Chương 2

Đột nhiên nhìn nhau, trái tim của Hướng Hàn đập thình thịch.

“Thật ngại quá, tôi không biết phía sau có người." Thẩm Dục Chi theo ý thức nói xin lỗi rồi muốn đi, sau đó cảm nhận được cổ tay bị người ta bắt được, cô ấy hơi khϊếp sợ cúi đầu nhìn về phía cô gái đối diện, chỉ nghe cô nói: "Em có thể giúp chị.”

Thẩm Dục Chi cho rằng mình nghe lầm, cảm thấy có chút khó hiểu, im lặng chờ cô gái giải thích.

“Lúc em vừa mới đi ngang qua lập tức nghe thấy chị gọi điện thoại, không phải em cố ý nghe, hình như chị đang thiếu tiền, em có thể giúp chị.”

Cả hai còn chẳng quen biết, vừa gặp đã muốn giúp mình, có lẽ là vì cô gái trước mắt nhìn qua quá mức thanh thuần, không phải người đàn ông già nua với cái bụng phệ, Thẩm Dục Chi lập tức bị gợi lên lòng hiếu kỳ, cũng không suy nghĩ quá sâu xa mà lập tức hỏi: "Em muốn giúp tôi như thế nào?"

“Em có thể cho chị mượn tiền.”

Thẩm Dục Chi ngây dại, cô ấy đây là đột nhiên gặp được nhà từ thiện gì sao?

Hướng Hàn lại cho rằng đối phương đối với việc này không quá hài lòng, vội vàng sửa miệng nói: "Không phải, em có thể cho chị tiền, không cần trả. bởi vì... Ừm, trong nhà của em, có chút tiền..."

Hướng Hàn khẩn trương nói năng lộn xộn, càng nói càng cúi đầu thấp hơn, cô có chút hối hận vì đã mở miệng nói, tự hỏi bản thân sống hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên làm việc xúc động như vậy, tất cả đều là bởi vì vui sướиɠ do "mất mà vẫn lấy lại được" cộng thêm sắc đẹp gần ngay trước mắt làm cho đầu óc của cô choáng váng, quả thực khiến cho người ta xấu hổ đến mức muốn tìm hố rúc đầu vào.

Thế giới này không có tiền rơi từ trên trời rơi xuống, Thẩm Dục Chi càng tò mò, lập tức hỏi: "Điều kiện là gì?"

Cô ấy không phủ nhận mình "thiếu tiền", Hướng Hàn cũng ngầm thừa nhận. Thẩm Dục Chi cũng không lộ ra sự kinh ngạc và hoảng hốt, nhìn qua trông cô ấy luôn rất bình tĩnh, có lẽ là bởi vì đối phương thoạt nhìn rõ ràng lớn tuổi hơn mình, có chút bình tĩnh hơn mình, đây chính là cảm giác Hướng Hàn luôn thích.

“Chị... ngủ cùng với em." Vừa dứt lời, Thẩm Dục Chi thầm nghĩ nếu lời này là từ miệng một người đàn ông nói ra, cô ấy đã sớm cong chân đạp đối phương.

Nhưng đối phương hiển nhiên không phải, vừa nhìn chính là một đại tiểu thư có quần áo hiệu và ăn đồ ngon vẫn chưa tiếp xúc với xã hội, điều này làm cho cô ấy kiên nhẫn nhiều hơn, cô ấy ra vẻ kinh ngạc nói: "Em có ý gì?"

Hướng Hàn biết lời mình nói khiến người ta hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em không phải có ý đó đâu, lúc em ngủ em thích có người ở cùng em, chị ngủ cùng với em là được rồi, không cần làm bất kỳ cái gì cả, chị để cho em ôm chị, chị ôm em cũng được.”

Nhìn bộ dáng vội vàng của đối phương, Thẩm Dục Chi ở góc độ Hướng Hàn không nhìn thấy nhếch khóe miệng: "Em đây là muốn một cái gối ôm hình người à?"

Hình như câu mình nói đúng là có ý như vậy, Hướng Hàn gật gật đầu, từ này nghe rất đơn thuần, không hề có ý nghĩ xấu xa.

“Vì sao hết lần này tới lần khác tìm tôi?" Thẩm Dục Chi không nhanh không chậm hỏi tiếp.

"Bởi vì chị rất xinh đẹp, em thích chị." Hướng Hàn thành thật đáp, cả lý do thoái thác cũng không tìm, giống như cô thật sự chỉ muốn một người làm ấm giường.

“Được." Trầm Dục Chi đáp, Hướng Hàn lập tức không kịp phản ứng, đồng ý rồi sao? Cũng quá nhanh rồi nhỉ?

"Một tháng em có thể cho chị bao nhiêu?" Thẩm Dục Chi bắt đầu "giải quyết việc chung" bàn điều kiện, điều này khiến Hướng Hàn an tâm hạ quyết tâm.

Hướng Hàn suy nghĩ một chút hỏi: "Chị cần bao nhiêu?”

Thẩm Dục Chi bộ dạng mất mát: "Em cũng nghe thấy tôi đã thất nghiệp rồi, tiền lương một tháng một vạn hai.”