Tại biệt thự Lôi Viên, có một nhóm hắc y phóng tường lén vào trong.
Vừa đi đến cửa lớn thì đã bị người của Lôi Lạc Thiên chặn lại.
Bang bang bang...
Tiếng súng vang lên.
Trong tích tắc đám hắc y đã bị người của Lôi Lạc Thiên thu phục.
Lôi Lạc Thiên nhìn màn hình máy vi tín,
sắc mặt lạnh lùng kèm thêm vẽ đắc ý, theo dõi nhất cử nhất động tại biệt tự Lôi Viên.
Tại một khu bí mật trong toà cao ốc Tân Thị.
Một người đàn ông ngồi trên xe lăn cặp mắt tức giận nhìn ra cửa sổ.
Một tên thủ hạ mặc âu phục đen, đang quỳ gối sau lưng ông.
Giọng nói rung rung của hắn vang lên.
“Thưa thủ lãnh, là tôi vo dụng.
Các người được phái đi, điều bị người của Lôi Lạc Thiên gϊếŧ chết.
Chúng tôi không tìm thấy được USB.”
Nghe những lời nầy, sắc mặt lạnh lùng của ông không hề thay đổi.
Ông quay chiếc xe lăn lại, nhìn thẳng vào mặt khϊếp sợ của tên thuộc hạ.
Sắc mặt phẫn nộ, giống như qủy dạ xoa đến đòi mạng.
Ông dùng cây gậy gỗ, chạm hình con rồng trong tay, nện mạnh lên đầu hắn.
Máu từ vết tương tuôn xuống,
làm thấm ướt cả khuôn mặt,
Thân thể hắn bất lực ngã xuống mặt đắt.
“Đồ vô dụng. Đúng là một lũ ăn hại.”
Giọng nói uy nghiêm của ông vang lên, làm đám thuộc hạ đứng bên cạnh phải rùng mình.
Việt Vũ nhìn thấy vậy, vẫy tay ra hiệu cho thủ hạ lôi hắn ta ra ngoài.
“Việt Vũ ta nghe nói bên cạnh Lôi Lạc Thiên bay giờ, có một người phụ nữ.
Cậu bắt cô ấy về, uy hϊếp Lôi Lạc Thiên đưa ra USB và nhượng lại cổ phần Lôi Thị.”
Việt Vũ đứng trước mặt Lôi Lạc Bằng khơm người khó xử nói.
“Thưa thủ lãnh,
tôi đã gặp qua cô ấy, cô gái đó thân thủ vừa tốt và còn Thông minh rất khó thu phục.”
“Ta huấn luyện các người bấy lâu,
vậy mà ngây cả một người phụ nữ cũng lo không xong?
Tự nghĩ các đi, lo không xong đừng về đây gặp ta, tự mình kết liễu,
ta không cần một đám người vô dụng.”
“Dạ, thuộc ha đã hiểu.”
Lôi Lạc Bằng là ân nhân cứu mạng của Việt Vũ,
giúp anh lên được vị trí Lão đại bang Hắn Việt.
Từ một thằng nhóc sống đầu đường xó chợ, giờ trở thành một người quyền cao chức trọng.
Ơn nghĩa của Lôi Lạc Bằng đối với Anh, cả đời anh cũng trả không hết.
Dù chết anh cũng sẽ không phản bội lại Lôi Lạc Bằng.
Việt Vũ đứng do dự một hồi mới lên tiếng.
“Thủ lãnh, cô gái đó có quan hệ thân mật với thiếu chủ.
Nếu để cậu ấy biết, không biết sẽ ra sao?”
Lôi Lạc Bằng nghe nói vậy, cặp mắt sáng lên, trong lòng nghĩ.
Từ khi vợ ông nɠɵạı ŧìиɧ, đi theo người đàn ông khác,
bị ông đích thân gϊếŧ chết thì Lôi Lạc Khánh đã chán ghét phụ nữ.
Không có lòng tin với tình yêu,
chỉ dùng họ làm công cụ phát tiết.
Nhưng sao bay giờ lại quan tâm đến người phụ nữ của Lôi Lạc Thiên.
Ông dùng giọng nghiêm túc nói.
“Đừng để thiếu chủ biết,
phái đám người tin anh nhất đi lần nầy.
Ta muốn lần nầy chỉ được thành công, không được thất bại.”
“Dạ.”
Việt Vũ khơm người chào rồi cùng một đám thủ hạ rơi đi.
Lôi Lạc Bằng quay chiếc xe lăn lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cặp mắt đọc ác tự nói.
“Các người đừng trách tôi, tất cả là do các người tự chuốt lấy.”
Ha ha ha ha.
Giọng cười ma qủy của ông vang lên.
Mấy ngầy sau vì công việc bận rộn Lôi Lạc Thiên thường xuyên phải về công ty.
Trình Lam toàn thân uể oải, nằm lỳ ở nhà ngủ.
Đứng trước mặt Lôi Lạc Thiên là Tề Phú, anh đang báo cáo lịch trình ngày hôm nay của Lôi Lạc Thiên.
“Buổi sáng chủ tịch có một buổi ký hợp đồng cùng công ty Mai Hồ.
Trưa phải đi ra khảo sát công trình “thành phố trên không“.
Chiều có một hội nghị quan trọng với đối tác từ cộng ty bên mỹ.”
“Được, cậu lui ra đi.”
Tề Phú quay người bước ra ngoài, tiện tay đống cửa lại.
Lôi Lạc Thiên để văn kiện trong tay xuống.
Bấm một vẫy số trên điện thoại.
“Hello,,,“
Tiếng người phụ nữ say ngủ vang lên trong điện thoại.
Lôi Lạc Thiên yêu thương cười,
“Em dạy chưa?
Ăn gì chưa?”
Trình Lam mệt mỏi trả lời.
“Chưa em muốn ngủ thêm một chút.”
“Được vậy em nghĩ ngơi cho khỏe,
Làm xong việc anh về đưa em đi ăn tối.”
“Được,“
Nói xong Trình Lam quăng điện thoại qua một bên ngủ tiếp.
Ngủ một giấc đến chiều,
Trình Lam dậy, lết thân thể mệt mỏi đi xuống lầu.
Đường Tam đang ngồi ăn điểm tâm chiều, nhìn thấy cô liền nói.
“Chị Lam, chị đến đây ăn cùng em.”
Trình Lam kéo vạt áo ngủ lại,
ngồi xuống bên cạnh Đường Tam.
Trần Má đem lên một dĩa cá viên chiên và một ly trà hoa nhài, đặt trước mặt Trình Lam.
“Mời phu nhân dùng điểm tâm chiều.”
Trình Lam cười nói.
“Cảm ơn Trần Má.”
“Chị Lam, ăn xong chúng ta đi dạo phố nhé.”
Trình Lam cầm cóc trà lênh để gần mũi ngửi một cái, rồi mới uống một ngụm.
“Được.”
Trình Lam cầm đũa, gắp một miếng cá viên chiên lên, định đưa vào miệng.
Muồi tanh của cá pha lẫn muồi dầu mở làm Trình Lam cảm giác buồn nôn.
Ựa ựa.....
Cô bụm miệng chạy một mạch vào phòng vệ sinh.
Đường Tam hoảng hốt chạy theo sau.
“Chi Lam, chi có sao không?”
Trình Lam lau miệng bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi về phía phòng ăn.
“Khong sao, dạo nầy dạ dày của chị không được khỏe.”
Tiểu Thu đem lên một ly nước lọc,
để xuống trước mặt Trình Lam với nét mặt chán ghét.
Trình Lam cầm ly lên uống một miếng.
“Không biết tại sao, dạo nầy chị ăn không ngon,
còn thường xuyên cảm giác buồng nôn.”
Trần Má nghe cô nói vậy, trong lòng nghi ngờ hỏi.
“Phu nhân, chu kỳ kinh nguyệt của cô tháng nầy tới chưa?”
Trình Lam nghe bà hỏi vậy, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Hình như tháng nầy đã trễ 2 tuần.”
Trần Má nghe vậy trong lòng vui mừng, cuối cùng nhà họ Lôi cũng có hậu.
“Thiếu phu nhân, có khi nào.....”
Ngập ngừng một chút bà nói tiếp.
“cô mang thai rồi không?”
Trình Lam nghe Trần Má nói vậy kinh ngạc vô cùng,
suy nghĩ lại, thì từ khi hai người có quan hệ, họ không hề dùng đến biện pháp ngừa thai.
Tại sao cô lại không nghĩ đến chuyện quan trọng như vậy.
Đường Tam ngồi một bên mừng rỡ.
“Chi Lam, em cùng chị đi bệnh viện làm sét nghiệm.
Mau lên,,,“
Vừa nói xong cô lôi Trình Lam ra cửa.
“Ây em làm gì vậy?
đợi chi thay quần áo đã.
Sao em còn vui hơn chị nữa.”
Trình Lam cười nói, bước lên lầu thay quần áo.
“Lẹ lẹ đi, em mông có một thằng nhóc chơi với em từ lâu rồi.”