Phương Thanh Di tan làm, đi qua một trung tâm môi giới mua nhà, nhìn thấy chữ cho thuê, cô thoáng dừng lại một lát, khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ tới điều gì, sau đó lại lái xe rời đi.
Về tới nhà của mình, vừa mở cửa Phương Thanh Di đã ngửi thấy một mùi thơm của giấm, cô thấy lạ liền đi vào bếp.
Lúc này vừa hay Lâm Húc Dương đang bê một bát đồ ăn đi ra.
“Cô về rồi à? Đúng lúc lắm, nếm thử xem mùi vị thế nào?”
Lâm Húc Dương ân cần đưa khoai tây trộn tới trước mặt Phương Thanh Di.
Phương Thanh Di thấy lạ nhìn Lâm Húc Dương, thay giày xong thì tới sofa ngồi.
Lâm Húc Dương cũng bê khoai tây qua đó, nhìn Phương Thanh Di với vẻ chờ mong.
“Sao thế? Đột nhiên lại muốn nấu ăn ư? Cậu đang lên kế hoạch gì à?”
Phương Thanh Di cảnh giác hỏi.
“Xem cô nói kìa, tôi nấu ăn là đang lên kế hoạch ư? Nấu nướng cũng được coi là sở thích của tôi, nếm thử tay nghề đi?”
Lâm Húc Dương cười giải thích.
Phương Thanh Di nhìn Lâm Húc Dương với vẻ nửa tin nửa ngờ, sau đó ánh mắt dừng trên khoai tây trộn, tỉ mỉ nhìn thứ trong bát khoai tây, giống như có thể phát hiện ra manh mối gì.
“Cô đang nhìn gì đó? Ồ… lẽ nào cô sợ tôi bỏ độc vào khoai tây ư?”
Lâm Húc Dương bĩu môi, có chút không vui, sau đó dùng tay nhúp hai miếng cho vào miệng mình trước mặt Phương Thanh Di.
Lúc nếm hương vị thi thoảng còn gật đầu, đồng thời mυ"ŧ ngón tay mình, nhìn có vẻ rất hài lòng.
“Nhìn đi, không có độc,
Nếu có thì tôi tự tử cùng cô.”
Nuốt thứ trong miệng xuống, Lâm Húc Dương nhún vai nói.
“Ai tự tử cùng chứ, cậu không lấy đũa ra thì tôi ăn thế nào?”
Phương Thanh Di lườm anh một cái rồi tức giận nói.
“Ồ ồ… chờ một chút, có ngay đây!”
Lâm Húc Dương nói xong thì chạy vào bếp như một làn khói, lấy một đôi đũa ra.
Phương Thanh Di cầm đũa khều bới cẩn thận trong bát rồi gắp một miếng khoai tây to chừng nửa ngón tay út vào miệng.
Dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ của cô như đang thật sự thử độc.
Khoai tây vừa vào miệng, Phương Thanh Di vẫn chau mày, sau khi nhai hai lần thì trong mắt cô hiện lên vẻ vui mừng, đôi lông mày lá liễu cũng giãn ra.
Lần này không còn bới móc chọn lựa gì nữa, Phương Thanh Di trực tiếp gắp một miếng khoai to cho vào miệng.
“Thế nào? Mùi vị không tệ chứ?”
Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di ăn say sưa ngon lành, trong lòng cũng đắc ý.
“Đúng thế, nếu thêm chút giấm nữa thì tuyệt, tôi thích chua thêm nữa, cậu nghĩ gì mà lại làm khoai tây vậy?”
Phương Thanh Di vừa ăn vừa ngạc nhiên nhìn Lâm Húc Dương.
Thấy Phương Thanh Di nhanh chóng ăn hết hơn nửa bát, Lâm Húc Dương bỗng nghiêm mặt nói: “Nói thật với cô, thật ra trong khoai tây có độc!”
Nghe thấy câu này, Phương Thanh Di sững sờ cả người, một miếng khoai tây đang được đưa vào trong miệng dừng lại giữa chừng, không biết nên ăn tiếp hay dừng lại.
Có điều chỉ do dự chốc lát, Phương Thanh Di tiếp tục ăn nốt miếng khoai tây đó.
“Này, cô không lo lắng tôi bỏ độc sao? Đã nói với cô là tôi bỏ độc rồi mà cô vẫn dám ăn tiếp ư?”
Lâm Húc Dương ngạc nhiên hỏi.
“Cũng chỉ có cậu mới không có đầu óc như vậy! Hơn nữa tôi thấy cậu cũng không có lá gan này đâu, và lại tôi đã ăn một nửa rồi, dù sao cũng trúng độc, mùi vị không tệ, không bằng tôi cứ ăn tiếp, nếu cậu thật sự có gan hạ độc thì coi như tôi xui xẻo.”
Phương Thanh Di không để ý nói.
Nghe thấy câu này, Lâm Húc Dương nhíu mày, nói anh không có đầu óc, nhát gan thì thôi đi, hình như ẩn ý đằng sau câu nói kia rất lớn.
Chẳng lẽ mình thật sự bỏ độc thì cô cũng không để ý? Hay là đang ám chỉ điều gì?
“Trở lại chuyện chính…”
Sau khi ăn gần hết, Phương Thanh Di quan sát tỉ mỉ người đàn ông trước mặt rồi trịnh trọng hỏi: “Có phải cậu có ý định đi bán khoai tây trộn không?”
Nghe thấy câu hỏi này, hai mắt Lâm Húc Dương mở to, không tin được hỏi: “Sao cô biết?”
“Tôi không biết, có điều nhìn vẻ mặt cậu bây giờ thì tôi biết mình đoán không sai rồi.”
Phương Thanh Di dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Khi tôi vào nhà nhìn thấy ở cửa có một túi rác, trong đó có rất nhiều khoai tây thái lát, sau khi vào bếp thì thấy cũng có rất nhiều vỏ khoai tây, thậm chí tôi còn nhìn thấy một bát mỳ lạnh.
Nếu như cậu chỉ ngứa nghề nấu nướng thôi, làm một phần thử mùi vị là được rồi, nhưng cậu lại làm rất nhiều phần, điều này nói lên cậu đang thử khẩu vị, mà mục đích cậu làm vậy, tôi thấy có hai suy nghĩ.”
Phương Thanh Di nói xong thì tự tin nhìn Lâm Húc Dương.
“Ồ? Hai cái nào?”
Lâm Húc Dương nhướn mày hỏi.
“Một là lấy lòng tôi! Hai là cậu muốn làm việc gì đó liên quan đến việc này.”
Phương Thanh Di trả lời chắc chắn.
“Ok, cô đoán đúng rồi đấy, đúng là tôi có ý này, ở đây tôi không quen ai, cũng chỉ có thể lấy cô làm người thử nghiệm thôi.”
Lâm Húc Dương xoè hai tay.
“Lấy tôi làm thử nghiệm ư?”
Phương Thanh Di lập tức nâng cao giọng.
“Không không, lỡ lời lỡ lời, ý tôi là sau khi tôi làm xong khiến bản thân hài lòng thì mời cô nếm thử giám định một chút, xem xem có thể mang bán được không.”
Lâm Húc Dương vội vàng sửa lại.
Phương Thanh Di nghe vậy thì bĩu môi, sau đó nói tiếp: “Mùi vị cũng tương đối rồi, những cái khác thì sao? Cậu thật sự định từ bỏ nghề vận chuyển sang làm ông chủ sạp hàng rong à?”
Lâm Húc Dương do dự một chút rồi đáp: “Đây chỉ là một suy nghĩ thôi, hôm nay tôi ra ngoài xem có việc gì thích hợp hơn không thì thấy một sạp hàng làm ăn rất tốt, cô cũng đừng coi thường, khi buôn bán tốt, lợi nhuận một ngày cũng không ít hơn dân trí thức đâu.”
“Cậu cũng nói là khi buôn bán tốt, vậy khi buôn bán không tốt thì sao? Hơn nữa vấn đề vệ sinh của sạp hàng rong và cả những vấn đề khác cậu xử lý như thế nào?”
Phương Thanh Di nghiêm túc hỏi.
“Vấn đề này, tôi vẫn chưa nghĩ ra, có điều nhất định sẽ có cách vượt qua mà.”
Lâm Húc Dương tỏ vẻ lưu manh là mình không suy nghĩ nhiều như vậy.
“Được rồi, chờ cậu nghĩ ra thì hãy nói tiếp, tôi đã nói có thể sắp xếp cho cậu một công việc có thể diện thì cậu lại không chịu.”
Hiển nhiên Phương Thanh Di không muốn để tâm quá nhiều vào chuyện vẫn chưa chắc chắn.
“Công việc của tôi là để kiếm tiền, thể diện có tác dụng gì? Vất vả một chút nhưng kiếm ra tiền là được rồi, ở công ty cô chơi bời lêu lổng, quanh năm suốt tháng không kiếm được tiền, giống như cô nói, ngày nào năm nào mới có thể trả được tiền cho cô? Hơn nữa có thể người khác sẽ cho là tôi được cô bao nuôi.”
Lâm Húc Dương thẳng thừng từ chối.
“Haiz, tôi thấy con người cậu sao lại khó bảo thế chứ, ngay cả là công việc gì cậu cũng không hỏi mà đã nói là chơi bời lêu lổng? Cậu thích làm vận chuyển như thế, công ty tôi cũng cần vận chuyển mà, hơn nữa vệ sinh sạch sẽ hơn dỡ xi măng nhiều, sao cậu không đến?”
Giọng Phương Thanh Di đã có chút kích động.
“Không muốn! Tình hình của tôi, tôi tự biết, tôi cũng không muốn đi làm mà còn phải nhìn sắc mặt cô để làm việc.”
Lâm Húc Dương vẫn từ chối.
“Được được được, tuỳ cậu vậy!”
Lời của Lâm Húc Dương khiến Phương Thanh Di cức kỳ phiền muộn, im lặng một lúc rồi cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay cậu không gặp phiền phức gì chứ? Tôi có tin tức nói rằng có thể Đặng Hạo sẽ đối phó cậu!”