Sau đó Hướng Hàn lập tức chui vào trong ổ chăn, quay đầu nhìn Thẩm Dục Chi, đôi mắt đối phương sâu không thấy đáy.
Hướng Hàn biết mình là người bị động, cô lập tức nói: "Là em cho chị tiền, chị nên chủ động.”
Thẩm Dục Chi không biết đây là lý luận gì, rõ ràng cũng có thể đổi cách nói khác – là Hướng Hàn trả tiền, cho nên cô muốn làm gì mình cũng được.
Chỉ thấy Thẩm Dục Chi vỗ vỗ vị trí trước ngực của cô ấy, sau đó cô ấy ôm Hướng Hàn, nhẹ giọng nói: "Lại đây.”
Ôm ấp Thẩm Dục Chi dường như là việc có lực hấp dẫn trí mạng, trong nháy mắt Hướng Hàn giống như bị quỷ ám, không nói hai lời mà tới gần phía cô ấy, cho đến khi được cô ấy ôm vào lòng, cô có thể nghe được tiếng tim đập của mình.
Hương thơm phả vào mặt, đêm nay Thẩm Dục Chi dùng sữa tắm của cô để tắm, nhưng chính cô đã dùng lâu như vậy, lại cảm thấy mùi hương này ở trên người Thẩm Dục Chi đặc biệt dễ ngửi, có lẽ là vì đó là hỗn hợp mùi hương của bản thân cô.
Trước người một vùng mềm mại, Hướng Hàn không dám lộn xộn, sợ mình đυ.ng phải chỗ nào không nên đυ.ng.
Tay của Hướng Hàn tự nhiên khoát lên lưng của Thẩm Dục Chi, tay của Thẩm Dục Chi thì bám vào sau đầu của cô, thỉnh thoảng lại lướt qua cổ, khiến cho cô cảm thấy ngứa ngáy.
Hướng Hàn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình đang dần tăng cao, Thẩm Dục Chi hẳn cũng cảm nhận được, buông lỏng đôi tay rồi hỏi: "Rất nóng sao?"
Hướng Hàn nuốt một ngụm nước miếng: "Ừm, hơi nóng.”
Thẩm Dục Chi ôm chặt lấy cô, lập tức xin lỗi cô: "Ngại quá.”
Hướng Hàn xoay người hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống, nhào vào ngực của Thẩm Dục Chi: "Không sao, bây giờ không nóng nữa.”
Thẩm Dục Chi nghĩ đến lần này Hướng Hàn ngược lại không thẹn thùng nữa, ngay sau đó lại nghe được cô bởi vì buồn bực ở trước người mình mà phát ra âm thanh mơ hồ không rõ:
“Chị phải ôm em thật chặt vào đấy.”
Vừa vặn là cuối tuần, Hướng Hàn không cần đi làm, trực tiếp ngủ thẳng đến mười một giờ, tỉnh lại phát hiện nhiệt độ ấm áp trước người đã không còn nữa, cô sờ thấy trống rỗng, vội vàng kêu lên: "Thẩm..."
Cô còn chưa gọi tên Thẩm Dục Chi, ý thức được điều này, lời nói kế tiếp cứng rắn nghẹn trở về.
Hướng Hàn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang, biết Thẩm Dục Chi cũng không có đi nơi khác. Hồi tưởng lại, đối phương đã đồng ý ở chỗ của cô gì, cô có gì phải lo lắng.
Nghĩ đến điều ấy, ý thức được một vạn hai của cô chỉ là ước định suông bằng miệng, đến lúc đó lỡ như không trả được thì…
“Em dậy rồi à?”Thẩm Dục Chi thuận miệng hỏi.
“Ừm.” Hướng Hàn tự nhiên đáp.
Mặc kệ là cái ôm ngày hôm qua hay là việc ở chung của hiện tại, Hướng Hàn vẫn có một loại ảo giác hai người đã quen biết rất lâu.
Hướng Hàn thấy Thẩm Dục Chi tiện tay lục tủ bếp và tủ lạnh, giải thích: "Em nói em không dùng phòng bếp, cho nên trong nhà cái gì cũng không có đâu ạ.”
Thẩm Dục Chi gật đầu xoay người, tay chống lên lưng ghế. Hướng Hàn thấy cô chỉ mặc một bộ váy ngủ màu đen mỏng manh, tóc chưa từng sửa sang lại có chút lộn xộn, cả người có vẻ vô cùng tùy ý, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
"Hay là chúng ta đi dạo siêu thị, mua chút đồ, để cho chị nấu cơm", làm như nhớ tới lời Hướng Hàn nói hôm qua, cô ấy lại nói tiếp: "Bình thường chị cũng thích nấu cơm."
Ẩn ý là - - không phải đặc biệt làm vì em đâu
.
Nấu cơm thì không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, thỉnh thoảng làm cũng không có gì, Hướng Hàn ngầm hiểu nói: "Được.”
Hai người vừa mới vào thang máy, điện thoại di động của Thẩm Dục Chi lập tức vang lên, cô ấy cầm lên nhìn, Hướng Hàn trực tiếp chuyển một vạn hai cho cô, nói: "Tiền lương cũng có thể là thanh toán vào hàng tháng, bây giờ chị mới làm có mỗi ngày hôm sau mà thôi."