Đối với món cơm chiên lần này, kỳ thực Hạ Tranh cũng không đặc biệt thỏa mãn.
Hạ Tranh chọn lựa tài liệu phải phù hợp với chủ đề của cuộc thi, đồng thời tận hết khả năng tuyển lựa chủng loại có độ khó cao, nhằm tăng thêm điểm cộng. Kết quả như vậy, khiến cho cơm chiên của cậu dĩ nhiên không phải là lựa chọn tối ưu.
Có lời giải thích là, nguyên liệu càng độc nấu ra món ăn càng ngon, cái này tuy không có căn cứ khoa học, nhưng nguyên liệu nấu ăn ở nơi này quả thực độc tính càng cao, hương khí lại càng đậm đà.
Nhưng nhiều mùi vị thơm ngon kết hợp lại, tất nhiên không thể nào mà hài hòa cho được.
Hương vị của một số nguyên liệu nấu ăn sẽ bị át đi, một số lại bị trung hòa, tuy Hạ Tranh đã đem hết toàn lực khiến cho mùi vị của mỗi một loại nguyên liệu kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ nhất, nhưng tại một số thời điểm chính bản thân cậu cũng đành bất lực.
Hạ Tranh chỉ có thể chọn ra vài loại vị đạo có thể dung hợp được, rồi đem những hương vị khác hoặc là bài trừ hoặc là cải biến, mới có thể làm cho cơm chiên này vừa miệng nhất (dựa theo tiêu chuẩn của cậu).
Nhưng phương thức này đối với trù sư mà nói, thực chất lại là một loại thất bại.
Cứng rắn biến đổi hương vị của một loại nguyên liệu nấu ăn thành một loại hương vị khác, đúng là kỹ năng của bậc thầy, nhưng lại không phải thái độ nên có trong nấu ăn. Nấu nướng, chính là phải đem mùi vị tốt đẹp nhất của nguyên liệu phóng đại thăng hoa, mà không phải là phá hỏng đi hết.
Mỗi một món mỹ thực nổi danh, đều phải trải quy thiên chuy bách luyện mà thành. Thời gian, có thể cho người ta biết, dạng nguyên liệu nào phối hợp lại với nhau, là hoàn mỹ nhất.
Giống như món thịt xào có thể tùy ý bắt gặp trên tinh cầu Ba Thục, thịt xào tiêu ớt và hoa tỏi non đối với toàn bộ người dân Ba Thục, thậm chí đối với tất cả những ai đã từng ăn qua món này mà nói, là hoàn mỹ nhất. Các loại nguyên liệu phối hợp khác với thịt xào như gừng sợi, khoai tây, hoa tỏi non… ở trong lòng họ, đều không phải là món thịt xào chân chính.
1ts4l45-2
201112091034413808
Nếu lại phóng đại thêm chút nữa, đem cái gì mà cà chua dưa chua xào chung với thịt, vậy thì thật đúng là hết thuốc chữa.
f_1469612_1
Đây cũng không phải do nguyên liệu nấu ăn sai, mà là trù sư sai. Cà chua và dưa chua là vô tội.
Hạ Tranh không hài lòng lắm, nhưng người ăn mỹ thực của cậu vào trong miệng lại hài lòng muốn chết.
Thời điểm mọi người cuối cùng cũng từ trong ảo giác mỹ thực mang lại mà hồi thần, nhìn thấy đĩa trống ngay cả một hạt cơm thừa cũng không có, đáy mắt chợt bốc lên sát khí.
Một phần cơm chiên ít ỏi như vậy, mỗi người một miếng nhỏ, cảm giác thèm thuồng vừa mới được khơi gợi lên lại không có cái mà ăn, thực khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Giống như thời học sinh mang theo bao đồ ăn vặt tới trường vậy, thời điểm tự mình ăn thì thấy bình thường, khi cùng bằng hữu chia nhau ăn, liền cảm thấy ngon muốn chết.
Tuy là trình độ mỹ vị giữa hai cái có chênh lệch rất lớn, nhưng cảm giác thì không sai biệt lắm.
Tựa như người khát nước nắng hạn gặp mưa, mới uống vào một ngụm, thanh tỉnh lại thân thể cùng tâm linh mỏi mệt, sau đó đột nhiên không còn nước nữa.
Thế người kia thì sao?
Càng thêm khát chứ sao!
Nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là giám khảo, không có khả năng trước khán giả toàn trường cùng truyền hình trực tiếp lại yêu cầu thí sinh làm thêm một phần đồ ăn nữa.
May mà thi đấu còn có một vòng cuối cùng, một vòng này ban tổ chức sẽ đưa ra chủ đề, tuyển thủ tự lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cùng phương thức nấu nướng.
Hai vòng trước khảo nghiệm kiến thức nấu ăn cơ bản của thí sinh, còn lại một vòng, sẽ khảo nghiệm năng lực tuyển chọn và xử lý nguyên liệu nấu ăn, cũng như lý giải đối với món ăn, và là một cơ hội cho các trù sư biểu hiện năng lực, đồng thời, phương thức nấu nướng tự do bất đồng, có thể cho phép tuyển thủ tận khả năng biểu diễn sở trường của mình.
Hai vòng thi trước nguyên liệu nấu ăn cùng phương thức nấu ăn đều bị giới hạn, Hạ Tranh đã có thể xuất sắc như thế. Ban giám khảo rất mong chờ, Hạ Tranh sẽ triển hiện phong thái như thế nào ở vòng thi thứ ba.
Đáng tiếc, sau lần tranh tài này, muốn thưởng thức đồ ăn của Hạ Tranh, thì sẽ không dễ dàng.
Ban giám khảo tốt xấu còn có thể nếm thử một hai món ăn của Hạ Tranh, khán giả liền có chút không vui.
Xem được mà ăn không được gì đó thực quá bi kịch mà, biết là vậy nhưng hiện trường vẫn ngồi chật kín người, một vị trí trống cũng khó cầu, khán giả cũng thật là thích tự ngược.
Hoàn hảo ở ngày thi cuối cùng sẽ có một phúc lợi nho nhỏ, ban tổ chức sẽ dựa vào mã số trên vé vào cửa của mỗi người, chọn ra một ngàn khán giả may mắn, tham gia một bữa tiệc đứng. Trù sư lọt top 100 của cuộc thi mỗi người sẽ chế biến hai món ăn.
Tuy tỉ lệ này rất thấp, nhưng tốt xấu gì cũng còn có một tia hi vọng.
*****
… Sau khi ngày thi đầu tiên kết thúc, thời điểm Hạ Tranh trở lại khu nghỉ ngơi đã cảm thấy có chút bất đồng rõ ràng.
Vô luận người thực lòng bội phục hay kẻ nịnh hót giả dối, đều vây quanh Hạ Tranh, muốn luận bàn chỉ giáo.
Hạ Tranh tiếp tục trưng ra dáng vẻ bé con ngoan ngoãn, nỗ lực bày ra bộ dạng “Tôi rất nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện thế nhưng tôi quá mệt mỏi quá kiệt sức lại không giỏi giao tiếp tôi rất là khó chịu nhưng vẫn phải mỉm cười”, cuối cùng đem đám người kia đuổi đi.
Dù sao Hạ Tranh chắc chắn sẽ đạt danh hiệu đệ nhất, thậm chí ở trận chung kết Liên minh, cũng có thể giành được Quán quân. Cho dù có kẻ đố kị trong lòng, cũng sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy làm ra sự tình mất lí trí.
Hạ Tranh đã tỏ ra mệt muốn chết rồi, còn muốn quấn quít lấy cậu, đó không phải là bày tỏ hữu hảo mà là muốn kết thù.
Người nào cũng biết, mỗi một tuyển thủ tham dự cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên đều rất khẩn trương, thể lực và tinh lực tiêu hao so với lúc nấu ăn bình thường còn nhiều hơn, nếu không phải Hạ Tranh đột nhiên xuất thế, trong lúc so tài, các thí sinh kỳ thực cũng sẽ không quấy rầy lẫn nhau.
Trong lòng có suy tính gì, cũng không thể làm đến quá mức.
Hạ Tranh thoát khỏi những người này, rốt cục có thể trở về tắm rửa ngủ một giấc thật ngon, thời điểm đóng cửa lại, ánh mắt nóng bỏng của La Tân sát vách kia làm cho cậu giật cả mình, da gà toàn thân nổi hết lên.
Cậu liền nghĩ tới kiếp trước bị La Tân tỏ tình trước mặt mọi người, da mặt dày cũng sẽ xấu hổ a.
Người này sẽ không lại coi trọng mình đi!?
Chẳng lẽ mình còn phải một lần nữa trải qua sự tình lúng túng như vậy?
Hạ Tranh quăng mình lên giường, chôn mặt vào gối đầu, vô cùng mất hứng.
“Làm sao lại mệt thành như vậy?”
Hạ Tranh ngồi bật dậy như lý ngư đả đỉnh, phòng bị nhìn cái người thừa ra trong phòng kia.
01300542856671142686429346668_s
Hiên Cảnh một tay cầm hoa quả, một tay ôm gối đầu: “Tôi vẫn luôn ở trong phòng, tâm phòng bị của em cũng quá kém rồi. Cho nè, dì Phượng khẳng định em ăn không ngon ngủ không tốt, cho nên nhờ tôi đem gối đầu cùng hoa quả tới cho em. Nếu như không phải tôi nhiều lần cam đoan đồ ăn tại cuộc thi Mỹ thực không thể quá kém, dì ấy có lẽ còn muốn đưa cơm tới cho em nữa.”
Hạ Tranh nhận lấy hoa quả cùng gối đầu: “Anh vào bằng cách nào?”
“Em bị tổ chức khủng bố theo dõi, lần này lại tạo nên oanh động như vậy, trình độ bảo hộ dành cho em lại đề cao thêm một bậc. Nhờ phúc chuyện tình lần trước (?), lần này vẫn do tôi phụ trách an toàn của em. Cho nên một trong những nhiệm vụ của tôi, là nếu có người ra vào phòng của em, phải cam đoan sau đó trong phòng không có vật phẩm nguy hiểm nào tồn tại.” Hiên Cảnh không chút khách khí bóc hoa quả tình yêu Phượng Xu gửi cho Hạ Tranh ăn.
“Có người ra vào?” Hạ Tranh nhíu mày.
“Là nhân viên quét dọn vệ sinh.” Phòng nghỉ ở đây cũng có chuyên gia quét tước, tuy là ngoài cửa phòng có lắp máy quay, cam đoan nhân viên công tác sẽ không mang theo vật phẩm dư thừa đi vào, đồ đạc của tuyển thủ cũng sẽ được khóa lại kỹ càng, nhưng Hiên Cảnh vẫn tận chức trách đem gian phòng kiểm tra lại một lần. “Lần tranh tài này nếu như em đạt được danh hiệu đệ nhất khu vực Đông minh, cấp bậc bảo hộ còn có thể nâng lên nữa.”
Hạ Tranh hồi tưởng lại chính mình trước khi trọng sinh, tựa hồ cũng không có ai được điều tới bảo hộ mình a, vệ sĩ đều là bản thân tự mướn tới.
Hiên Cảnh cho là Hạ Tranh không thích có người theo sát mình, một bên chậm rãi ăn trái cây, một bên giải thích: “Yên tâm, bảo hộ đều là âm thầm làm, sẽ không để em phát hiện. Hơn nữa cũng không phải là thời thời khắc khắc đều theo bên người em, căn bản là tùy thời cam đoan an toàn của em mà thôi. Hơn nữa, loại bảo hộ này sau khi em thành niên sẽ rút lui hết, chỉ có khi nào tự em chủ động thỉnh cầu mới lại cung cấp. Trước khi thành niên, nếu như người nhà đưa ra yêu cầu, cũng có thể hủy bỏ loại bảo hộ này. Lấy tính cách của chú Hạ và dì Phượng, nhất định sẽ cự tuyệt loại bảo vệ này. Nhà các em lo cho em cũng đủ rồi.
Hạ Tranh gật đầu. Xem ra đời trước bản thân ở dưới tình huống không biết gì, người nhà đã đem sự tình này xử lí tốt. Sau đó thời điểm đi hái quả Dung Nham cũng sắp xếp đầy đủ vệ sĩ. Nếu không phải là có kẻ lái cơ giáp tới, người bình thường ám sát, mình cũng chẳng sợ.
“Nếu là có kẻ sử dụng cơ giáp, người nào bảo hộ cũng vô dụng.” Hạ Tranh nhịn không được tiến hành phỉ nhổ đối với trải nghiệm trước khi trọng sinh.
“Cơ giáp được khống chế rất nghiêm ngặt, trừ phi là mai phục, nếu không thì cơ giáp còn chưa đυ.ng được đến em, đã bị bắn hạ rồi.” Hiên Cảnh buồn cười nói, “Coi như là mai phục, trước hết cũng phải vận chuyển được cơ giáp đã (?)! Nào có dễ dàng như vậy.”
Nhưng mà em đúng là bị cơ giáp gϊếŧ chết a. Hạ Tranh oán thầm.
Hiên Cảnh lại nói một chút sự tình cần chú ý, sau đó mới lưu luyến rời đi.
Hạ Tranh nhìn theo không nói gì, lại đem phân nửa hoa quả chia cho hắn,
“Cha mẹ cũng không biết đường gửi cho tôi ít đồ, tôi thèm đã rất lâu rồi. Đồ ăn của bọn tôi cũng không được tinh xảo như các em vậy.” Hiên Cảnh ai oán nói, cho Hạ Tranh một cái ôm gấu bự bày tỏ lòng cảm ơn, Hạ Tranh ném lại cho hắn một ánh mắt vạn phần ghét bỏ.
Hiên Cảnh lúc rời đi không biết dùng loại thủ đoạn công nghệ cao gì, mà không hề khiến cho người khác chú ý. Hạ Tranh vừa muốn tiếp tục sự nghiệp tắm rửa rồi đi ngủ, chợt phát hiện sau lưng thỏ búp bê trên giường có dán một tờ giấy, trên mặt chỉ vẽ một con thỏ nhỏ mặc khôi giáp đang dựng thẳng ngón tay cái, bên cạnh viết, “Làm tốt lắm!”
Hạ Tranh đen mặt.
44