"Đã tra được rồi, chủ nhân xe giao hàng hỏa tốc xe tên là Lý Song Hỷ, nam, 37 tuổi, là nhân viên giao hàng của Viên Thông khu Hoa Khê."
Một cú điện thoại được gọi vào buổi tối, nhân viên cảnh sát lại từ trong chăn bò ra ngoài, xử lý vụ án. Chuyện sinh mạng quan trọng, không ai oán thán gì.
Lâm Lang ngáp, nhìn chằm chằm Lý Song Hỷ trên màn hình, bỗng nhiên nói, "Ủa? Người này không phải là sáng sớm hôm nay mới tới báo án đó sao?"
"Cậu biết anh ta?"
"Ừ, sáng sớm hôm nay mới tới, thấy anh ta tới báo án cho tiểu Lưu. Anh ta nói đang dừng xe ở quốc lộ để đi tiểu, sau khi giải quyết xong trở lại thì không thấy xe mình đâu cả. Còn nói cái xe đó là đồ secondhand, bán cũng không được bao nhiêu, quan trọng là cái xe giao hàng hỏa tốc đó mới từ thành phố chạy ra, còn chưa có giao hàng cho ai, nếu bị mất đồ chắc chắn sẽ bị rất nhiều khách hàng khiếu nại." Lúc ấy anh còn xúc động, đúng là nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, xe mất không đau lòng mà lại đau lòng hàng hóa của khách hàng.
Giản Diệc Thừa hỏi, "Khi đó là mấy giờ?"
"Bảy giờ rưỡi." Lâm Lang nhớ lại nói.
"Bảy giờ rưỡi báo án vậy mất xe khoảng bảy giờ. Mà người trộm xe lúc chín giờ hai mươi lái xe xuất hiện ở tiểu khu của người bị hại. Trong thời gian ngắn như vậy mà nảy sinh ý đồ bắt cóc, rốt cuộc là mưu đồ nhất thời hay đã lên kế hoạch từ lâu?"
"Các mối quan hệ xung quanh Hà Oản Thu rất đơn giản, công việc tự do, đều giao tiếp trên mạng, rất ít đi ra ngoài, có thể loại bỏ nguyên nhân trả thù."
"Vậy có khả năng là cướp tiền hoặc cướp sắc hay không?"
Giản Diệc Thừa chen vào một câu, "Không loại bỏ những khả năng này, nhưng người bắt cóc nhất định là biết Hà Oản Thu."
"Tại sao?"
"Chiếc xe này giao hàng hỏa tốc ở khu Hoa Khê, mà Hà Oản Thu ở khu Tây Hà, mỗi xe giao hàng sẽ đi từng khu riêng biệt. Như vậy trên chiếc xe này sẽ không có kiện hàng của Hà Oản Thu nhưng hung thủ lại có thể trực tiếp tìm được địa chỉ của cô ấy, sau đó gọi điện thoại, thông báo xuống lầu nhận hàng. Như vậy có thể thấy, hung thủ có biết Hà Oản Thu. Tối thiểu là thông tin cá nhân."
"Có lý, cho nên lấy trộm xe giao hàng là ý muốn nhất thời, còn bắt cóc Hà Oản Thu là mưu đồ từ trước, ý cậu là vậy phải không?"
Giản Diệc Thừa gật đầu.
"Được, chúng ta liền chia đội thành hai, một nhóm theo dõi xem xe giao hàng hỏa tốc đi đâu. Nhóm khác điều tra các mối quan hệ xã hội của Hà Oản Thu, xem gần đây cô ấy đã tiếp xúc với những người nào." Giang Liên Thành nói. Đội trưởng Lý thời gian này đi lên tỉnh họp rồi, công việc của đội bây giờ là do đội phó Giang Liên Thành phụ trách.
"Dạ, đội phó!"
Sơ Ngữ ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh chờ, thấy Giản Diệc Thừa tới, lập tức hỏi anh, "Thế nào rồi? Hà Oản Thu không sao chứ?"
Giản Diệc Thừa an ủi, "Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ tìm được cô ấy, tớ đưa cậu về trước."
Sơ Ngữ lắc đầu, "Tớ vẫn nên chờ ở đây thôi, Nguyên Nguyên không chịu trở về, nó lo lắng cho Oản Oản, nhất định phải ở lại đây cho tới khi nhìn thấy cô ấy mới chịu."
"Cũng được, có chuyện gì cậu cứ gọi, tớ ở ngay bên cạnh."
"Được."
Giản Diệc Thừa trở về phòng làm việc, một đám đồng nghiệp nhìn anh nháy nháy mắt, "Bạn gái à?"
Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời, Lâm Lang đã giành trước, "Chứ gì nữa? Cô ấy là nữ thần của trường Nhất Trung năm đó, bị Giản Diệc Thừa âm thầm bắt lại, quá gian xảo!"
Nói xong anh ta lại kéo dài giọng thở dài, "Ai! Người và người không thể so sánh, người ta làm thêm giờ có bạn gái ở bên cạnh quan tâm, chúng ta làm thêm giờ mắt lớn trừng mắt nhỏ với một đám đàn ông, hầy, tổn thương quá! Đội phó Giang lần sau nên tuyển thêm mấy cảnh sát nữ đi thôi, đội chúng ta âm dương mất cân bằng, làm việc không có hứng thú!"
Đội phó Giang vỗ vai anh ta một cái, cười nói, "Muốn tôi giới thiệu cho cậu một người bạn gái không?"
Ánh mắt Lâm Lang sáng lên, "Được đó! Đội phó nói thật à? Chú thật giới thiệu bạn gái cho con sao?"
Giang Liên Thành đẩy vai anh ta, "Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa, mau làm việc, làm việc."
"Được ạ! Vì bạn gái cố gắng làm việc!"
Giây phút đùa giỡn cũng đã qua, tất cả mọi người nhanh chóng vùi đầu vào khẩn trương làm việc. Ai ai cũng bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả Sơ Ngữ đang ở trong phòng nghỉ cũng lo lắng chờ đợi, sự mệt mỏi buồn ngủ cũng không thể khiến cô bớt lo âu. Cô an ủi Nguyên Nguyên, "Đừng lo lắng, chị em sẽ không có chuyện gì đâu."
Cũng không biết cô đang an ủi Nguyên Nguyên hay an ủi chính mình nữa.
Ba giờ sáng, công việc rốt cuộc có tiến triển.
"Xe của Lý Song Hỷ bị trộm trên quốc lộ gần thôn Đào Lý, mà sau khi từ tiểu khu của Hà Oản Thu đi ra thì xe chỉ chạy một đường tới thôn Đào Lý, cuối cùng biến mất ở chỗ này. Quốc lộ Đào Lý chính là đường vành đai của thôn, như vậy hung thủ có khả năng cao là trốn ở thôn Đào Lý."
"Hung thủ này cũng thật phách lối, ngay cả xe cũng không thèm che giấu, tùy tiện trộm xe, trói người rồi về lại chỗ mình ở. Vậy có phải anh ta cố ý mê hoặc chúng ta không?"
"Không loại bỏ khả năng này, nhưng điều lo lắng nhất bây giờ là, hung thủ thản nhiên phạm tội. Anh ta vội vã đem Hà Oản Thu về nhà mình, có thể hay không đã..."
Tất cả mọi người đều biết câu nói này nghĩa là gì, chỉ là không dám nghĩ sự việc sẽ đi theo hướng kia.
Sắc mặt Giang Liên Thành nghiêm túc, nói, "Chúng ta phải mau chóng hành động."
"Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta còn chưa biết hung thủ là ai. Thôn Đào Lý lớn như vậy, nhà nhà phức tạp, lãng phí thời gian rà soát không tính, lỡ mà kinh động đến hung thủ..." Thôn Đào Lý là một thôn nằm giữa Giang Thành, bên trong trừ người địa phương còn có đại đa số nhà là cho mướn, dân số nhiều lại phức tạp, chuyện tra soát vô cùng khó khăn.
Khó khăn bọn họ không sợ, chỉ sợ thời gian không kịp, bọn họ phải tranh thủ từng giây, mau chóng tìm được người bị hại.
"Tìm được xe của Lý Song Hỷ trước đã, hung thủ hẳn sẽ ở gần đó."
"Dạ!"
Một đám người sấm rền gió cuốn chuẩn bị lên đường, Sơ Ngữ nhìn thấy thì vội hỏi, "Sao rồi? Có phải đã tìm được Hà Oản Thu rồi không?" Nguyên Nguyên nằm trong ngực cô vừa nghe lập tức vểnh tai, trợn to hai mắt nhìn.
Giản Diệc Thừa lắc đầu một cái, "Vẫn chưa nhưng đã tìm được đầu mối."
"Vậy mọi người đang..."
"Đi tìm người." Giản Diệc Thừa lời ít ý nhiều trả lời.
"Cần tớ giúp một tay không?"
Cô vừa dứt lời, Giang Liên Thành đi từ trong ra cười nói, "Biết cô lo lắng nhưng đây không phải là trò chơi." Ông quay đầu nói với Giản Diệc Thừa, "Tiểu Giản, nếu không cậu đưa bạn gái trở về trước đi, cô ấy ở đây cũng không giúp được gì, còn lo lắng muốn đi theo, để cô ấy về chờ tin tức đi."
Sơ Ngữ bị từ bạn gái làm đỏ mặt, nhưng mà bây giờ không phải là lúc nên bận tâm đến việc này, cô vội vàng nói, "Không cần đâu, mọi người làm việc đi tớ tự về được, không thể trễ nãi công việc của mọi người."
Giản Diệc Thừa nhìn cô như có điều suy nghĩ, suy tư chốc lát nói, "Có lẽ bọn tớ cần cậu hỗ trợ."
Giang Liên Thành & Sơ Ngữ: "?"
Mấy cảnh sát và Lâm Lang đã ngồi lên xe, đang đợi Giản Diệc thừa và đội phó, thấy anh dẫn Sơ Ngữ lên xe, đám đông nhất thời trêu ghẹo.
Lâm Lang lặng lẽ nhìn anh giơ ngón tay cái, "Lão Giản, vẫn cậu là nhất! Làm nhiệm vụ còn không quên mang bạn gái theo. Đội phó không mắng cậu à?"
Giản Diệc Thừa nhìn mọi người trong xe, giải thích, "Mọi người hiểu lầm rồi, cô ấy đi theo giúp đỡ."
"Giúp đỡ?"
"Ừ." Giản Diệc Thừa gật đầu một cái, không nói nhiều mà nhìn qua Sơ Ngữ giới thiệu, "Đây là Vương Toàn, đây là Tôn Thành... Cậu này là Lâm Lang, hai người khi trước đã gặp."
Sơ Ngữ dĩ nhiên là biết Lâm Lang, cô nhìn bọn họ chào hỏi, "Chào mọi người, tôi là Sơ Ngữ."
"Ai, xin chào, xin chào..."
Một đám đàn ông đối mặt với mỹ nữ thì tự nhiên nghiêm túc hẳn lên. Cũng may còn có tên dở hơi Lâm Lang làm sôi động bầu không khí. Xe rất nhanh đã đến thôn Đào Lý.
Tất cả mọi người đều nghe theo chỉ thị, không xuống xe, chỉ có Sơ Ngữ ôm Nguyên Nguyên, phía sau còn có Nhị Lang Thần đi theo, A Bố và Đại Miêu. Giản Diệc Thừa cũng ở cạnh bên, phụ trách bảo vệ an toàn cho cô.
Sơ Ngữ và Nhị Lang Thần nói mấy câu sau đó ba con liền chia ra nhiều hướng chạy đi.
Lâm Lang và mấy người kia nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, đầu óc mơ hồ, "Bọn họ đang làm gì vậy? Không phải muốn tìm bị người hại sao?"
"Không biết, lúc tới đội phó còn nói tìm xe giao hàng trước, sau đó lục soát xung quanh, bây giờ tới nơi lại bắt chúng ta ngồi đây, có cách mới chăng?"
"Không lẽ thật ra chúng ta tới đây để xem hai người bọn họ nói yêu thương hả?"
Cách đó không xa, hai người Giản Diệc Thừa và Sơ Ngữ đứng ở đó tựa hồ đang nói chuyện trời đất, cách nhau rất gần. Nam thanh nữ tú nhìn hết sức môn đăng hộ đối, không biết còn tưởng rằng đây là đôi tình nhân nhỏ nửa đêm hẹn hò nữa đó!
Trong xe, một đám cẩu độc thân bị chọc giận nhưng vẫn không nhịn được rình coi, vừa nhìn hai người rải thức ăn cho chó vừa đánh cược, "Cậu nói xem một hồi lão Giản có đi tới hôn cô ấy hay không?"
"Cược một trăm đồng, lão Giản này sẽ tuyệt đối im lìm, không hôn ngay trước mặt chúng ta đâu!"
"Vậy tớ đánh cược bọn họ sẽ hôn!"
"Ta cũng cược sẽ hôn!"
...
"E hèm," trong bộ đàm truyền tới một trận ho khan, sau đó giọng nói nghiêm nghị của đội phó truyền tới, "Lúc thi hành nhiệm vụ thì yên lặng một chút!"
Bọn Lâm Lang lập tức im miệng, sau đó bọn họ nghe được câu nói tiếp theo của đội phó, "Thêm tôi nữa, một trăm đồng đánh cược cậu ta sẽ không hôn!"
Lâm Lang & Vương Toàn & Tôn Thành: "..."
Tiết tháo của chú đâu rồi đội phó Giang?
Trên thực tế, Sơ Ngữ đang lo lắng không biết biện pháp của cô có hữu dụng không. Giản Diệc thừa an ủi, "Không sao đâu, cách đó tốt mà, dù sao trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn."
"Ừ, được rồi."
Cũng không lâu lắm, bên ngoài có động tĩnh, đầu tiên là Nhị Lang Thần xuất hiện, sau đó lục tục đi theo phía sau nó là một hàng dài chó, phần lớn là chó hoang, cũng có chó nhà nuôi. Xếp một hàng thật dài.
Sau đó A Bố cũng mang một đội chó trở lại. Tiếp theo Đại Miêu dẫn theo một hàng dài những con mèo nhỏ. Rất nhiều chó chó mèo mèo từ bốn phương tám hướng họp lại, vây đầy xung quanh bọn họ.
Tất cả mọi người khi thấy cảnh tượng này đều trợn mắt há mồm, "Đây là cái gì vậy? Chúng ta bị bao vây rồi?"
"Họp fan chó mèo hả?"
"Xuỵt, đừng nói chuyện, nhìn bên ngoài kìa."
Cả đám nhìn ra ngoài, Sơ Ngữ đứng giữa đám chó mèo nói gì đó, bọn nó đứng trước mặt cô lại hết sức yên tĩnh. Tiếp đó lại thấy Sơ ngữ cầm một tấm hình giơ ra cho bọn nó nhìn.
"Mấy đứa ai đã nhìn thấy cô gái này?" Sơ Ngữ giơ một vòng để cho bọn chúng thấy.
Một đám động vật rối rít lắc đầu, ngay lúc cô đang thất vọng thì một con mèo mun ngồi đầu tường lên tiếng, "Hình như meo đã gặp."