Nếu hiện tại Hạ Tranh mà nhìn vào gương, lại am hiểu ngôn ngữ mạng đang được lưu hành, nhất định sẽ đem biểu tình trên mặt mình lúc này, miêu tả thành “Vẻ mặt mộng bức (vừa mê man vừa buồn bực)”.
Đã nói đối tượng scandal kia mà? Ghét bỏ như vậy là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào cái gọi là scandal chỉ là lời đồn nhảm? Hay là từ ghét bỏ sau lại biến thành ái mộ? Hoặc là yêu nhau lắm cắn nhau đau (tương ái tương sát)?
Hiển nhiên, Hạ Tiểu Tranh bị truyền thông hiện đại đầu độc, tư tưởng cũng có chút lệch lạc mất rồi.
Ninh Quân đem biểu tình thất thần đờ đẫn của Hạ Tranh hiểu thành thái độ nghi ngờ nhưng không muốn tin vào chuyện xấu của Hiên Cảnh, không khỏi thở dài, sau đó quay sang Hạ Ngọc lắc đầu.
Hạ Ngọc nhất thời lòng như tro tàn, hỗn độn trong gió.
Lẽ nào Tiểu Tranh đã bị cướp đi rồi? Chuyện khi nào? Vì sao anh không biết?
Không đúng không đúng không đúng, chẳng lẽ là trong một tháng đơn độc ở chung trên Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh kia?
Nhất định là vậy! Tên khốn Hiên Cảnh kia! Nhất định trong một tháng nọ đã làm gì đó!
Nhìn Hạ Ngọc hoàn toàn không có một chút sức chiến đấu nào, Ninh Quân lại thở dài.
Ca ca không đáng tin cậy như vậy, thực sự có thể bảo vệ tốt Tiểu Tranh sao? Tiểu Tranh đơn thuần đến thế, nhất định sẽ bị đại hôi lang tha đi, tâm cũng bồi theo luôn (?).
Bất quá nghĩ đến tâm lí yêu đương của hài tử thời nay, nói không chừng nhiều lời sẽ phản tác dụng, càng bị phản đối lại càng muốn yêu. Ninh Quân quyết định tạm thời đình chỉ công kích đối với Hiên Cảnh, bắt đầu lảng sang chuyện khác.
Đợi khi nào Tiểu Tranh buông lỏng phòng bị, Ninh Quân sẽ lại tiếp tục cố gắng.
Hơn nữa, Tiểu Tranh xuất sắc như vậy, về sau khẳng định cũng có người phi thường ưu tú theo đuổi. Hiên Cảnh quanh năm không ở trong trường, thế nào cũng bị người khác thừa lỗ hỗng mà chui vào!
*****
… “Hắt xì!” Hiên Cảnh đang thu thập phòng khách bèn đưa tay xoa mũi, “Kẻ nào đang đố kị mình?”
“…” Hạ Khâm quăng tới một cái liếc mắt, “Cậu đắc tội nhiều người như vậy, nguyền rủa cậu vài câu cũng rất bình thường.”
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng đắc tội người nào, cho rằng tôi đắc tội đều là những kẻ đố kị tôi.” Hiên Cảnh nói, “Hạ Khâm, Tiểu Tranh có hôn ước với tôi, cậu khó tiếp thu đến vậy sao? Đã nói là huynh đệ tốt kia mà?”
“Huynh đệ tốt không có nghĩa là tôi thực sự muốn cậu cướp đệ đệ của tôi đi.” Hạ Khâm cười lạnh, “Hơn nữa tôi cũng không cho rằng cậu thích hợp với Tiểu Tranh.”
Hiên Cảnh nhướng mi.
“Đương nhiên, cậu rất ưu tú. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thành tựu của cậu sẽ cao hơn cả tôi, nói không chừng còn có thể trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất đương thời. Nếu như Tiểu Tranh là một người bình thường, hai người cùng một chỗ tôi rất yên tâm.” Hạ Khâm nói, “Cậu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ở bên ngoài bôn ba, Tiểu Tranh ở nhà giúp cậu lo liệu gia vụ phụng dưỡng cha mẹ chồng là được rồi, ha hả.”
Hiên Cảnh dời tầm mắt.
Hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Khâm.
Hạ Tranh cũng là một người rất ưu tú, cậu có sự nghiệp của riêng cậu. Thời điểm bản thân mình ở bên ngoài xông pha, Hạ Tranh không có khả năng sẽ buông tha cho sự nghiệp của mình.
Đương nhiên, cũng không khoa trương như Hạ Khâm nói như vậy, lo liệu gia vụ phụng dưỡng cha mẹ chồng gì đó – đây cũng chẳng phải là thời phong kiến. Nhưng nếu hai người đều ở bên ngoài dốc sức làm việc, thì còn đâu thời gian mà duy trì tình cảm nữa? Phu thê coi trọng sự nghiệp trên đời quả thực không ít, gia đình chỉ xếp thứ hai.
Nhưng Hạ gia yêu thương bé con Hạ Tranh này đến thế, bọn họ lại là một gia đình ấm áp như vậy (tuy phương thức cưng chiều Hạ Tranh ban đầu tuyệt không đúng đắn), nếu Hạ Tranh muốn thành gia lập thất, vì sao không chọn một gia đình hạnh phúc, mà phải chịu cảnh bầu bạn mỗi người một nơi?
Nếu như vậy, ba mẹ Hạ càng nguyện ý Hạ Tranh ở bên làm bạn, dù sao thọ mệnh cũng dài.
Nói trắng ra là, cá nhân Hiên Cảnh, quả thực hết sức ưu tú, thậm chí không thể soi mói.
Nhưng, hắn không phù hợp với tiêu chuẩn bạn lữ mà Hạ gia muốn kén cho Hạ Tranh.
Bất quá hiện tại cả hai còn trẻ, hai nhà lại là thế giao. Hạ gia lại dựa vào hôn ước với Hiên gia để bảo vệ Hạ Tranh. Bây giờ Hiên Cảnh nói hắn coi trọng Hạ Tranh, bọn họ cũng chỉ có thể dằn lòng chấp nhận cho Hiên Cảnh một cơ hội, không thể làm khó dễ hắn.
“Hiện tại cũng không phải thời đại chiến tranh, tôi cũng không cần lúc nào cũng phải ở trên tiền tuyến.” Hiên Cảnh hiển nhiên cũng đã cân nhắc qua chuyện này, “Bây giờ chúng ta đều còn trẻ, Tiểu Tranh cách tuổi kết hôn cũng còn tận bảy năm. Thời gian bảy năm, cũng đủ cho tôi bò lên được một vị trí ổn định, sau đó sẽ giống như cha tôi, ba cậu, an ổn làm một nhân viên công vụ cho quốc gia.”
“Ngoại trừ săn bắt nguyên liệu nấu ăn, Tiểu Tranh cũng không phải loại người thích chạy loạn khắp nơi. Thời gian làm việc của nhân viên công vụ tuy không linh hoạt, nhưng cũng không bao gồm chiến sĩ cơ giáp. Chỉ cần có đầy đủ lí do, đồng thời luôn luôn duy trì định vị, Liên minh vẫn cho cao cấp cơ giáp sư không gian tự do hành động rất lớn, nếu như là hợp tác của mỹ thực đại sư, càng sẽ ưu tiên lấy chuyện tình của mỹ thực đại sư làm chủ.” Hiên Cảnh nhún vai, “Cho nên, tôi sẽ phối hợp chức nghiệp của mình với Tiểu Tranh, không cần lo lắng về thời gian chung đυ.ng.”
Hạ Khâm nhịn không được “Ha hả” nhìn Hiên Cảnh.
Trước hết, cậu phải thăng lên chiến sĩ cơ giáp cao cấp đã.
Thứ hai, cậu phải bò lên được chức Thiếu tướng.
Cơ giáp sư cao cấp và hàm Thiếu tướng là rau cải trắng sao? Cậu nói được là được? Lại còn trong thời gian bảy năm!
Bất quá Hạ Khâm cũng lười cùng Hiên Cảnh tranh luận về vấn đề này. Đối phương lại còn khẳng định đầy tự tin, nói cái gì “Không thành vấn đề tuyệt đối không thành vấn đề chuyện nhỏ” vân vân.
Anh liền ngoành mặt làm thinh!
Chí ít, nếu như Hiên Cảnh thực sự làm được, bầu bạn này, Tiểu Tranh cũng không hẳn là không thể thích.
Bản thân Hạ Khâm đối với Hiên Cảnh cũng không có ác cảm, vô luận là trình độ ưu tú hay gia thế, Hiên Cảnh đều không có điểm nào có thể chỉ trích.
Chỉ là không thích hợp mà thôi.
Hiên Cảnh cho rằng có thể trở nên “thích hợp”, anh còn có gì để mà phản đối nữa? Để xem hắn biểu hiện ra sao!
Hiên Cảnh cười trộm trong lòng.
Hạ Khâm như vậy, thái độ xem ra đã mềm đi rồi phải không? Chỉ cần Hạ Khâm không ở giữa gây khó dễ, thì cũng chẳng cần phải lo lắng. Còn chú Hạ và dì Phượng nơi đó, đã có cha mẹ giải quyết.
Đương nhiên, hứa hẹn của bản thân hắn, nhất định sẽ thực hiện.
Gì cơ, bạn nói Hạ Ngọc ấy hả?
Hiên Cảnh ngoáy tai, xin lỗi, không thấy.
Nhưng mà Hiên Cảnh lại không biết, sức chiến đấu của Hạ Ngọc quả là nát bét, nhưng sau lưng anh còn có một Ninh Quân.
*****
… Chương trình học của quân giáo Hoa Đô rất nặng, mặc dù tân sinh chỉ có kiểm tra nhập học và quân huấn, nhưng không có nghĩa là giờ lên lớp của học sinh cũ sẽ được lùi lại.
Sau khi thu thập xong phòng ở, ngoại trừ Hạ Tranh thì bốn người khác đều phải đi học, còn Hạ Tranh sẽ tự mình đi kiểm tra thực tiễn đầu vào.
Ban đầu Hạ Khâm và Hạ Ngọc còn muốn xin nghỉ để đồng hành với Hạ Tranh, nhưng bị Hạ Tranh cự tuyệt.
Hạ Tranh nhíu mày, rất mất hứng nói: “Em cũng không phải là trẻ con.”
Hạ Khâm và Hạ Ngọc bị cái nhíu mày của Hạ Tranh manh ra một búng huyết (?), gật đầu lia lịa: “Tốt tốt, Tiểu Tranh đã không còn là trẻ con nữa.”
Hiên Cảnh và Ninh Quân ở một bên oán thầm, hai tên ca ca ngốc.
Bất quá bộ dáng Hạ Tranh cau mày làm nũng (Hạ Tranh: …) quả thực rất khả ái. Loại vẻ mặt này quá ít xuất hiện, cầu làm thường xuyên hơn một chút!
Thời điểm Hạ Tranh đi tới trường thi, lão sư đã bắt đầu phát số thứ tự sát hạch.
Sau đó tân sinh sẽ dựa vào số thứ tự này, tiến nhập không gian trắc thí giả lập.
Cảm tạ sự tồn tại của không gian giả lập, tiết kiệm được rất nhiều diện tích.
Khi phát tới số của Hạ Tranh, lão sư liền dừng lại mấy giây, dường như có chút tò mò nhân vật truyền kỳ rõ ràng sẽ là một mỹ thực đại sư tương lai này, sao lại chạy tới hệ cơ giáp.
Nghe trưởng quan căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh nói hài tử này là một hạt giống chiến sĩ cơ giáp vô cùng tốt, còn muốn tranh thủ một chút, kết quả liền bị mọi người chê cười.
Cơ giáp sư cao cấp tuy rất thưa thớt, nhưng mỹ thực đại sư mới là hi hữu, hi hữu hiểu không?
Thời điểm lão sư tới phát số cho những người khác vẫn còn đang suy nghĩ, may mà lần này khảo hạch trong không gian giả lập, chứ nếu lỡ mà tổn thưởng tới hai tay quý báu nhất của một trù sư thì biết làm sao bây giờ?
Thế thì vì sao người Hạ gia lại đồng ý cho Hạ Tranh tới hệ cơ giáp a? Hệ cơ giáp đều là một đám người man rợ, sẽ gặp phải thương tổn đó! Coi như không tới trường dạy nấu ăn, thì bồi dưỡng tri thức văn học lịch sử gì đó, hoặc là theo cái gì mà quản trị nhân sự hay học nâng cao giá trị cảm xúc vân vân, đều rất an toàn a. Đánh đánh đấm đấm làm cái gì, giao cho đám chiến sĩ cơ giáp khác là được rồi mà.
Bị thương thì làm sao bây giờ bị thương thì làm sao bây giờ bị thương thì làm sao bây giờ!
Thế nhưng lão sư à, người tựa hồ cũng là một người man rợ nha, tự trào phúng bản thân thực sự rất hay ho sao?
Không chỉ là lão sư, ngay cả ánh mắt của các tân sinh khác cùng dự thi khi nhìn Hạ Tranh cũng hơi khó hiểu.
Như thể Hạ Tranh là một dị tượng.
“Hi vọng đừng bị gộp vào một tổ với cậu ta.” Một người lặng lẽ nói với bạn mình, “Đương nhiên tôi cũng không phải là khinh thường cậu ta, tôi rất tôn trọng cậu ta trên phương diện nấu nướng. Thế nhưng lỡ gây ra thưởng tổn thì làm sao bây giờ? Được rồi, lần này là không gian giả lập. Thế nhưng nếu nổi lên xung đột cũng không dễ giải quyết đâu!?”
Người bạn bên cạnh khuyên hắn chớ nói năng lung tung, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Một trù sư mới khôi phục tinh thần lực thì có thể có bao nhiêu sức chiến đấu? Nếu như liên lụy tới bọn họ thì sao? Liên lụy thì bọn họ cũng không dám kêu la a, đây chính là mỹ thực đại sư tương lai, cần được bảo hộ.
Đương nhiên, cũng có người xem qua video chiến đấu của Hạ Tranh trên mạng, nhưng đại đa số đều không quá xem trọng, cho rằng trường huấn luyện ở căn cứ quân sự làm sao có thể dễ dàng như vậy, khẳng định đã nhường nhịn, chắc là không muốn cho Hạ Tranh khó chịu!?
Đám người kia rất ngây thơ. Cho là bản thân xì xào bàn tán thì sẽ không có ai nghe thấy.
Thế nhưng Hạ Tranh đối với tâm tình của người khác vô cùng mẫn cảm.
Cậu còn có thể đọc được khẩu ngữ.
Hạ Tranh tuy vẫn duy trì mỉm cười thích hợp với biểu tình khẩn trương bên ngoài, thế nhưng trong lòng đã xoạt xoạt xoạt bùng lên một ngọn lửa.
Dường như sau khi chuyển thế, bản thân tốt xấu gì cũng thuộc về hàng ngũ những nhân vật ưu tú, cho nên tính khí cũng bị nuôi lớn lên một chút.
Giờ lại bị người khác coi thường như vậy?
Hạ Tranh yên lặng xuất ra một phong thư giới thiệu, đưa cho lão sư phụ trách ghi danh: “Lão sư mạnh khỏe, đây là thư giới thiệu, em xin được tiếp nhận sát hạch cấp S dành cho cá nhân.”
Lão sư phụ trách ghi danh “bá” một phát ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin.
“Trò xác định?” Lão sư tiếp nhận thư giới thiệu, mở ra, tên của trưởng quan căn cứ quân sự Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh thình lình hiện ra trước mắt.
Mẹ kiếp ngu xuẩn, ông thật là có đảm lượng a! Coi như Hạ Tranh có thiên phú hơn nữa, nhưng một mỹ thực đại sư tương lai băng băng lạc lối trên con đường chiến sĩ cơ giáp, ông muốn bị hiệp hội trù sư cho vào sổ đen hay sao!
“Đúng vậy.” Hạ Tranh lộ ra một nụ cười có chút kiêu ngạo, “Hai ca ca của em đều trải qua sát hạch cấp S dành cho cá nhân mà nhập trường, đây chính là truyền thống của nhà em.”
Lão sư đem thư giới thiệu lật qua lật lại xem xét mấy lần, muốn từ trong đó tìm ra lí do cự tuyệt.
Nhưng mà không có.
Người tiến cử phi thường trâu bò, cách thức nội dung đều phù hợp yêu cầu, hoàn toàn không tìm ra địa phương có thể cự tuyệt!
“Tất nhiên rồi.” Lão sư khô khốc lên tiếng, “Đây đúng là truyền thống của nhà các trò.”
Chỉ hi vọng trò chỉ truyền thống như thế một lần thôi có được không? Hãy hứa với lão sư, chúng ta chỉ tuyền thống một lần này thôi được không a?!
alotin-vn_1404141840_huongptp2012123121454063_0