Một tuần trôi qua thật nhanh, Lôi Lạc Thiên bị Trình Lam buộc ở nhà dưỡng thương.
Công ty còn một đống văn kiện chờ anh duyệt.
Ngày hôm sau Lôi Lạc Thiên phải về công ty làm việc, cô ngồi ở nhà buồn chán nên cùng Đường Tam đi dạo trung tâm mua sám lớn nhất thành phố S.
Trung tâm thương mại nầm ngay giữa nơi nhộn nhịp nhất thành phố.
Toà nhà cao tầng gờm có 5 tầng lầu.
Tầng 1,2,3 là khu mua sấm có mấy trăm cửa hàng hiệu, tầng 4 là khu ăn uống bao gồm các nhà hàng cao cấp, còn tầng năm là khách sạn 5 sao cùng các spa và thẩm mỹ viện xa hoa, cần phải có thẻ hội viên mới vào được.
Trình Lam cùng Đường Tam hôm nay ăn mặc đơn giảng, áo thung, quần bò cùng đôi giày vải Nike.
Vừa bước chân vào cửa hàng Prada.
Một cửa hàng hiệu tầm quốc thế, bài trí một cách sang trọng lọng lẩy xa hoa.
Ánh đèn rực rở chiếu xuống mấy cô bán hàng xin đẹp.
Bộ đầm phục mầu navy mặc trên người họ tăng thêm phần chuyên nghiệp.
Nụ cười rực rở cửa 2 nhân viên bán hàng đứng gần cửa ra vào tắt liệm, khi nhìn thấy 2 vị khách vừa bước vào cửa hàng ăn mặc cực kỳ đơn giảng.
Dùng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới không có gì là hàng hiệu cả. Khuôn mặt khinh thường của cô bán hàng làm cho Trình Lam chán ghết. Không chào hỏi một câu họ quay sang làm chuyện khác.
Trình Lam và Đường Tam không để ý bước vào khu bán hàng dành cho nam nằm bên phải.
“Chị định mua đồ cho anh Thiên hả?”
Trình Lam cười thật ám áp, nhớ tới gián vẻ của Lôi Lạc Thiên lúc sáng khi rời nhà.
nhìn thấy một cái áo sơ mi màu xanh tươi mác và một cái cà vạt cùng màu. Vừa cầm lấy thì một bàn tay trắng mịn đoạt lấy trước cô.
Mùi nước hoa nồng nạc, song vào mũi Trình Lam làm cô khó chịu nhíu mày.
Cô ghét nhất là những mùi nước hoa nầy, nên trên người cô chỉ có hương thơm dịu dàng của sữa tấm.
Một giọng nữ yểu điệu vang lên.
“Áo nầy tôi lấy trước.”
Trình Lam nhìn sang nơi phát ra những âm thanh nổi da gà đó.
Hiện ngây trước mặt là một cô gái khoản chừng 22 tới 23 tuổi, trên mặt trang điểm đậm Đà, dốc người ẻo lả mặc trên người bộ đầm màu đỏ bó sát mới nhất của chanel,để lộ ra bộ ngực trắng mịn màng.
Tay cầm túi sách Prada màu đen. Toàn thân điều đồ hiệu.
Không phải Trình lam không có khả năng mua đồ hiệu, chỉ là cô không quan tâm đến mà thôi.
Tiền do cô kiếm được khi làm nghiệm vụ đã có thể, để người bình thường tiêu sài cả đời.
Huống hồ bay giờ cô còn có Lôi Lạc Thiên.
Nữ bán hàng đoạt lấy áo sơ mi nam từ trong tay Trình Lam cung kính đưa cho cô gái kia.
“Mạc tiểu thư, đây là hàng mới nhất của mùa nầy.”
Đường Tam thức giận nói.
“Cách người làm cái quái gì vậy?
Không thấy bổn tiểu thư nhìn thấy nó trước hay sao.”
Cô bán hàng khinh thường nói.
“Xin lổi Mạc Tiểu thư là khách hàng VIP của chúng tôi.”
“Cái áo nầy rất đất tiền, bằng tiền lương cả đời của hai người cũng chưa chắc gì mua nổi.”
Giọng nói đầy khinh miệt của Mạc gia Yến vang lên.
Trình Lam nghe xong, trong lòng tức giận, mặt cô lạnh đi,cập mắt nhìn thẳng vào mặt vị Mạc Tiểu Thư kia như muốn gϊếŧ người.
Mạc gia Yến vì bị ánh mắt sắc bén của Trình Lam nhìn,bất giác rùng mình một cái.
Trình Lam móc một sấp tiền mặt để xuống quay tín tiền.
“Bao nhiêu đay đủ chưa?”
Người bán hàng gặp một sấp tiền để trước mặt, nhưng không giám đọng vào.
Vị Mạc Tiểu Thư nầy là khách hàng lớn của họ. Họ không thể đắt tội được.
“Không được bán cho cô ta. Tôi sẽ mua nó.”
Giọng nói ngang ngược của Mạc gia Yến vang lên.
Cô bán hàng khó sử, nói với Trình Lam và Đường Tam.
“Xin hỏi hai vị có thẻ hội viên của chúng tôi không?”
Đường Tam nói giọng cọc lóc.
“Không có.”
“Vậy xin lổi, khách hàng có thẻ VIP sẽ được u tiên hơn.”
Người bán hàng thầm vui trong lòng.
Mạc gia Yến cầm một thẻ VIP Prada và một thẻ tín dụng bạc kim đưa cho cô bán hàng.
Cô bán hàng vui vẽ nhận lấy thẻ từ trong tay Mạc gia Yến.
“Ai nói cô ấy không có thẻ VIP.”
Một giọng nói lạnh lùng, giận dữ vang lên.
Đi trước là Lôi Lạc Thiên còn Tề Phong và mấy tên cận vệ thì bước theo sau.