Ôm Phương Thanh Di trong tay, cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể người phụ nữ này, hương thơm trinh nguyên xông vào mũi, khiến cơ thể Lâm Húc Dương bắt đầu cảm thấy nóng rực lên, lại thêm với tác dụng của rượu, dường như trong não sản sinh ra một sự thôi thúc.
Bị Lâm Húc Dương ôm chặt, Phương Thanh Di không dám cử động, dường như cảm nhận được cánh tay rắn chắc cùng nhiệt độ cơ thể nóng rực của người đàn ông khiến trong lòng người phụ nữ này càng thêm bối rối.
Trong mơ màng, Phương Thanh Di như có thể cảm nhận được suy nghĩ của Lâm Húc Dương, cô biết mình nên từ chối, nhưng khi lời nói ra đến đầu môi lại biến thành cái cắn môi thật chặt.
Lâm Húc Dương ôm Phương Thanh Di bước vào phòng của người phụ nữ này. Ngày thường anh không dám vào, lần trước anh vào là để chăm sóc cho người phụ nữ say xỉn này.
Căn phòng của người phụ nữ này rất ngăn nắp, mùi thơm sảng khoái toả ra thoang thoảng. Lâm Húc Dương khẽ đặt Phương Thanh Di lên giường, sau đó dùng ánh mắt rực lửa nhìn thân hình mềm mại tuyệt đẹp trước mặt.
Phương Thanh Di vừa về tới nhà, còn chưa kịp thay bộ đồ công sở của mình thì đã dùng bữa cùng với Lâm Húc Dương.
Nút cổ áo sơ mi không biết đã cởi ra từ lúc nào, để lộ ra làn da trắng nõn, đường xẻ rãnh sâu khiến Lâm Húc Dương không thể không liếc mắt nhìn thêm.
Có lẽ là do rượu hoặc mồ hôi, khiến áo sơ mi trắng của Phương Thanh Di hơi bị ướt. Phần bị ướŧ áŧ dính chặt vào cơ thể cô lộ ra những chỗ hồng hào. Khi quan sát kỹ hơn, Lâm Húc Dương như nhìn thấy màu áσ ɭóŧ của Phương Thanh Di, điều này khiến hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn.
Lại nhìn xuống phía dưới, chiếc váy chữ A màu đen đã vén lên một chút, đôi chân ngọc ngà mảnh mai xinh đẹp lộ ra càng nhiều, đôi tất chân màu đen khiến người ta có cảm giác muốn xé rách. Có mấy chỗ bị vạt váy chặn lại, nhưng không thể chặn lại du͙© vọиɠ muốn khám phá của người đàn ông.
Phương Thanh Di ngoảnh đầu sang một bên, cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng của Lâm Húc Dương. Thân thể cô dường như có thể cảm nhận được một đôi mắt rực lửa đang lướt qua lướt lại trên cơ thể mình.
“Đừng có nhìn tôi như vậy…”
Phương Thanh Di hơi cong người, mặc dù trên người vẫn còn đang mặc quần áo, nhưng cô luôn cảm thấy cơ thể của mình đang bị phơi bày ra trước mắt của người đàn ông này.
“Cô thật là đẹp…”
Lâm Húc Dương tán thưởng từ tận đáy lòng, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn chạm vào người cô gái đang ở trước mặt, nhưng lại có chút rụt rè.
“Vậy sao…”
Phương Thanh Di cắn răng trả lời, sắc khẽ ửng hồng.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Phương Thanh Di, điều này như tiếp thêm dũng khí cho Lâm Húc Dương.
Một hơi thở nóng bỏng dâng lên trong đôi mắt người đàn ông, và đôi tay anh bắt đầu nắm lại, như thể một con dã thú cuồng loạn chồm lên thân thể của Phương Thanh Di.
Đôi tay của anh giống như những kẻ du hành đói khát trên sa mạc, không ngừng khám phá cơ thể của Phương Thanh Di.
Đầu của Lâm Húc Dương vùi thẳng vào chỗ đỉnh cao ngất, anh hít thở sâu một mùi sảng khoái đến tận ruột gan.
Phương Thanh Di cau mày, vẻ mặt có chút đau khổ kiềm chế, nhưng ánh mắt vẫn dao động không ngừng.
Lâm Húc Dương tham lam dùng một tay để leo lêи đỉиɦ, còn tay kia mò mẫm sâu trong váy, cố gắng tìm ra thung lũng bí mật.
Đôi môi của người đàn ông hôn lên cổ của Phương Thanh Di.
Sự bối rối trong mắt Phương Thanh Di ngày một lớn, trong đó cũng mang một chút đấu tranh bối rối hơn.
Trong lòng người phụ nữ này biết rằng nếu cô ấy cứ tiếp tục làm thinh như vậy, có thể cô ấy sẽ sớm sa ngã.
Cô không muốn thế này, nhưng dường như cơ thể cô muốn mùi vị của người đàn ông này, chẳng lẽ cô - người phụ nữ sắp ba mươi tuổi không thể khống chế được nhu cầu của cơ thể mình nữa hay sao?
Không thể cứ tiếp tục như thế này được… người đàn ông này không đủ tư cách, không thể để cho cậu ta vớ bở như thế này được…
Nhưng rõ ràng cơ thể nói rằng cô đang rất thoải mái ...
Phương Thanh Di là một người phụ nữ điềm tĩnh, mặc dù rõ ràng cơ thể rất thích hưởng thụ tất cả những điều này, nhưng lý trí của cô nói với cô rằng mình không được như vậy.
Một bàn tay bóp nhẹ đùi cô, cơn đau khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Dựa vào một chút tỉnh táo này, Phương Thanh Di đã khép chặt hai chân cô lại, ngăn tay của Lâm Húc Dương đang ngày càng tiến vào sâu hơn, sau đó cô dùng giọng nói mà đến chính mình cũng phải hoài nghi mà nói: "Không được... đừng làm thế này ... ... "
Giọng nói rất nhỏ, nhưng Lâm Húc Dương đã bắt được một cách chính xác, vốn dĩ anh đã bị nhấn chìm trong cơn rực lửa nhưng lại bị dội cho một gáo nước lạnh.
Lâm Húc Dương cứng đờ người, dường như không biết có nên tiếp tục hay không.
“Chúng ta không thể như thế này!”
Cảm thấy Lâm Húc Dương đã dừng lại, Phương Thanh Di cũng trở nên tỉnh táo hơn, cất giọng cầu xin.
Trong mắt Lâm Húc Dương thoáng hiện lên một chút do dự, sau đó ánh mắt đỏ rực dần dần mờ đi. Lâm Húc Dương hít sâu một hơi, anh thu tay lại đứng ở mép giường.
Anh quay lưng lại, nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi men rượu làm tôi mụ mị đầu óc, có hơi quá đáng rồi. Tại cô đẹp quá, tôi không kiềm chế được! Để tôi bình tĩnh lại!"
Sau khi nói xong, Lâm Húc Dương nhanh chóng bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Không lâu sau, Phương Thanh Di có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Cô chỉnh lại quần áo một chút, vẻ mặt phức tạp nhìn ra cửa, ánh mắt đầy do dự, dường như còn vương vấn cảm giác không muốn dứt ra.
Một lúc sau, Phương Thanh Di đứng dậy đóng cửa lại, đưa tay chạm vào đỉnh núi mà Lâm Húc Dương vừa chạm vào, miệng nở một nụ cười không biết là có ý gì.
Rồi cô lại cau mày, xấu hổ và vùi mình vào trong gối như một cô bé.
Lâm Húc Dương dùng nước lạnh rửa mặt cho bình tĩnh lại, nhìn bộ dạng có chút nhếch nhác trong gương, anh không khỏi nở một nụ cười gượng gạo.
Sao tự dưng anh lại dám mạnh bạo như vậy, anh rất muốn làm chuyện đó với Phương Thanh Di, nhưng đột nhiên anh không biết mình sẽ đối mặt với người phụ nữ này như thế nào nếu anh thực sự làm chuyện đó với cô.
Phương Thanh Di là chủ nợ của anh, cũng coi như là có ơn với anh, lẽ nào mình lại lợi dụng cưỡng bức người ta lúc người ta mềm yếu hay sao?
Có thể về sau người phụ nữ này không so đo chuyện đó, nhưng Lâm Húc Dương cảm thấy bằng cách này, anh thực sự sẽ trở thành loại ăn bám người phụ nữ giàu có.
Cho tiền tiêu, cho chỗ để ở, sau đó đáp ứng nhu cầu về thể xác cho phú bà là được.
Lâm Húc Dương cảm thấy mình là người đàn ông ngay thẳng, anh không muốn như vậy.
Mặc dù được phục vụ một phụ nữ giàu có như Phương Thanh Di, có lẽ là điều mà hầu hết đàn ông đều mơ ước.
Lâm Húc Dương nghe thấy tiếng đóng cửa, còn tưởng rằng Phương Thanh Di đã đóng cửa, xem ra cô không muốn anh quay lại quấy rối cô.
Nụ cười chua xót trên mặt càng ngày càng dày, trong mơ hồ, Lâm Húc Dương như có thể cảm giác được ít nhiều gì thì Phương Thanh Di cũng sẽ xem thường mình!
Đợi ông có tiền rồi, ông nhất định sẽ làm chuyện đó một cách quang minh chính đại với cô!
Lâm Húc Dương âm thầm đặt ra mục tiêu cho mình.
Dương như lại nhớ tới những gợn sóng vừa rồi, Lâm Húc Dương ngẩng đầu lên xoa xoa bàn tay mình, dường như ngón tay chạm vào làn da của Phương Thanh Di cũng trở nên trơn mịn hơn.
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh lần nữa, Lâm Húc Dương lau người sạch sẽ, ánh mắt đã tinh anh trở lại. Anh nhìn bàn ăn bừa bộn, thu dọn đồ đạc xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng sau khi nằm xuống, anh không tránh khỏi suy nghĩ về chuyện vừa xong, cảm nhận được sự hối thúc của cơ thể. Xem ra đêm nay muốn ngủ ngon thì phải nghĩ cách gì khác thôi.