Chương 3
Trong bệnh viện, Thước Mộng thân hình bé nhỏ nằm trên giường bệnh, Mĩ Hà một tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bé, một tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vẻ mặt lo lắng nhìn đứa con bé bỏng.
– Mẹ… mẹ… Đừng đánh mẹ…
Thước Mộng thều thào trong cơn mê sảng.
– Tiểu Mộng? Tỉnh lại Tiểu Mộng!
Mĩ Hà gọi bé
– Mẹ… Đây là đâu?
Thước Mộng tỉnh lại, đột nhiên cảm giác đầu óc thật choáng váng, rất muốn nôn.
– Mẹ, con khó chịu quá, ói… rất muốn ói… ói… mẹ ơi, Tiểu Mộng khó chịu quá… ói… muốn ói… mẹ…
Thước Mộng khổ sở khóc gọi
Mĩ Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái nhợt của con, hận không thể gánh thay con những đau đớn này, bà vỗ nhẹ lên lưng Thước Mộng, ôn nhu đánh lừa bé:
– Tiểu Mộng ngoan, bác sĩ nói Tiểu Mộng não bị chấn động chút xíu, nhưng mà không có gì đáng lo hết, nghỉ ngơi nhiều một chút là được! Ngủ thêm một chút nữa đi, tỉnh lại sẽ tốt ngay thôi.
– Dạ, Tiểu Mộng không muốn bị bệnh, không muốn khó chịu, tốt rồi. Tiểu Mộng ngủ tiếp.
Nói xong, Thước Mộng liền nằm xuống tiếp tục ngủ.
Mĩ Hà đắp lại mền cho Thước Mộng, nhìn Thước Mộng đang ngủ, thân thể bé nhỏ như vậy vì bảo vệ chính mình mà phải nhận một đấm rất mạnh! Nghĩ lại chính mình thật vô dụng, đưa Thước Mộng đến thế giới này, cũng không thể cho con cuộc sống hạnh phúc, mình thật sự vô dụng mà…
Trong mơ màn, Thước Mộng cảm giác có cái gì đó xoa nắn mặt của bé, cảm giác ngưa ngứa rất thoái mái, bé tròn mắt nhìn, thì ra là một chú rất lạ.
– Chú, chú là ai?
Không hiểu tại sao, Thước Mộng nhìn người đàn ông xa lạ này không những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác rất thân cận.
– Chú là Mộ Dung Xuyên, là… bạn của mẹ con! Con là Tiểu Thước Mộng phải không? Nghe nói con không thoải mái trong người cho nên chú đến thăm con!
Mộ Dung Xuyên bóc cho bé quả cam,
– Tiểu Mộng, bây giờ có tốt không? Có chỗ nào không thoải mái không?
– Cảm ơn chú… Hình như không còn khó chịu nữa!
Thước Mộng hiểu chuyện hướng Mộ Dung Xuyên nói lời cảm ơn, sau đó nếm thử một múi cam
– Oa, ngọt quá, ăn ngon lắm… Con lúc trước chỉ được ăn một lần, cha nói không được ăn, cam kia rất là chua khó ăn lắm, cái này sao lại ngọt như vậy?
Nghe Thước Mộng nói, Mộ Dung Xuyên xót xa trong lòng. Trương Thắng đáng chết, mày mấy ngày nay làm gì Tiểu Mộng?
Chơi đùa một lúc, Mộ Dung Xuyên dỗ Thước Mộng ngủ quyết định rời đi. Đi mới tới cổng bệnh viện gặp Mĩ Hà đang vội vàng đem cơm vào cho Thước Mộng.
– Mộ dung… Anh, sao anh lại tới đây?
Mĩ Hà kinh ngạc kêu lên
– Anh, anh nghe nói Tiểu Mộng phải vào bệnh viện, nên đến xem nó…
Mộ Dung Xuyên thâm tình nhìn Mĩ Hà:
– Hai người mấy năm nay… Chịu khổ rồi? Nghe Tiểu Mộng nói, Trương Thắng không có tốt với nó… Mà cũng đúng, bọn họ cũng không phải…
– Mộ Dung Xuyên!
Đột nhiên giọng nói Trương Thắng truyền tới, không đợi hai người kịp phản ứng, Mộ Dung Xuyên đã bị đấm ngã ra đất. Trương Thắng chưa hết giận, muốn xông lên tiếp tục đánh Mộ Dung Xuyên, bị Mĩ Hà ngăn cản
– Trương Thắng, đừng mà, đừng đánh…
– Con đĩ!
Trương Thắng trở tay cho Mĩ Hà một bạt tai, hộp cơm trong tay bà rơi xuống, thức ăn vươn vãi khắp nơi.
– Mày còn bao che cho nó? Tao cho mày bao che…
Vừa nói là mấy bạt tai nữa giáng xuống
Mộ Dung Xuyên đứng lên, kéo Mĩ Hà ra phía sau mình, phẫn nộ gào thét:
– Đủ rồi, Trương Thắng! Mĩ Hà là vợ của mày, không phải là công cụ cho mày phát tiết!
– Hừ! Mày cũng biết nó là vợ của tao! Vậy mà mày còn rù quến nó, cắm sừng tao!
Trước kia, Mĩ Hà và Mộ Dung Xuyên vốn là một đôi, nhưng cha mẹ Mĩ Hạ chê nhà Mộ Dung Xuyên nghèo hèn, ép gả Mĩ Hà cho người có ơn với nhà mình là Trương Thắng. Mộ Dung Xuyên nhất thời không chịu đựng được người yêu kết hôn cùng người khác mà bỏ đi đến vùng khác làm ăn. 8 năm trước, vốn định trở về mang Mĩ Hà bỏ trốn, nhưng lại bị cự tuyệt. Trước khi Mộ Dung Xuyên đi một ngày, Mĩ Hà đến tiễn hắn, không ngờ sau khi uống rượu thì trở nên hồ đồ làm chuyện không nên, cũng bởi vậy mà có thai Thước Mộng. Trương Thắng lúc đầu tưởng vợ có thai con mình, liền không cho phép Mĩ Hà phá thai. Sau khi sinh ra lại chẳng giống mình hay vợ mà lại rất giống người yêu cũ của vợ. Trời sinh tính đa nghi hắn không ngừng ép hỏi Mĩ Hà, Mĩ Hà bất đắc dĩ phải thừa nhận sự tình đêm đó. Từ đó về sau, cuộc sống bình an chẳng bao giờ quay lại nữa rồi…
– Đúng vậy, là bọn tao có lỗi với mày trước! Nhưng mà… Nhưng mà Tiểu Mộng có gì sai? Tại sao mày làm vậy với nó? Nó chỉ là một đứa trẻ…
– Bởi vì nó là con riêng của bọn mày! Là tang chứng nɠɵạı ŧìиɧ của vợ tao! Là nghiệt chủng của mày!
Mộ Dung Xuyên cúi đầu trầm tư một hồi, như là đã quyết tâm, lôi kéo tay Mĩ Hà, nói:
– Mĩ Hà, đi cùng với anh… Đem theo Tiểu Mộng, chúng ta bắt đầu lại lần nữa!
– Nằm mơ!
Trương Thắng cũng túm lấy tay còn lại của Mĩ Hà
– Mày là vợ của tao! Tao không cho phép, mày dám đi đâu?
Mĩ Hà khổ sở nhìn hai người, một người vốn là người mình yêu, một người là chồng có ơn với nhà mình, bà rớt nước mắt
– Mộ Dung… Xin lỗi! Tôi không thể đi với anh! Cho dù thế nào đi nữa, Trương Thắng là chồng của tôi… Là chúng ta có lỗi với anh ấy trước… Anh… anh đi đi…
Nói xong, tránh đi tay của Mộ Dung Xuyên.
Mộ Dung Xuyên bất đắc dĩ cười khổ:
– Cho dù anh ta đối đãi với các người như vậy, em vẫn nhất định không chịu đi với anh sao? Trong khi chúng ta có tình cảm với nhau, còn anh ta bất quá chỉ có chút ơn với gia đình em?
Mĩ Hà trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình, nước mắt trên mặt chảy tràn.
Trương Thắng vốn là muốn đánh một trận, trào phúng cười mỉa Mộ Dung Xuyên:
– Ha ha ha, mày hết mơ nữa đi? Ơn nghĩa cao bằng trời mày biết chưa? Còn không cút xéo!
Mộ Dung Xuyên nhìn Trương Thắng một cái, lại tiếp tục nhìn Mĩ Hà:
– Anh đã sớm biết em sẽ không chịu đi cùng với anh… Cũng được…
Mộ Dung Xuyên móc ra một phong bì trong túi áo chemise
– Trong này là tiền anh để dành mấy năm qua, không nhiều lắm, chỉ có năm vạn… Coi như là cho tiền sinh hoạt của Thước Mộng! Sau này anh sẽ tiếp tục gởi tiền cho hai mẹ con!
– Không, không cần! Tiền này tôi không thể nhận được!
Mĩ Hà khước từ, lại bị Trương Thắng đoạt lấy, hắn nhìn thấy tiền hai mắt liền sáng lên.
– Chỉ có bao nhiêu đây? Thôi thôi, cái này coi như là bù đắp tiền cơm của tao mấy năm nay! Được rồi, bây giờ mày có thể lăn đi.
– Hi vọng anh sau này có thể đối xử tốt với bọn họ… Mĩ Hà, anh đi, em hãy bảo trọng!
Nói xong mất mát đi khỏi bệnh viện.
Nhìn vợ còn đang khóc lóc tấm tức, Trương Thắng khó chịu nói:
– Được rồi được rồi, đừng có mà khóc trù trước mặt tao như vậy, khó chịu quá đi… Coi như vì năm vạn đồng này, chuyện hôm nay tao không truy cứu nữa, bây giờ tao đi đánh bài, mày muốn làm gì thì cứ làm!
– Cái gì? Anh lại muốn đi đánh bài? Không được, đó là Mộ Dung Xuyên để cho Tiểu Mộng, anh không thể lấy đi đánh bài…
Nghe được Trương Thắng muốn lấy tiền Mộ Dung Xuyên để lại cho Thước Mộng, Mĩ Hà sốt ruột.
– Ầm ĩ cái gì? Mày không phải vừa nói không cần sao? Bây giờ tiền trong tay tao thì chính là tiền của tao, còn ầm ĩ nữa tao đánh mày!
Trong lúc hai vợ chồng bọn họ cãi nhau, Phi Nhiên đứng trước phòng bệnh nhìn Thước Mộng đang ngủ say. Nghe được cha ruột Thước Mộng muốn dẫn hai người đi, chính mình tự nhiên có chút không muốn.
– Chẳng phải ghét mày nhất sao? Chỉ là tại mày, gia đình hạnh phúc của tao đã không còn, mày đi tao phải nên cao hứng mới đúng! Nhưng mà, tại sao lại không nỡ? Bởi vì máu mủ tình thâm sao?…
Thanh âm rất thấp, hình như là nói cho Thước Mộng nghe, hoặc cũng là nói cho chính mình nghe…
– Nếu đã không thể ghét mày, vậy thì sẽ chăm sóc mày thật tốt, bảo vệ mày.
Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu dần dần nhu hòa…
——————
Mấy ngày sau Thước Mộng ra viện, bởi vì Mộ Dung Xuyên gởi lại tiền, Trương Thắng còn bận rộn trên chiếu bạc không rảnh tìm Thước Mộng gây phiền toái, cho nên Thước Mộng dưới sự chăm sóc của Mĩ Hà mà thân thể cũng khỏe trở lại.
Hôm nay, Thước Mộng nhìn ra ngoài cửa sổ
– Mẹ ơi, mấy bạn này đi học sao?
– Uh, đúng vậy…
Mĩ Hà xấu hổ vuốt ve đầu Thước Mộng
– Tiểu Mộng muốn đi học sao?
– Da, Tiểu Mộng muốn học thật giỏi, học giỏi lớn lên mới có thể tìm được việc tốt, mới có thể kiếm được nhiều tiền cho mẹ… Mẹ, sao Tiểu Mộng lại không được đi học? Bạn ở lầu dưới còn ít hơn con một tuổi cũng đi học, tại sao con không có đi học?
– Tiểu Mộng…
Mĩ Hà nhất thời không biết nói sao,
– Bởi vì lúc trước không phải Tiểu Mộng phải vào bệnh viện sao? Cho nên nhập học không kịp! Sang năm là Tiểu Mộng có thể đi học mà!
– Dạ? Thật sự vậy sao? Vui quá đi, Tiểu Mộng cũng có thể đi học ~~
Thước Mộng vui vẻ khoa tay, Mĩ Hà hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải thuyết phục được Trương Thắng đồng ý cho Tiểu Mộng đi học.
Có lẽ là gần đây có vận hên, lại thêm tâm tình tốt, sau khi Mĩ Hà khẩn cầu mấy lần, Trương Thắng rốt cuộc cùng đồng ý chuyện đi học của Thước Mộng, bất quá hắn nói rõ hắn tuyệt đối không chi tiền, tất cả học phí của Thướng Mộng Mĩ Hà phải tự gánh lấy. Vì thế Mĩ Hà không thể không tìm thêm việc thứ hai, mặc dù rất khổ cực, nhưng vừa nghĩ đến Thước Mộng rốt cuộc cũng có thể đi học, trong lòng Mĩ Hà không khỏi khấp khởi mừng thầm.