Chương 31 XỬ LÍ HỌC SINH YẾU KÉM PHÓ THIÊN THIÊNNghe Phó Thiên Thiên nói không rảnh, Thịnh Diên lập tức tỏ ý: “Vậy khi nào cậu rảnh? Ngày kia hả? Hay sau ngày kia cũng được!”
Vừa nói xong, Thịnh Diên đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sau gáy phả tới. Cảm giác này… y như cảm giác lúc cậu Cả nhìn cậu ta vậy.
Quái lạ, sao lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc này ở trong trường chứ?
Thịnh Diên thình lình quay đầu lại, vừa quay lại đã đối mặt với khuôn mặt lạnh tanh ở hành lang ngoài cửa sổ. Cậu ta tức thì sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Mẹ nó, thảo nào cậu ta lại cảm nhận được luồng khí lạnh quen thuộc, hóa ra… đúng là cậu Cả của cậu ta tới đây thật.
Bên cạnh cậu Cả còn có lãnh đạo nhà trường đi theo.
Tập đoàn Bùi thị là tập đoàn đầu tư chính cho trường Trung học số 1 Vân Thành, vì vậy Bùi Diệp đến trường để thị sát.
Thịnh Diên khó khăn nuốt nước bọt, sau đó mở sách ra chắn ánh mắt của Bùi Diệp.
Phó Thiên Thiên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc chạm mắt với Bùi Diệp. Trông thấy cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Bùi Diệp nở một nụ cười nhẹ như băng tuyết mới tan.
Thấy Phó Thiên Thiên nhìn ra cửa sổ, Thịnh Diên vội nâng cao quyển sách, che khuất mặt của cả hai.
“Đừng nhìn ra ngoài!” Thịnh Diên nhắc cô.
Thấy Thịnh Diên trốn Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên vô thức hỏi: “Cậu biết ngài Bùi à?”
Bùi Diệp là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, hành tung bí ẩn, từ trước đến giờ không hay xuất hiện trước công chúng, nên rất nhiều người chưa từng thấy mặt anh, thế mà Phó Thiên Thiên lại biết Bùi Diệp. Thịnh Diên hơi sửng sốt.
Cậu ta nghĩ thầm, có lẽ Phó Thiên Thiên từng thấy ảnh chụp của Bùi Diệp trên báo, nên mới nhận ra anh.
“Ngài ấy là cậu Cả của tôi.”
“Cậu Cả của cậu?”
Thịnh Diên nhỏ giọng: “Ừ. Ông cậu này của tôi tính tình rất xấu xa, người khác mà nhìn cậu ấy lâu là sẽ làm cậu ấy khó chịu. Cậu ấy sẽ sai người móc mắt người đó ra.”
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào Thịnh Diên.
Cô nhìn đến nỗi khiến Thịnh Diên chột dạ, cậu ta vội giải thích: “Lời tôi vừa nói hơi cường điệu, nhưng tính tình ông cậu này của tôi thật sự không tốt.”
Để Phó Thiên Thiên tin tưởng, Thịnh Diên tiết lộ: “Mấy ngày trước, cậu Cả của tôi đang nghỉ ngơi trong khách sạn, thì đột nhiên có một nữ sát thủ xông vào phòng của cậu ấy, làm cánh tay của cậu
ấy bị thương rồi bỏ chạy. Sau đó, cậu ấy đã cho người tìm bằng được nữ sát thủ kia, tra tấn dã man, về sau còn vứt cô ta ra nghĩa địa.”
Phó Thiên Thiên cau mày.
Sao giống như đang nói về cô thế nhỉ? Vả lại… Cô biến thành nữ sát thủ từ khi nào vậy? Tra tấn dã man rồi vứt ra nghĩa địa là cái quái gì?
Thịnh Diên tưởng rằng Phó Thiên Thiên nhíu mày là vì đã bị cậu ta dọa.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Dáng vẻ châu đầu ghé tai của Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên khiến cho người đang đứng ngoài cửa sổ toát ra luồng khí lạnh thấu xương.
Thấy mặt Bùi Diệp càng lúc càng tối đi, cộng thêm khí thế làm người ta sợ hãi trên người anh, trợ lí của hiệu trưởng run lẩy bẩy.
Đi thị sát với Bùi Diệp, anh ta còn tưởng công việc nhẹ nhàng đơn giản. Kết quả, anh ta cảm thấy như đang đặt mình trong hầm băng suốt cả quãng đường.
Trợ lí của hiệu trưởng biết rõ thân phận của Thịnh Diên.
Thấy Bùi Diệp nhìn chằm chằm vào Thịnh Diên, anh ta tưởng Bùi Diệp không hài lòng về việc Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên ngồi cùng bàn, lo học sinh yếu kém là Phó Thiên Thiên sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Diên. Chung quy… chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học, bây giờ đã là thời gian chạy nước rút thi đại học. Trợ lí của hiệu trưởng vội vàng cười nói với Bùi Diệp.
“Tổng Giám đốc Bùi, ngài yên tâm, trường của chúng tôi nhất định sẽ mau chóng xử lí em học sinh yếu kém Phó Thiên Thiên, nhất định sẽ không để em ấy làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu Thịnh.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 31 XỬ LÍ HỌC SINH YẾU KÉM PHÓ THIÊN THIÊNNghe Phó Thiên Thiên nói không rảnh, Thịnh Diên lập tức tỏ ý: “Vậy khi nào cậu rảnh? Ngày kia hả? Hay sau ngày kia cũng được!”
Vừa nói xong, Thịnh Diên đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sau gáy phả tới. Cảm giác này… y như cảm giác lúc cậu Cả nhìn cậu ta vậy.
Quái lạ, sao lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc này ở trong trường chứ?
Thịnh Diên thình lình quay đầu lại, vừa quay lại đã đối mặt với khuôn mặt lạnh tanh ở hành lang ngoài cửa sổ. Cậu ta tức thì sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Mẹ nó, thảo nào cậu ta lại cảm nhận được luồng khí lạnh quen thuộc, hóa ra… đúng là cậu Cả của cậu ta tới đây thật.
Bên cạnh cậu Cả còn có lãnh đạo nhà trường đi theo.
Tập đoàn Bùi thị là tập đoàn đầu tư chính cho trường Trung học số 1 Vân Thành, vì vậy Bùi Diệp đến trường để thị sát.
Thịnh Diên khó khăn nuốt nước bọt, sau đó mở sách ra chắn ánh mắt của Bùi Diệp.
Phó Thiên Thiên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc chạm mắt với Bùi Diệp. Trông thấy cô, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Bùi Diệp nở một nụ cười nhẹ như băng tuyết mới tan.
Thấy Phó Thiên Thiên nhìn ra cửa sổ, Thịnh Diên vội nâng cao quyển sách, che khuất mặt của cả hai.
“Đừng nhìn ra ngoài!” Thịnh Diên nhắc cô.
Thấy Thịnh Diên trốn Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên vô thức hỏi: “Cậu biết ngài Bùi à?”
Bùi Diệp là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, hành tung bí ẩn, từ trước đến giờ không hay xuất hiện trước công chúng, nên rất nhiều người chưa từng thấy mặt anh, thế mà Phó Thiên Thiên lại biết Bùi Diệp. Thịnh Diên hơi sửng sốt.
Cậu ta nghĩ thầm, có lẽ Phó Thiên Thiên từng thấy ảnh chụp của Bùi Diệp trên báo, nên mới nhận ra anh.
“Ngài ấy là cậu Cả của tôi.”
“Cậu Cả của cậu?”
Thịnh Diên nhỏ giọng: “Ừ. Ông cậu này của tôi tính tình rất xấu xa, người khác mà nhìn cậu ấy lâu là sẽ làm cậu ấy khó chịu. Cậu ấy sẽ sai người móc mắt người đó ra.”
Phó Thiên Thiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào Thịnh Diên.
Cô nhìn đến nỗi khiến Thịnh Diên chột dạ, cậu ta vội giải thích: “Lời tôi vừa nói hơi cường điệu, nhưng tính tình ông cậu này của tôi thật sự không tốt.”
Để Phó Thiên Thiên tin tưởng, Thịnh Diên tiết lộ: “Mấy ngày trước, cậu Cả của tôi đang nghỉ ngơi trong khách sạn, thì đột nhiên có một nữ sát thủ xông vào phòng của cậu ấy, làm cánh tay của cậu
ấy bị thương rồi bỏ chạy. Sau đó, cậu ấy đã cho người tìm bằng được nữ sát thủ kia, tra tấn dã man, về sau còn vứt cô ta ra nghĩa địa.”
Phó Thiên Thiên cau mày.
Sao giống như đang nói về cô thế nhỉ? Vả lại… Cô biến thành nữ sát thủ từ khi nào vậy? Tra tấn dã man rồi vứt ra nghĩa địa là cái quái gì?
Thịnh Diên tưởng rằng Phó Thiên Thiên nhíu mày là vì đã bị cậu ta dọa.
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Dáng vẻ châu đầu ghé tai của Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên khiến cho người đang đứng ngoài cửa sổ toát ra luồng khí lạnh thấu xương.
Thấy mặt Bùi Diệp càng lúc càng tối đi, cộng thêm khí thế làm người ta sợ hãi trên người anh, trợ lí của hiệu trưởng run lẩy bẩy.
Đi thị sát với Bùi Diệp, anh ta còn tưởng công việc nhẹ nhàng đơn giản. Kết quả, anh ta cảm thấy như đang đặt mình trong hầm băng suốt cả quãng đường.
Trợ lí của hiệu trưởng biết rõ thân phận của Thịnh Diên.
Thấy Bùi Diệp nhìn chằm chằm vào Thịnh Diên, anh ta tưởng Bùi Diệp không hài lòng về việc Thịnh Diên và Phó Thiên Thiên ngồi cùng bàn, lo học sinh yếu kém là Phó Thiên Thiên sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Diên. Chung quy… chỉ còn hơn hai tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học, bây giờ đã là thời gian chạy nước rút thi đại học. Trợ lí của hiệu trưởng vội vàng cười nói với Bùi Diệp.
“Tổng Giám đốc Bùi, ngài yên tâm, trường của chúng tôi nhất định sẽ mau chóng xử lí em học sinh yếu kém Phó Thiên Thiên, nhất định sẽ không để em ấy làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu Thịnh.”
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com