đại sư.

Cậu không có khả năng gia nhập quân đội trở thành cao cấp cơ giáp sư, cũng không có khả năng trở thành thợ săn tự do.

Bởi vì chiến sĩ cơ giáp cao cấp và thợ săn cao cấp so với mỹ thực đại sư thì bình thường hơn rất nhiều.

Mỹ thực đại sư trẻ tuổi hiếm hoi như Hạ Tranh nếu như đi lên một con đường khác, ở trong lòng tất cả mọi người, chính là đang lạc lối.

Ai dám dụ dỗ, đánh chết kẻ đó.

Chứng kiến biểu hiện mạnh mẽ của Hạ Tranh, thắt tâm không chỉ là đám cao tầng quân đội, mà ngay cả cao tầng của tổ chức thợ săn tự do cũng rất thắt tâm.

Lợi hại như vậy làm chi? Nếu như yếu kém một chút, nếu không để bọn họ phát hiện ra, thì cũng sẽ không đau lòng như thế.

Mặc dù biết Hạ Tranh hẳn sẽ vững vàng tiêu sái trên con đường mỹ thực đại sư thênh thang của mình, nhưng trong lòng khó chịu thì biết làm thế nào đây?

“Haizz, Hạ Tranh nhất định có thể trở thành một thợ săn rất giỏi.” Barry nhịn không được thở dài nói.

“Hạ Tranh đề thăng thực lực bản thân, chính là để thu được nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.” Hiên Cảnh nhún vai, “Barry tiền bối đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng khó chịu. Quân khu trưởng của bọn tôi vì Hạ Tranh, đã sụt mất mười kí.”

Kia quả thực là ngày nhớ đêm mong, cơm nước không màng.

“Nghe nói Liên Hoa là người đầu tiên phát hiện ra tiềm lực của Hạ Tranh.” Barry trong lòng đầy cảm thông gật đầu, “Nếu như ta là người thứ nhất phát hiện, khẳng định cũng sẽ sầu tới sụt mất mười kí.”

Hạ Tranh vừa vặn nghe được một câu này, bèn nhỏ giọng hỏi Chris: “Barry tiền bối nói gì vậy? Gầy? Chú ấy chẳng phải là hợp tác của chú sao, sao lại gầy?”

Có mỹ thực đại sư làm hợp tác, khẳng định được ăn rất ngon a! Ninh Quân làm bạn cùng phòng, cũng đang chuẩn bị giảm cân kia kìa.

“Ừ, có thể vì ăn nhiều quá nên mập.” Chris trợn trắng mắt liếc Barry, dù có là người yêu kiêm hợp tác, muốn hướng Hạ Tiểu Tranh vào ngã rẽ thì đều là địch nhân, “Cậu biết đấy, thợ săn cần phải vững vàng duy trì năng lực hành động. Cho nên, y ít nhất phải gầy đi mười kí. Vì vậy ta quyết định khoảng thời gian này không nấu cho y ăn nữa.”

Barry không nghe được những lời này của Chris.

Đương nhiên, sau đó y vẫn sẽ biết thôi.

ana_cp_fukuoka_hot_pot_-_lu_nht_bn