Chương 51: Luận Thiên Hạ

Mạc Vũ cùng đám bạn không để ý đến chuyện gì khác, chỉ một mực quan sát Nguyễn Thái Đảng, Lương Đồng Ngoan hai người quyết chiến. Lâm Toàn chợt kêu lên kinh hãi: “Hỏng rồi!”. Vừa hay Nguyễn Thái Đảng trúng kích, bả vai y bị chém lìa. Lương Đồng Ngoan cũng bị trúng cước chí mạng vào ngực, miệng thổ huyết.

Nhìn thế cục kẻ tám lạng người nửa cân nhưng thắng bại chớp mắt đã rõ ràng, Nguyễn Thái Đảng máu theo bả vai chảy ra xối xả, chiếm bảy phần bại khó mà duy trì lâu hơn được nữa.

Cục diện hai bên ra sao Mạc Vũ chẳng mảy may để tâm, nhưng Lâm Toàn cùng đám bạn thì hồi hộp lo lắng cho Nguyễn Thái Đảng vô cùng.

Cả bọn có mơ cũng không biết lai lịch người thanh niên đứng bên cạnh. Y chính là thành chủ Hồ Vũ Nghĩa, đứng đầu thành phố Nghệ Bắc, được xem là người kế vị quốc vương Xạ Viễn Quốc sau này. Bọn Mạc Vũ, Lâm Toàn chỉ biết y lợi hại, nhưng thấy y bàng quan xem hai bên sinh tử, không ra tay trợ giúp thì lấy làm kỳ lạ lắm.

Hồ Vũ Nghĩa thấy cả bọn hướng mắt nhìn mình, nhếch miệng cười trừ. Mắt chợt hướng nhìn về phía xa xa, mặt trầm hẳn xuống.

Mạc Vũ thấy Hồ Vũ Nghĩa gương mặt chợt biến, tái nhợt đi thì hỏi: “Anh không giúp triều đình đánh đuổi tặc khấu Hắc Cốt Sơn hay sao?”

Hồ Vũ Nghĩa nghe Mạc Vũ hỏi không khỏi ngẩn ra kinh ngạc, nhưng một lúc mới tỉnh ngộ ra cười nói: “Tôi có việc quan trọng hơn cần làm.”

“Còn có việc gì quan trọng hơn nữa ư?”, Mạc Vũ vò vò đầu hiếu kỳ, thầm nhũ: “Giặc cướp ở trước mắt, hại chết không biết bao nhiêu người. Ai ai cũng ra sức đánh giặc, người có thực lực như y lại càng phải ra sức. Trên đời còn có chuyện nào quan trọng hơn cứu quốc nữa hay sao?”

Hồ Vũ Nghĩa thấy Mạc Vũ thần mặt ra thì gật đầu nói: “Ở đây đã có người lo liệu rồi, không cần phải quan tâm tời.”

Mạc Vũ ‘à’ lên một tiếng, gật gù.

Hồ Vũ Nghĩa lúc này mới nhìn kỹ Mạc Vũ nói: “Chú em tướng mạo thư sinh, không giống bọn trẻ khu mỏ. Chắc là con cái gia thế nào đó chăng?”

Mạc Vũ gãi đầu, vò tai đáp: “Con cái gia thế thì có gì ghê gớm! Tôi chỉ muốn như các bạn ấy…”, Mạc Vũ vừa nói vừa chỉ về phía Lâm Toàn, Tô Tử, Huỳnh Cam: “…tự do tự tại, đi đây đi đó, đủ ăn đủ mặc là tốt lắm rồi, cần gì phải có gia thế mới được.”

Bọn Lâm Toàn, Tô Tử, Huỳnh Cam nghe vậy không khỏi bật cười.

Hồ Vũ Nghĩa gật đầu, miệng lầm bầm: “Tự do tự tại! Tự do tự tại!”, Y chợt cười to, quay sang bọn Mạc Vũ nói: “Tôi có việc phải đi rồi! Không thể lưu lại ở đây được. Cảm phục các chú em có dũng khí, tôi có món quà muốn tặng…”, Hồ Vũ Nghĩa vừa nói dứt, lấy ra bốn tấm lệnh bài màu trắng hình tròn: “…đây là lệnh bài Tinh Thần Chiến giá trị không nhỏ. Các chú có nghị lực, muốn rèn luyện thân thể thì cầm nó đến võ trường bất cứ đâu cũng đủ tư cách trở thành một học viên chính thức, không cần phải thông qua sát hạch.”

Bọn Lâm Toàn, Tô Tử, Huỳnh Cam nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng hỏi: “Có thật không?”.

Bọn chúng đều là dân mỏ, nghèo khổ, để có tài chính vào võ quán rèn luyện đã khó, huống chi đến thẳng võ trường. Phải biết võ trường do thành phố lập ra, việc tuyển mộ học viên rất khắc khe. Hàng năm thu nhận thẳng các con cháu thế gia lớn, ngoài tài chính ra còn yêu cầu thực lực tối thiểu trình độ Rèn Luyện Trường cấp một viên mãn trở lên. Tiếp đến mới thu nhận các học viên có thành tích xuất sắc ở các võ quán địa phương đề cử. Nói thì dễ, nhưng để trở thành các học viên xuất sắc, thực lực cũng phải đạt đến Rèn Luyện Trường cấp hai may ra mới có cơ hội. Ngay đến Mạc Minh ghê gớm trong Mạc gia cũng không có chút tư cách nào. Còn ngoại lệ phải thông qua sát hạch rất nghiêm khắc, may mắn vào được võ trường phải qua hai năm làm thực tập sinh kiểm chứng nghị lực, trong năm năm không đạt đến trình độ Rèn Luyện Trường cấp hai tự khắc sẽ bị đào thải khỏi võ trường.

Lệnh bài Tinh Thần Chiến vốn được tinh đúc từ sinh linh oán thán mà ra, giá trị của nó thật khó tưởng tượng nổi. Trước kia Huỳnh Vũ Phong đem nó ban ra, dụ hoặc không ít người chỉ vì giá trị của nó không có tiền tài nào có thể sở hữu được. Tinh Thần Chiến của lão chẳng qua từ người ngoài mà có, còn lệnh bài trên người Hồ Vũ Nghĩa do chính y tinh đúc mà ra. Cũng nên biết để tinh đúc Tinh Thần Chiến, trên người phải có quan hàm kim bài, không phải người thường nào muốn có cũng được. Những tổ chức giáo phái, phiến quân vô pháp thì ngoại lệ, họ có kim bài riêng để tinh đúc Tinh Thần Chiến, vậy mới sinh ra chính tà, lạm xác người vô tội từ đó.

Về chính hay tà, Tinh Thần Chiến với họ đều có giá trị, có thể tinh chế ra Rèn Luyện Trường cấp cao hơn. Võ trường không phải là nơi đề cao lợi nhuận, nhưng nhìn mặt mà bắt hình dong là bổn phận của họ. Người có Tinh Thần Chiến trong tay chỉ có hai hạng người: Một, xuất thân gia thế giàu có. Hai, con cái quan gia. Với những hạng người này họ chẳng muốn đắc tội đến làm gì.

Nhận được tài sản vô giá như vậy bọn Lâm Toàn sao không mừng rỡ cho được.

Hồ Vũ Nghĩa thấy cả bọn vui mừng ra mặt thì gật đầu nói: “Các chú mau quay về nhà đi! Chớ có lưu lại thêm nữa.”, Y vừa nói dứt lời, toàn thân nhoáng lên đã hóa thành một đốm sáng đỏ phóng vυ"t lên tầng không, biến mất chỉ trong chớp mắt.

Mạc Vũ và bọn Lâm Toàn không khỏi há hốc miệng ra nhìn, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn lại được. Cả bọn không để lời Hồ Vũ Nghĩa vào tai lại quay ra chú mắt nhìn diễn biến kịch đấu bên dưới chân núi.

Người rèn luyện thân thể có được cơ may tận mắt nhìn đối phương tỉ đấu sinh tử, học hỏi không ít kinh nghiệm thực chiến. Với bọn Mạc Vũ lại càng có chỗ tinh minh yêu thích, tự bản thân chúng sinh ra lòng ham muốn đạt được con đường rèn luyện thân thể. Mạc Vũ bản tính không thích sinh sự, đánh nhau, phần nào đó từ đáy lòng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, dự vị Hồ Vũ Nghĩa trước đó để lại càng thêm ấn tượng với cậu. Mạc Lâm và Mạc Minh thương xuyên đối chiêu thử sức, luyện tập ở mức cơ sở nhìn rất chán chường, có đâu tận mắt nhìn những bậc cao thủ Rèn Luyện Trường thực thụ tỉ thí với nhau. Khí thế ngất trời, rất đáng thưởng thức. Mạc Vũ trước kia còn băn khoăn không dứt khoát, lần này đã có chủ ý riêng, mong đợi được tự do tiêu sái, đi đây đi đó, không phải lo đến cái cảnh bị người ta ức hϊếp. Tiến thân lập công. Thực lực hơn người chẳng phải tốt hơn sao!

Cách đó không xa, trên một ngọn núi cao trọc trời, gió thổi mạnh, mặt đất trơ trọi, bụi bay mù mịt. Tề Vĩ Duy y phục bay phấp phới, mặt không chút khó chịu, còn có mấy phần sảng khoái yêu thích. Ánh mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa lửa đuốc cháy bập bùng. Y chợt hướng mắt lên nhìn bầu trời, miệng khẽ nhếch lên: “Đã lâu không gặp, thực lực vậy mà đã đạt đến trình độ Rèn Luyện Trường cấp chín viên mãn.”

Lời y vừa dứt, đốm sáng đỏ lóe lên trước mặt, Hồ Vũ Nghĩa xuất hiện, miệng nhếch cười: “Mi đâu có kém gì ta!”

Tề Vĩ Duy trầm ngâm một lúc mới thở dài nói: “Từ khi chúng ta chia tay nhau ở Du Thủy Sơn đảo, vậy mà đã hơn chín trăm năm, thế sự cũng xảy ra không ít biến cố. Mi từ một thiếu niên bình thường ngày nào, giờ đã trở thành một thành chủ danh tiếng. Còn ta từ một vương tử có triển vọng sáng rỡ lại trở thành một quân chủ, được mọi người ghê sợ cho là tặc khấu.”

Hồ Vũ Nghĩa cảm khái gật đầu: “Trước kia mi hơn ta nhiều lắm, đều xuất thân vương tử nhưng lại có điểm bất đồng. Ta không được Hồ gia xem trọng nhưng tự thân tiến lên, đạt đến địa vị hôm này chẳng có gì hổ thẹn cả.”

Tề Vĩ Duy cười ha hả gật đầu: “Có thể là số phận trớ trêu, ta lúc đó tràn đây cơ hội để trở thành vương tử. Sinh ra tự cao tự đại, không xem ai vào đâu mới chuốc lấy cái vạ lớn. Quốc vương phế trừ ta khỏi Tề gia, người người theo đó dèm pha khinh ghét, chèn ép đến mức phải từ bỏ danh dự đầu nhập phiến quân Hắc Cốt Sơn.”

“Mi đã tự chọn lấy con đường chống lại tổ tiên mình.”, Hồ Vũ Nghĩa chầm chậm nói.

“Không đúng! Họ chống lại ta mới phải! Lưỡng Quy Quốc chia năm xẻ bảy như ngày hôm nay là do đâu? Quốc Vương nông cạn bất tài! Ta muốn cho họ biết. Vương tộc Tề gia rơi vào tay người khác sẽ nhục nhã thế nào. Cho họ biết ta đã đau đớn ra sao khi phải đầu nhập Hắc Cốt Sơn. Ta sẽ một lòng phò tá đại vương lập quốc, trở thành công thần khai quốc.”

“Đó là suy nghĩ của mi?”, Hồ Vũ Nghĩa lạnh giọng hỏi.

“Mi có quyền xem thường ta.”, Tề Vĩ Duy gằn giọng nói thêm: “Chính ta sẽ xóa sổ Xạ Viễn Quốc.”

Hồ Vũ Nghĩa bật cười, xua tay nói: “Mi xem thường Xạ Viễn Quốc chúng ta rồi.”

Tề Vĩ Duy quay sang nhìn Hồ Vũ Nghĩa cười khảy: “Trước kia chúng ta đồng sinh cộng tử, trải qua vô số hiểm nạn, từ chỗ chết cầu sự sống. Không nghĩ tới hôm nay trở thành đối địch.”, Y nói đến đây thở dài một tiếng thêm: “Ta có cơ sở để diệt Xạ Viễn Quốc, không có khái niệm xem thường!”

Hồ Vũ Nghĩa trầm ngâm một lúc mới nói: “Ta không mong muốn chiến tranh xảy đến.”

“Ta càng không muốn!”, Tề Vĩ Duy đáp liền.

“Xạ Viễn Quốc trù phú, đã lâu không xảy ra binh biến, vật lực dồi dào, đó là cái tội thứ nhất, thứ hai Hắc Cốt Sơn muốn lập quốc phải thu phục thành phố Nghệ Bắc làm quốc đô.”, Tề Vĩ Duy cười trừ, hướng mắt nhìn phản ứng Hồ Vũ Nghĩa.

“Vậy mi quyết thu phục Nghệ Bắc?”

“Đương nhiên!”

“Mi có mấy phần thắng?”

“Bảy phần!”

Hồ Vũ Nghĩa bật cười xua tay nói: “Xạ Viễn Quốc chúng ta tuy nhỏ, quân lực kém xa Hắc Cốt Sơn, nhưng quân dân đều đồng lòng chống giặc. Muốn thắng Hắc Cốt Sơn không thiệt thòi bảy phần không xong. Hiện tại các phiến vương Lưỡng Quy Quốc đang phân tranh chưa để ý tới Hắc Cốt Sơn, nhưng đến lúc đó thì chẳng biết đại kết cục thế nào. Nhưng ta tin họ không nhắm mắt làm ngơ cho Hắc Cốt Sơn lớn mạnh, tự lập quốc dễ dàng.”

Tề Vĩ Duy gật đầu tán thành: “Mi cho rằng bọn ta không nghĩ tới?”

“Có nghĩ nhưng xem thường.”, Hồ Vũ Nghĩa nheo mày đáp.

“Không xem thường! Nhưng không lợi dụng thời thế đại loạn mà hành động. Đến khi đại cục ngã ngũ Hắc Cốt Sơn có còn cơ hội nữa không! Chúng ta chỉ cần chiếm xong Nghệ Bắc, việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Quốc đô Nghệ Đông chẳng qua chỉ là một phố hội dễ công khó thủ, chưa đầy một năm đã chiếm được.”. Tề Vĩ Duy trầm ngâm một lúc lại tiếp: “Chỉ cần mi thuần phục Hắc Cốt Sơn, ta chắc chắn mi vẫn đương chức thành chủ, được đại vương hậu ái. Đàng hoàng trở thành đại phò mã, quyền lực chỉ có hơn không kém.”

Hồ Vũ Nghĩa hừ lạnh một tiếng không đáp. Tề Vĩ Duy cười khanh khách thêm: “Quân chủ Chu Ái Ái có lời hỏi thăm đến mi, cô ta ngày đêm mong nhớ ngươi. Lý nào ngươi lại vô tình?”

“Ta đường đường là một vương tử Xạ Viễn Quốc, lý nào lại vì ái tình nam nữ mà đánh mất mình.”, Hồ Vũ Nghĩa ‘hừ’ lạnh một tiếng.

Tề Vĩ Duy cười trừ tiếp: “Đại vương rất thương yêu con gái, ta ngó tới còn không dám. Mi nên biết thời thế đại cuộc thì tốt hơn.”

“Uổng phí trước kia ta xem mi là bằng hữu. Không ngờ mi thay đổi nhiều lắm. Đã xem nhau là đại địch cũng không nên khuyên người khác tự bán rẻ lương tâm mình.”, Hồ Vũ Nghĩa sãi bước bỏ đi.

“Ta hẹn ngươi đến đây đều do chủ ý của quân chủ Chu Ái Ái. Cô ta cho mi ba năm để suy nghĩ. Ngươi vẫn không thay đổi chủ ý, cô ta sẽ đích thân đến đây cùng ta hợp sức tiêu diệt Xạ Viễn Quốc.”

“Hẹn ngày quyết chiến!”, Hồ Vũ Nghĩa dứt lời đã lao vυ"t đi trong bóng đêm, chớp mắt đã biến mất.

Tề Vĩ Duy hít dài một tiếng nói: “Cô đã thấy quyết ý của hắn chưa! Ta đã nói, hắn không phải là hạng người vứt đi.”

Trong bóng tôi, một thiếu nữ, toàn y phục màu đỏ huyết, mặt đẹp như tiên nữ bước ra, lạnh nhạt nói: “Mi biết vậy là tốt!”, Cô vừa nói vừa hướng nhìn về phía bầu trời, nơi Hồ Vũ Nghĩa vừa khuất bóng lầm bầm: “Tình yêu nam nữ thật không dễ dàng gì.”