Chương 2: Quá khứ của bà cụ

Thực ra không phải bà cụ ấy không có con cháu và nghèo hẳn. Ngày xưa, bà nổi tiếng là người phụ nữ đẹp nhất làng (làng bà ở hồi đấy không phải như cái làng bây giờ, đó là làng thuộc giai cấp địa chủ), không giỏi may vá nhưng ăn nói dịu dàng, tính tình ngoan ngoãn nết na. Bà cụ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nhưng được một người chú họ nuôi lớn. Nhà bà thì khấm khá, nhưng chú họ của bà nợ tên phú ông trong làng chồng chất. Hết cách rồi, người chú họ nghĩ, vì ông ta không đủ tiền. Và ông vô cùng sửng sốt khi nghe tên phú ông nhe hàm răng vàng hợm của nói:

- Được? Mày muốn trả hết nợ cho nhà tao phải không? Có phải mày trăn trở vì cái chuyện ấy hay không? Thôi thì mày gả cô cháu gái nhà mày cho con trai tao nhá, lúc đó tao không đòi nợ nữa đâu, vậy là đủ!

- Ôi, thưa ông! Còn có cách nào khác trả nợ không ạ! Tôi không nỡ đem cô cháu gái của tôi đi đâu, hai chú cháu ngày xưa sống với nhau rồi. Bây giờ tôi gả con bé cho cậu chủ, thì còn một mình tôi, nhà cửa vắng hẳn, biết ở với ai? Tôi hồi trẻ còn không lấy được tấm vợ nào nữa…

- Im đi! Nếu mày hết tiền thì chỉ còn cách đấy thôi! Suy nghĩ kĩ đi! Mày phải hi sinh cô cháu gái của mày chứ vì nó đâu phải con gái ruột của mày! – Tên phú ông quát thẳng vào mặt người chú.

Thế là người chú bằng lòng gả cháu gái cho tên con trai của phú ông. Nhà hắn vốn có ba bà vợ và bao nhiêu giai nhân. Bà cụ phải chịu bao công việc khắc khổ của chồng và ba mụ cả sai cho. Lão phú ông khi thấy bà cụ làm việc không tốt đem roi ra đánh cho cô con dâu tơi bời. Đến lúc bà cụ có thai thì chẳng ai thèm để ý cả. Vô cùng khổ sở, bà cụ cùng một anh hầu trong nhà phú ông chạy trốn đi thật xa, đến một làng, mà đó chính là ngôi làng bây giờ bà cụ đang ở với thằng Cửu. Bà với anh người hầu ấy thành vợ chồng, xây một căn nhà đơn sơ để tạm ở. Tháng dần trôi đi, bà cụ sinh một đứa con trai. Chồng của bà mất sớm, bà một mình nuôi dạy con trai như nuôi dạy thằng Cửu bấy giờ. Cậu con trai được nuông chiều nhiều quá, thành ra là hoá hư. Lớn lên, hắn không thèm để ý nuôi mẹ già, bỏ bê đi mua rượu chè, ăn chơi với đám bạn xấu. Mỗi khi cậu con trai về đến nhà, bà cụ vô cùng tức giận khi thấy hắn trong bộ dang say khướt, không chừng chửi rủa bà cụ:

- Ê ê mụ già kia! Mụ còn ngồi một xó trong nhà làm cái quái gì nữa! Không dọn dẹp nhà cửa hả? Đứng dậy nấu cơm cho tôi đi, không thì chỉ có chết!

- Này Lân! Mày học cái thói sai bảo mẹ mày từ khi nào đấy hả? – Bà cụ suýt khóc than thở - Sao mày không đi học hành, làm ăn buôn bán cho tử tế rồi lấy vợ đẻ con mà cứ suốt ngày rượu chè thế hả?

- Hả? Mụ còn kiếm cớ than với chả thở nữa! – Cậu con trai quát tháo dữ dội hơn – Một thằng nghèo như tôi thì đi kiếm con dâu về cho mụ được sao? Mụ có mà nằm mơ đi! Có nhanh nhanh dọn nhà, làm bếp núc không!

- Trời ơi, đắng lòng quá! Số tôi khổ nhường nào! Con ơi là con! Con tỉnh đi! Tao sẽ không cho mày tiền mua rượu nữa đâu, từ giờ mày phải tự kiếm cái ăn, nghe con!

- Tôi cấm mụ lảm nhảm! Thế ai là trụ cột của cái nhà này, hả? Tôi hay là mụ? Mụ tưởng mụ có quyền hành trong cái nhà này chắc? – Tên Lân hung dữ, hắn đập vỡ tan tành chai rượu, làm rượu lênh láng chảy trên sàn nhà. Bà cụ mất công phải lau sàn nhà cho thật sạch sẽ thì hôm đó mới ngủ yên được.

Bà cụ như một cái máy, mỗi ngày cứ nghe lời tên Lân làm những điều gì hắn sai bảo. Rồi có lần, hắn trốn đi đánh bạc rất lâu rồi chẳng thấy hắn trở về nữa. Bà cụ rất lo, sợ hắn bị bắt có hay bị quan huyện bắt đi tra tội gì đó, hoặc tên Lân chết từ lâu rồi. Nhờ mọi người tìm cũng chẳng ai thấy. Chẳng biết làm thế nào tìm con về được nữa, bà cụ chỉ biết ngồi khóc rồi thở dài chấp nhận sống một mình trong những năm sau này.

Một mình sống một mình lo cho thân mình, bà cụ buồn rầu. Bà chỉ biết đi bắt ốc rao bán ngoài chợ, kiếm tiền mà tự nuôi sống cho mình. Bà cụ buồn. Bà cụ muốn có một đứa con nuôi hoặc một đứa cháu nuôi cho đỡ khổ. Cái thằng Cửu là con trai của một gia đình nông dân tốt bụng bên làng The. Nhà họ vốn có 5 người con, hai vợ chồng không nuôi hết nổi nên sẵn lòng cho bà cụ nuôi:

- Cụ ơi! Cụ nhớ nuôi con của chúng tôi nên người, chúng tôi chỉ biết mong chờ điều ấy từ cụ mà thôi. Nhà chúng tôi khổ quá, không thể chăm sóc cho tất cả 6 đứa con tử tế được. Mong cụ hãy giúp chúng tôi!

Bà cụ nuôi thằng Cửu suốt 6 năm nay. Thằng Cửu chính là nguồn vui của đời bà cụ. Ấy thế nhưng, cũng như những năm xưa nuôi tên con trai Lân, bà cụ nuôi thằng Cửu cũng rất khó khăn. Chính vì thế, thăng Cửu mới có thói ương bướng. Hồi nhỏ, thằng Cửu được những người hảo tâm trong làng cho ăn món thịt nướng, nên nó rất khoái món ấy, lúc nào cũng năn nỉ bà cụ làm cho mình ăn. Nhưng khổ nỗi, bà cụ có phải lúc nào đủ tiền đâu…

(Còn tiếp)