Lâm Húc Dương dựa theo những gì anh điều tra được, thường thì giữa trưa là lúc buôn bán đắt khách nhất, anh cũng không rảnh ăn cơm, tùy tiện mua hai cái bánh bao ở ven đường để ăn, đạp xe rời khỏi trường học, đi đến quảng trường hoặc những nơi đông người khác.
Dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người gọi anh lại, thường thì sẽ bán được khoảng bốn năm bát, thấy càng lúc khoai tây càng ít đi, tiền trong túi lại càng nhiều lên, Lâm Húc Dương vô cùng vui vẻ trong lòng.
Lại đến một quảng trường khác, bên trong các quán ăn quán mì ở xung quanh đều ngồi kín người.
Bên cạnh quảng trường còn có một số quầy hàng cũng bán khoai tây mì lạnh hoặc là một số món ăn vặt vỉa hè.
Nhưng mà khác hẳn với cái xe ba gác của Lâm Húc Dương, những chiếc xe ở quảng trường này đều là xe bán hàng, tuy kém hơn những cửa hàng nhưng cũng xem như là một chỗ buôn bán bán cố định rồi.
Nhìn thấy Lâm Húc Dương đến, bọn họ cũng chỉ quay sang nhìn một cái, không nói gì thêm.
Lâm Húc Dương cũng không muốn giành mối buôn bán với bọn họ, giữ một khoảng cách nhất định.
Nhưng mà bởi vì mùi hương bên chỗ Lâm Húc Dương không tệ, có người đến mua rồi sẽ tiếp tục có tốp năm tốp ba người đến kéo theo nhiều khách.
Chỉ trong chốc lát, đống khoai tây còn dư lại của Lâm Húc Dương cũng được bán hết.
Lâm Húc Dương cũng không ngờ, hôm nay là ngày đầu tiên ra phố buôn bán lại tốt đến vậy, lúc đầu còn chuẩn bị tinh thần nếu bán ế không ai mua thì sẽ hạ giá xuống nữa.
Bây giờ mới hơn hai giờ, đã bán hết ba mươi cân khoai tây đó rồi.
Đếm năm trăm đồng trong túi, Lâm Húc Dương mừng thầm, hình như đã nhìn thấy cảnh mình bán khoai tây rồi mở chuỗi cửa hàng, sau đó làm giàu!
Đồng thời cũng càng chắc chắn sẽ tiếp tục việc buôn bán này, kiếm được năm trăm đồng, tuy lúc chuẩn bị tốn công một chút, nhưng vẫn tốt hơn việc bán mạng vác xi măng nhiều.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Lâm Húc Dương cũng không muốn lãng phí thời gian, đạp xe về khu chung cư, lúc vào cửa cũng không quên tặng cho bảo vệ hai điếu thuốc.
Anh tính chuẩn bị thêm chút khoai tây, đi ra ngoài bán thêm một đợt rồi về.
Dù sao bây giờ có thể kiếm được thêm chút tiền nào thì hay chút đó.
Đậu xe xong, Lâm Húc Dương về nhà rồi vội vàng bận rộn, rửa sạch khoai tây sau đó cắt sợi, sau khi xử lý được hai nồi, lúc mang hai mươi cân khoai tây lên xe thì cũng gần bốn giờ.
Giờ nghỉ trưa và giờ tan tầm lúc chiều luôn là thời gian buôn bán tốt nhất, Lâm Húc Dương cũng không muốn bỏ lỡ giờ này, lại đạp xe lên đường.
Nhưng mà hình như lần này ra ngoài thì buôn bán không còn tốt như trước nữa, đạp xe hai ba con phố mà Lâm Húc Dương chỉ mới bán ra được mười bát khoai tây.
Vốn định bán xong hai mươi cân khoai tây này rồi lập tức về nhà, Lâm Húc Dương có hơi sốt ruột một chút.
Thấy cách đó không xa có một tiệm net, Lâm Húc Dương đến ngừng xe ở cửa.
Suy nghĩ một lúc, đầu tiên trộn sẵn một bát khoai tây, Lâm Húc Dương cầm khoai tây vào, thấy được vị trí thu ngân thì bước lên hỏi:
“Người đẹp, tôi có thể bán khoai tây ở chỗ này không?”
“Được...”
Cô gái ngồi ở quầy thu ngân ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lâm Húc Dương, hình như cảm thấy người đàn ông này cũng khá đẹp nên đã đồng ý.
“Cảm ơn, vậy mời cô ăn bát khoai tây này, nếm thử xem thế nào?”
Lâm Húc Dương cười rồi đẩy bát khoai tây đã làm xong qua.
Anh tính nếu như đối phương dễ nói chuyện thì mời người đó ăn một bát miễn phí, còn không thì xoay người bỏ đi là được.
Đã được cho phép, Lâm Húc Dương đi vào trong tiệm net, nhìn thoáng qua mấy người trẻ tuổi đang chơi game rồi rao lớn: Bán khoai tây trộn, bán mì lạnh đây.
“Ông chủ, cho tôi một bát khoai tây! Ê! Hướng Bắc 15 giờ có tiếng súng, mấy cậu cẩn thận!”
“Ok!”
Lâm Húc Dương cầm sổ tay nhỏ ghi nhớ số bàn.
“Ông chủ, cho mười ngàn mì lạnh! Cho nhiều giá!”
“Ông chủ, có bán phở lạnh không?”
“Xin lỗi, tạm thời không có phở lạnh, chỉ có mì lạnh hoặc khoai tây thôi có được không? Bảo đảm ngon!”
“Vậy lấy khoai tây đi!”
“Ông chủ, cho bên này hai bát khoai tây! Người mù chuẩn bị, chờ tôi xài kỹ năng!”
Thỉnh thoảng có người vẫy tay với Lâm Húc Dương.
Lâm Húc Dương vui sướиɠ ghi chú lại số bàn của khách, đi dạo một vòng rồi thấy không còn ai gọi món nữa, lập tức ra ngoài quán net chuẩn bị.
Đứng ở ngoài cửa thống kê số lượng, có được mười lăm đơn hàng từ quán net này.
Xem ra quán net cũng là một nơi có nhiều khách hàng.
Ngẩng đầu nhìn chỗ anh đậu xe ba gác, thấy xe ba gác vẫn còn đó, Lâm Húc Dương thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Ngừng xe ở bên ngoài thế này làm anh không yên tâm, mấy thứ gia sản này đã tốn không ít tiền của anh.
Nhưng mà lúc này cạnh xe ba gác còn có một người đàn ông trung niên mặc đồng phục đứng cạnh, trong lòng Lâm Húc Dương căng thẳng.
“Chào anh, có chuyện gì sao?”
Lâm Húc Dương nhanh chóng chạy qua, đồng thời móc thuốc lá ra đưa sang, đồng phục của người đứng kế xe anh có mấy chữ quản lý đô thị rõ ràng.
“Xe ba gác này là của cậu sao?’
Quản lý đô thị hỏi, không nhận lấy điếu thuốc:
“Vâng, là của tôi! Tôi đỗ xe ở chỗ đỗ xe tạm thời, chắc không có vấn đề gì đúng không?”
Lâm Húc Dương cẩn thận hỏi.
“Không phải vấn đề chỗ đậu xe, chỗ này không cho phép buôn bán, nhanh đi sang chỗ khác đi, nếu không nghe lời, chút nữa có xe quản lý đô thị đến kéo xe của cậu đi luôn đó!”
Quản lý đô thị nghiêm túc nói.
“Anh à, tôi biết rồi, nhưng mà tôi vừa mới nhận được mấy đơn đặt hàng trong tiệm net kia, đã nhận tiền hết rồi, anh xem có thể cho tôi bán xong mấy đơn này được không? Bị coi là kẻ lừa đảo cũng không tốt lắm, tôi cũng chỉ ra ngoài làm ăn buôn bán kiếm chén cơm thôi mà.”
Lâm Húc Dương cười nói.
“Đó là chuyện của cậu, cậu đi vào trả lại tiền cũng được, hoặc làm cái gì cũng được, nhưng chỗ này không cho phép buôn bán, nếu để lãnh đạo thấy được thì người bị kỷ luật trừ tiền lương là tôi đó!”
Quản lý đô thị không kiên nhẫn nói.
“Anh à, đi vào trả tiền cũng phải lãng phí thời gian mà, anh châm chước cho một chút đi, tôi làm xong nhanh đồ ăn đưa vào cho họ, chỉ tốn vài phút thôi, làm xong đi ngay! Anh giúp tôi chút đi mà.”
Lâm Húc Dương năn nỉ lần nữa.
Hình như nghĩ Lâm Húc Dương nói vậy cũng đúng, quản lý đô thị cau mày nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy được rồi, cậu làm nhanh lên, tôi ở đây canh cho cậu!”
“Ok! Tốt quá! Cảm ơn anh! Anh làm điếu thuốc đi, ngồi nghỉ ngơi một chút!”
Lâm Húc Dương cảm kích đưa thuốc lá qua, đồng thời bỏ cái ghế nhỏ trên xe xuống.
Lần này thì quản lý đô thị cũng không khách khí, cầm điếu thuốc hút.
Lâm Húc Dương nhanh chóng trộn xong khoai tây, tiện thể đưa cho quản lý đô thị một bát: “Anh ăn thử xem, xem thử mùi vị thế nào! Tôi mang mấy bát này vào, lập tức ra ngay!”
Nói xong Lâm Húc Dương cầm một cái mâm lớn bưng mười lăm phần khoai tây và mì trộn và trong, dựa theo số bàn đã ghi chú lúc nãy, đưa đến từng bàn.
Thật ra sau khi Lâm Húc Dương đưa đồ đến tay của khách rồi mới thu tiền, lúc nãy nói như thế chẳng qua là vì ứng phó với quản lý đô thị, anh cũng không muốn bỏ mười mấy đơn hàng này.
Đưa khoai tây xong, Lâm Húc Dương định rời đi, thu ngân lại đột nhiên gọi anh lại: “Ông chủ, khoai tây anh bán ăn ngon lắm đó, sau này còn tới bán không?”
“Cái này thì chưa biết được, quản lý đô thị không cho buôn bán ở chỗ này, như vậy đi, tôi để lại số điện thoại cho cô, lúc cô muốn ăn thì gọi điện thoại, cô có thể nhân tiện hỏi thử xem có ai trong quán muốn ăn không, bán được một phần tôi chia cô mười phần trăm, được không?”
Lâm Húc Dương suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Được, vậy anh để lại số điện thoại đi!”
Cô gái xinh đẹp kia lấy giấy bút ra, Lâm Húc Dương nhanh chóng viết số điện thoại xuống.
Lúc anh ra ngoài, thấy quản lý đô thị đang ngồi trên ghế ăn khoai tây, nhìn qua thì hình như cũng khá hài lòng về mùi vị.
“Anh à, cảm ơn nhiều, tôi lập tức đi ngay!”
Lâm Húc Dương lại móc ra thêm một điếu thuốc nữa.
“Ừ, khoai tây của cậu ăn cũng ngon lắm đó! Nhưng mà luật vẫn là luật, chỗ này không cho phép buôn bán, trên thực tế trên mấy con phố bây giờ đều bị quản nghiêm, không thể bày quán buôn bán nữa, tôi thì dễ nói chuyện, nhưng mà gặp mấy người khác thì chắc chắn đuổi cậu đi! Cậu còn muốn tiếp tục buôn bán thì nghĩ cách khác đi!”
Quản lý đô thị dặn dò.
Lâm Húc Dương nghe vậy, hình như cảm thấy trong đây có đường, lập tức khiêm tốn hỏi thăm: “Có thể thấy anh là người tốt bụng, tôi vừa mới vào nghề, có rất nhiều chuyện không hiểu, có thể chỉ dẫn cho tôi một chút được không?”