Nghe thấy lời Phương Thanh Di, Lâm Húc Dương cau mày sau đó xoay người vào bếp, bưng bát mỳ lạnh đã chuẩn bị lúc trước ra.
“Nếm thử đi, xem xem mùi vị của mỳ lạnh này thế nào, không mua được rong biển sợi thích hợp nên tôi đã thay bằng giá đỗ.”
Dường như Lâm Húc Dương cũng không để tâm tới câu nói lúc trước.
“Cậu không sao chứ? Đặng Hạo muốn trừng trị cậu mà cậu vẫn có thể bình tĩnh vậy ư?”
Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.
Lâm Húc Dương xoay cổ rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Thanh Di, anh gẩy gẩy miếng băng dán vẫn chưa bóc trên vết thương lần trước ra rồi từ từ đáp: “Đặng Hạo muốn trừng trị tôi, tôi có thể làm gì? Lẽ nào bây giờ cầm dao đi liều mạng với ông ta à? Hơn nữa cô cũng chỉ nghe nói thôi, ông ta vẫn chưa thật sự ra tay.”
“Vậy nếu như ông ta thật sự tới gây phiền phức cho cậu thì sao, con người Đặng Hạo có thù sẽ báo, nếu tôi đã nghe thấy tin tức thì cậu đã rất nguy hiểm rồi!”
Phương Thanh Di căng thẳng truy hỏi.
“Thật sự tới gây phiền phức cho tôi ư? Vậy chỉ có cầu trời phù hộ tôi không chết hoặc là cô có con đường nào giúp tôi mua vài tờ bảo hiểm đi, ừm… người được lời là cô đó, nếu tôi chết thật thì cô nhận lấy tiền bồi thường bảo hiểm, hẳn là đủ trả số tiền tôi vay cô. Nếu còn thừa nhiều thì phiền cô chuyển cho bố mẹ tôi, nếu cô có lòng thì sau này giúp tôi chú ý tới họ một chút cũng được.”
Thái độ khi Lâm Húc Dương nói lời này rất tuỳ ý, nhưng nghe thế nào cũng có cảm giác đang bàn giao hậu sự.
“Cậu đứng đắn một chút đi! Cậu cũng không là gì của tôi, sao tôi phải chăm sóc bố mẹ cậu thay cậu chứ, chuyện của mình thì tự lo đi!”
Phương Thanh Di lập tức cau mày đáp trả, trong mắt loé lên sự bực bội, cô nói tiếp: “Có lẽ cậu đã coi chuyện này quá mức nghiêm trọng rồi, ông ta muốn báo thù, chưa chắc đã muốn mạng cậu, nếu cậu thật sự đen đủi gặp phải thì hãy tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhiều nhất cũng chỉ chịu chút đau đớn ngoài da.”
“Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Cô bảo tôi dập đầu cầu xin Đặng Hạo tha thứ ư? Vậy còn gì là đàn ông nữa? Có còn là thằng đàn ông hay không?”
Lâm Húc Dương nghe vậy thì cười lạnh một tiếng.
“Tục ngữ nói chết tử tế không bằng sống vô lại, còn mạng mới có tư cách nói chuyện khác, nếu không cậu cho rằng cậu nhất thời cậy mạnh rồi mất mạng thì là đàn ông à? Người đàn ông chịu trách nhiệm mới là người đàn ông chân chính! Mới là người đàn ông mà phụ nữ có thể dựa vào!”
Phương Thanh Di nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.
Lời Phương Thanh Di nói khiến Lâm Húc Dương tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại rất buồn khổ, khẽ nhướn mày, quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mắt.
Lâm Húc Dương nhìn không chớp mắt vào trong mắt người phụ nữ này, như muốn nhìn ra vài sắc thái khác trong đó.
Trong phòng lập tức im ắng, hai người đều nghiêm túc nhìn nhau như vậy.
Bỗng nhiên mặt Phương Thanh Di đỏ ửng, đôi mắt nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương lúc trước bắt đầu dao động, không dám tiếp tục nhìn vào mắt anh nữa.
“Đừng nhúc nhích!”
Có lẽ là đối mặt nhìn nhau như vậy quá xấu hổ, Phương Thanh Di muốn quay đầu đi nhưng lại bị Lâm Húc Dương khẽ quát bảo dừng lại.
Nhất thời Phương Thanh Di lại nghe lời giữ nguyên tư thế, ánh mắt lại càng dao động nhiều hơn.
Lúc này Lâm Húc Dương lại đưa tay như muốn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Phương Thanh Di đảo mắt nhìn quanh, có vẻ vô cùng căng thẳng.
Lâm Húc Dương tiến lại gần hơn, ánh mắt chăm chú và bình tĩnh.
Phương Thanh Di nắm chặt bàn tay một lát thì buông ra, sau đó lại siết chặt như đang tỏ vẻ thấp thỏm trong lòng cô.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Phương Thanh Di khẩn trương hỏi một câu.
Lúc này tay Lâm Húc Dương đã đưa lên mặt Phương Thanh Di, nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua.
Sau đó Lâm Húc Dương đưa một ngón tay ra trước mặt Phương Thanh Di cười nói: “Cô xem cô đi, ăn uống cũng vụng về, dính cả hột ớt lên mặt!”
“Cậu…”
Mặt Phương Thanh Di bỗng đỏ ửng, thậm chí cô còn kích động đứng dậy, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Húc Dương, sau đó mang theo một sự tức giận nói: “Thôi bỏ đi, không quản cậu nữa! Nếu Đặng Hạo thật sự tìm cậu gây phiền phức thì cậu bảo ông ta tìm tôi, có điều kiện gì thì nói với tôi!”
Phương Thanh Di nói xong mấy câu đó thì đi về phòng mình.
“Này này… cô không ăn tối à? Tối nay tôi đã cố ý nấu cháo đó!”
Lâm Húc Dương vội vàng gọi.
“Tôi no rồi!”
Phương Thanh Di bỏ lại câu đó rồi đóng cửa phòng lại.
Lâm Húc Dương ngồi trên sofa nhìn khoai tây mỳ lạnh còn lại một chút, khoé miệng nở nụ cười khổ.
Thấy Phương Thanh Di có vẻ thích ăn khoai tây trộn mình làm, anh định làm thêm cho cô một ít rồi đưa sang, đúng lúc chuông điện thoại reo.
Lấy điện thoại ra, Lâm Húc Dương thấy là ông chủ Vương vận chuyển xi măng gọi tới thì vội vàng nghe máy.
“Ông chủ Vương, chào ông, có chuyện gì ư?”
“Chào cậu, ngày mai có việc đấy, vận chuyển sáu mươi tấn xi măng, cậu có rảnh không?”
Ông chủ Vương vào thẳng vấn đề.
“Sáu mươi tấn ư?”
Lâm Húc Dương lặp lại con số này rồi cau mày, tay nắm chặt lại, cảm giác cơ bắp vẫn hơi đau nhức, cắn răng gật đầu nói: “Được, không có vấn đề, mấy giờ?”
“Vậy thì tốt! Vẫn tám giờ thì tới cửa hàng tôi, quy tắc như cũ!”
Ông chủ Vương nói xong thì cúp máy.
Lâm Húc Dương ném điện thoại lên sofa, hít một hơi thật sâu.
Sau khi vận động cơ ngực vài lần thì không khỏi nhíu mày.
Bốn mươi tấn lúc trước đã gần như muốn nửa cái mạng anh, lần này còn thêm hai mươi tấn nữa, anh có chống đỡ được không?
Hơn nữa bây giờ cơ thể vẫn chưa hồi phục về trạng thái tốt nhất.
Lâm Húc Dương phiền não trong lòng, có điều vẫn quyết định sáng mai đi.
Đã đồng ý với người khác thì không thể lỡ hẹn.
Huống chi bây giờ anh vẫn cần tiền, nếu thật sự định buôn bán ven đường thì cũng cần có tiền vốn.
Rõ ràng bốn trăm đồng mới kiếm được là không đủ.
Gạt chuyện công việc sang một bên, Lâm Húc Dương lại vào bếp làm thêm một bát khoai tây trộn, cố ý thêm chút giấm như Phương Thanh Di yêu cầu rồi đưa vào phòng cô.
Khẽ gõ cửa, chỉ chốc lát Phương Thanh Di đã mang khuôn mặt lạnh lùng ra mở cửa.
“Tôi cũng không biết có phải cô đã ăn tối rồi mới về hay chưa, nhưng thấy cô thích ăn nên tôi đã làm thêm cho cô bát nữa, đã thêm giấm như cô yêu cầu, nếu cô muốn ăn cháo thì để tôi múc cho cô.”
Lâm Húc Dương cười nói.
Phương Thanh Di nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ lạnh lùng trên mặt đã bớt đi rất nhiều, thậm chí khoé miệng còn mang theo nụ cười mỉm.
Thấy vẻ mong đợi của Lâm Húc Dương, cô cầm bát rồi nếm thử: “Ừm, chính là mùi vị này, có điều cháo thì không cần đâu, bình thường tôi cũng không ăn tối.”
“À ha ha, hiểu rồi hiểu rồi, phụ nữ mà, phải giữ dáng! Có điều tôi thấy dáng người cô đã rất đẹp, thật sự không cần cố gắng giảm cân nữa đâu.”
Lâm Húc Dương cười hì hì nịnh nọt.
Nhưng Phương Thanh Di nghe thấy câu này không biết có phải nghĩ tới chuyện gì khác không, lập tức trừng mắt nhìn Lâm Húc Dương, dường như cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, một lát sau ánh mắt cô dịu lại, nhìn sang hướng khác rồi hỏi: “Ông chủ anh gọi tới phải không? Bảo anh ngày mai đi dỡ hàng à?”