Chương 9: Cướp người



***

“Con bà nó, muốn chết!” Tên tặc khấu hầm hầm nhìn Khả Tam, hai tay giữ chặt cán búa. Thân búa theo đó đỏ rực, đóm lửa đỏ như nắm tay chớp mắt đã phủ kín lưỡi búa to bản trông như ngọn đuốc.

“Thì ra mi thuộc hỏa ảnh, vậy càng tốt.” Mũi thương trên tay Khả Tam cùng lúc bừng lên ngọn lửa kéo đến tận cán, hừ lạnh một tiếng đánh tới.

Khả Tam quả là tay tinh ranh, thấy đối phương vừa trải qua một lượt giao thủ, cho dù là người luyện thể gần đạt đến viên mãn Rèn Luyện Trường cấp hai sức lực ít nhiều tiêu hao đi một phần. Hắn phóng kích trước, trên dưới một lượt, vũ bảo áp sát không cho tên tặc khấu kịp định thần.

Tên tặc khấu không khỏi chửi ầm lên “Con bà nó.”

“Mi là khâm phạm triều đình mà dám vát thân đến tận đây đòi cướp người. Mi lớn mật lắm!” Khả Tam đánh ra mỗi kích đều nhắm tới hậu tâm đối phương, khí thế càng thêm nguy hiểm. Trên dưới, trái phải chớp mắt đã qua hơn trăm đường. Không khí xung quanh hai người đỏ rực, cỏ cây dưới đất không những héo rũ còn bị tia lửa đốt cháy rụi.

“Ồ” Đinh Bật đứng ngoài không khỏi trố mắt lên nhìn. Mạc Vũ hai mắt sáng rực lên không thôi. Lần đầu tiên cậu tận mắt trông thấy hai người giao thủ kịch liệt đến vậy. Ở nhà cậu thường thấy cha cùng ông chú ruột lượt võ với nhau. Tuy có biến hóa nhưng không thấy có chỗ nào hung hiểm, sơ xảy một khắc lập tức vong mạng như lần này. Tính khí cậu thông thoáng, dễ dãi, cái gì trông thấy đã mắt là hồ hởi, cười nói thoải mái không chút tế nhị nào. Tính khí tên Mai Đình Tú bên cạnh cậu càn không sai biệt bao nhiêu, cả hai đều khoan khoái đứng bên ngoài xem, tay chân khua loạn xạ tán dương không ngớt, đâu hay đằng sau đó là trùng trùng nguy khốn.

Định Bật thì ngược lại, gã phần nào thư thả đi đôi chút khi biết rõ tên tặc khấu không có đồng phạm xung quanh nhưng trong lòng thầm kêu. Khả Tam nhìn trước mắt tưởng hắn chiếm thế thượng phong nhưng qua hai trăm đường đã thấy sức lực suy giảm, động tác chậm chạp. Ngược lại tên tặc khấu nhìn bề ngoài cục mịch, nặng nề nhưng sát chiêu đánh ra mỗi lúc một nguy hiểm. Đinh Bật càng lúc càng sốt ruột muốn ra tay trợ chiến nhưng thấy bất án vẫn chưa dám động thủ. Mắt lại lướt nhìn quanh một lượt rồi gọi lớn: “Chú Tam cần tôi trợ giúp một tay hay không?”

Khả Tam sức lực đã xuống rõ, mặt mày đổ mồ hôi hột, quần áo trên người phản phất có điểm cháy nhỏ. Bản thân kích phát hỏa ảnh, thân thể lại bị ảnh hưởng đủ thấy hắn rõ mười mươi đã đạt đến giới hạn. Hắn nghe Đinh Bật nói đã muốn gật đầu đồng tình thì nghe Mai Đình Tú xua tay nói: “Không được! Hắn ta là trọng phạm triều đình ai bắt được sẽ lập công lớn. Mi phải vì Mai gia mà lập công chớ để người ngoài chen vào.”

Mạc Vũ bên cạnh nghe vậy gật đầu, hướng ngón cái về phía hắn nói: “Đúng lắm, quân tử không cướp công người khác! Chú Đinh Bật cứ đứng xem thì hơn hi hi…”

Khả Tam nghe ra không khỏi chửi thầm. Nhưng đúng như lời Mai Đình Tú nói, tận tay bắt được tặc khấu ‘Hắc Cốt Sơn’ đem nộp triều đình, không những lập được công lớn còn được đội trưởng trị an nhìn trúng thì tiền đồ phía trước sáng láng không biết bao nhiêu mà kể.

Hơi thở nặng nề, Khả Tam nhảy ra khỏi vòng chiến, hỏa lực trên thân cây thiết thương ảm đạm đi nhiều. Hắn cắn răng lấy trong đai lưng một viên tròn đỏ bằng hạt nhãn bỏ vào miệng, lập tức không khí xung quanh tưởng như ngưng đọng trong chớp mắt. Hỏa lực trên thiết thượng lại có dấu hiệu phục hồi, quanh người Khả Tam còn thấy phản quang một lớp hồng ảnh bao phủ: “Các người chỉ cần để mắt không cho hắn có đường rút chạy, tôi sẽ chế trụ hắn.”

Bên kia tên tặc khấu thấy Khả Tam nuốt nhanh lấy viên tròn đỏ vào miệng, thần lực theo đó bộc phát không khỏi hoa mắt. Rõ ràng đó là một viên hỏa dược đắt đỏ, với thân phận tặc khấu của hắn, đem thân cướp đông, cướp tây vậy mà chỉ có mấy lần may mắn được phục dụng hỏa dược. Vậy mà chưa đến hồi nguy kịch tên Khả Tam này lại phục dụng ngay một viên, đúng là phí phạm vô cùng. Nhưng thấy thần lực Khả Tam tăng lên ngút trời không khỏi bất bình, thực lực của hắn với Khả Tam không chênh lệch bao nhiêu, lần này điên cuồn quấn lấy hắn một trận nữa tự nhiên là trễ nải việc chính. Cấp trên hiển trách hắn khó gánh nổi tội, vẻ mặt không chút cam lòng liền lấy trong đai lưng ra một viên hỏa dược bỏ vào miệng nuốt lấy.

“Con bà nó lần này ta không đập chết mi thì không hổ là Nguyên Hồng ta rồi.” Tên tặc khấu thét toáng lên.

Khả Tam không vừa vung thương đâm tới, Nguyên Hồng bộ dạng lúc này giống như quỷ thần ác xác, người bừng bừng hồng quang, cây búa to bản lại rực cháy đánh đỡ. Lưỡi búa quét ra tới đâu, đất đá bay mù mịt, cỏ rác chớm bay lên đã hóa thanh tro tàn.

Nguyên Hồng đánh bức tới Khả Tam không thèm để mắt đến chuyện phòng ngự, cứ một mực vỗ búa loạn xạ xuống đầu hắn. Khả Tam liên tục chống đỡ, hai tay không khỏi run lên chấn động. Hắn vừa đỡ lưỡi búa quét qua vai, thoái lui ba bước liền chấn tĩnh lại. Bàn tay còn nhìn thấy rõ bỏng rợp đã bực máu. Hắn còn chưa kịp hít hơi thả ra đã thấy lưỡi búa ầm ầm chém xuống đầu “Con mẹ mi, chết cho ta!”

Khả Tam tức giận, khí lực dồn cả lên hai tay, thiết thương bừng lên hỏa lực đỏ rực ngạnh kháng chống đỡ, ‘choang’ một tiếng. Khả Tam hai chân bủn rủn, khuỷu tay tưởng như nứt vỡ, hộ khẩu nhộn nhạo phun ra một ngụm máu. Nguyên Hồng cùng lúc nhảy lùi lại mấy bước, hai cánh tay hộ pháp của hắn cũng run lên tê rần, tóc tai dựng ngược. Phản chấn làm hắn đầu óc tối sầm, bộ dạng không thua lệnh gì Khả Tam. Hắn hừ lạnh một tiếng nhảy lao tới trước mặt Khả Tam quét ngang người hắn một đường dũng mãnh, bất chợt người lách về một hướng lao nhanh đến trước mặt Đinh Bật, tốc độ cực kỳ mau le.

Khả Tam chỉ kịp hú lên tiếng ngạc nhiên, trông lại đã thấy Nguyên Hồng một búa vỗ xuống đỉnh đầu Đinh Bật thế sét đánh. Đinh Bật đứng án ngữ trước Mạc Vũ thấy thế công bất thình lình của đối phương, không dám đưa kiếm lên chống đỡ mà vung tay túm lấy cổ áo Mạc Vũ lăng đi tránh né. Không ngờ đó chỉ là một hư chiêu, lưỡi búa không mang chút thần lực nào lập tức thu về. Nguyên Hồng hắc hắc cười lớn vung tay tóm lấy vai Lý Tiềm Xuân lao đi nhanh như chớp. Cô người hầu bám lấy vạt áo Lý Tiềm Xuân bị kéo té ngã lăn quay ra đất không khỏi kêu la thất thanh.

Đinh Bật, Mạc Vũ hoàn hồn đứng dậy đã thấy đối phương lôi Lý Tiềm Xuân lao đi xa xa rồi. Mai Đình Tú thì ngẩn ra giây lát mới gầm lên như muốn bật khóc nhảy dựng lên quát lớn: “Còn không mau đuổi theo cho tôi!”

Khả Tam bị đối phương qua mặt cướp người thẹn quá hóa giận, lập tức lao đi đuổi theo. Đám gia đinh lúc này mới kịp hiểu ra chuyện gì, hò nhau đuổi gấp phía sau.

“Không xong rồi. Mau cứu người!” Mạc Vũ dứt lời đã co chân đuổi theo. Đinh Bật thấy đối phương thực lực hơn xa mình đã có ý thoái lui nhưng thấy Mạc Vũ chạy đi miễn cưỡng theo sau, không dám rời xa một bước.

Nguyên Hồng tay kẹp lấy Lý Tiềm Xuân lao đi trên đất như gió, thân phi qua bụi cây, gò đá dễ như không. Chớp mắt hắn đã chạy một mạch vào rừng sâu hơn năm sáu dặm. Hắn hướng mắt nhìn lại thấy Khả Tam vẫn một mực bám sát phía sau không khỏi cắn răng mắng rủa. Thực lực hai người tương đồng, trên người hắn lại mang theo Lý Tiềm Xuân đương nhiên gắng hết mức vẫn không sao cắt đuôi được. Chợt nghe bên tai Lý Tiềm Xuân khóc thét lên: “Mi đừng hòng làm nhục ta, chỉ cần ngươi dám dỡ trò ta lập tức cắn lưỡi tuẫn tiết.”

Nguyên Hồng nghe ra không khỏi cau mày mắng: “Con bà nó, ta còn có cái gan đó nữa chăng. Đừng nói đến làm nhục cô, ngay đến đυ.ng vào người cô tôi còn không dám!”

Lý Tiềm Xuân bị kẹp vào người hắn vô cùng khó chịu, nghe vậy không khỏi lấy làm hiếu kỳ hỏi: “Vậy mị thả ta ra, sao phải bắt ta?”

“Tôi đến cứu cô! Hừm, cô chẳng may xảy ra chuyện gì tôi có tám cái mạng cũng không đủ đền tội.”

Hắn vừa nói vừa ngước nhìn ra sau đã thấy Khả Tam đuổi sát phía sau thì hừ lạnh một tiếng gia tăng cước bộ lao đi.

Khả Tam thấy Nguyên Hồng phía trước gia tăng cước bộ cũng mím môi gắng sức đuổi theo. Phía sau hắn không xa chính là Đinh Bật mặt mày đỏ lựng, mồ hôi chảy nhễ nhại, bên hông kẹp Mạc Vũ bám sát. Còn đám gia đinh cùng tên Mai Đình Tú bị bỏ xa xa không thấy đâu nữa.

Nguyên Hồng chạy thêm năm dặm nữa thấy phía trước rừng rậm đã bắt đầu thưa thớt, xa xa là một ngọn núi đá thì cười lạnh một tiếng nhìn lại phía sau. Lý Tiềm Xuân từ lúc nghe hắn bực dọc mắng mấy câu thì không nói lời nào nữa, một mực nhắm nghiền mắt. Cô thấy cước bộ Nguyên Hồng giảm đi thì mở mắt ra không khỏi thất kinh khi thấy mình lơ lửng tầng không.

Nguyên Hồng trèo vùn vụt lên vách đá thẳng đứng, nghe tiếng kêu khẽ của Lý Tiềm Xuân thì cười nói: “Cô yên tâm, lên trên ngọn núi này tôi sẽ thả cô ra. Hừ, cái tên quỷ vật này vậy mà ghê gớm quá.”

Phía dưới Khả Tam một mực bám vách núi trèo lên miệng quát lớn: “Tên tặc tử kia, mi có giỏi thì đấu với ta một trận sao lại bỏ chạy như chó mất đuôi thế.”

Nguyên Hồng cười khạch khạch không lấy làm giận chửi: “Con bà nó, ta chưa ỉa đống nào sao mi bám theo riết không dứt ra được thế.”

Khả Tam nghe vậy tức quá chửi rủa luôn mồm, hắn bản tính lạnh lùng ít nói nhưng một mực đuổi tới đây vừa mệt vừa khổ có không nhiều thêm một cái miệng thô tục cũng không được.

Lý Tiềm Xuân là phận gái vừa chịu cảnh khổ sở từ mùi hôi nồng nặc trên người Nguyên Hồng thốc vào mũi, vừa phải nghe tiếng mắng chửi thô tục của hai ngươi không khỏi cau mày. Xem ra được một phen mở mang kiến thức dư vị đàn ông.