Chương 29 HÌNH NHƯ RẤT CÓ LÝ!Trong từ điển của nhà họ Bùi, lẩu thuộc danh mục thực phẩm rác. Vì vậy, từ khi Bùi Diệp có kí ức, anh chưa từng ăn lẩu. Mỗi lần đi ngang qua quán lẩu, ngửi thấy mùi thơm trong quán thì mẹ anh luôn nói với anh rằng đồ ăn trong đó là thực phẩm rác, người nhà họ Bùi bọn họ không được ăn.
Hai mươi phút sau, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đi tới một quán lẩu uy tín lâu năm nào đó.
Nhân viên phục vụ tiến đến nghênh đón họ.
“Chào mừng đến quán chúng tôi, mời hai vị vào trong ạ.”
Nhân viên phục vụ dẫn Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đến một bàn ở gần cửa sổ.
Phó Thiên Thiên nhìn xung quanh một lượt. Trong quán lẩu, ngoài họ ra thì chẳng có một thực khách nào.
Bây giờ là bảy giờ tối, giờ này phải là giờ cao điểm dùng bữa mới đúng, nhưng lại không có vị khách nào đến đây, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ có phải quán này sắp sập tiệm hay không.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn cho họ: “Hai vị, trước tiên xin hãy chọn một loại lẩu ạ.”
“Lẩu uyên ương!” Phó Thiên Thiên nói.
Bùi Diệp chưa vào quán lẩu bao giờ, nghe Phó Thiên Thiên gọi lẩu uyên ương, anh tưởng “uyên ương” mà cô nói là suất ăn tình nhân, bèn nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng ám muội.
Phó Thiên Thiên là người dứt khoát lại thẳng thắn, anh thích.
Cảm nhận được ánh nhìn của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên cau mày: “Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Em gọi lẩu uyên ương?”
“Ừ, lẩu uyên ương là bao gồm cả lẩu cay và lẩu thường. Chẳng lẽ anh muốn gọi toàn lẩu cay, hoặc là lẩu thường?”
Bùi Diệp: “…”
Lẩu uyên ương nghĩa là bao gồm cả lẩu cay và lẩu thường? Không phải suất ăn tình nhân gì đó!
Lần này xấu hổ rồi.
“Lẩu uyên ương cũng được!”
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ liền bưng nồi lẩu lên. Nước dùng cay và nước dùng thường được ngăn cách bằng một tấm thép không gỉ hình chữ S ở giữa nồi, như phân biệt trắng đen rõ ràng, trông rất đẹp mắt.
Sau đó, các món ăn kèm cũng được bưng lên.
Phó Thiên Thiên bỏ vài loại thịt lâu chín vào nồi trước, chờ mấy loại thịt kia sắp chín, cô lại bỏ chút rau vào.
Khi đồ ăn được nấu trong nồi, một mùi thơm khó cưỡng theo đó xộc vào mũi Bùi Diệp, khiến anh không khỏi đói cồn cào.
Đồ ăn đã có thể ăn được. Phó Thiên Thiên gắp đồ ăn vào bát, chấm nước tương pha giấm rồi bỏ vào miệng.
Nhìn cô ăn ngon lành, Bùi Diệp cũng muốn thử xem lẩu có mùi vị gì.
Tuy nhiên, nhà họ Bùi có gia huấn, kiên quyết không được ăn lẩu ở ngoài. Hôm nay anh vào đây chỉ vì Phó Thiên Thiên muốn ăn. Anh không thể ăn, ăn là sẽ làm trái gia huấn của nhà họ Bùi.
Nhưng mùi vị thật sự quá thơm.
Thực phẩm rác luôn có mùi hương mê người như thế, làm người ta muốn phạm tội!
Bùi Diệp lặng lẽ niệm chú thanh tâm hai lần.
“Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba đa mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không..."
Bùi Diệp ngồi đối diện Phó Thiên Thiên. Thấy anh cứ ngồi đó nuốt nước miếng nhìn nồi lẩu, nhưng lại không chịu động đũa, thế là Phó Thiên Thiên bèn gắp một miếng thịt bỏ vào bát của anh.
Đồ vợ cho, có là thuốc độc cũng phải ăn!
Bùi Diệp bình tĩnh gắp miếng thịt bò đó bỏ vào miệng, sau đó nhai vài cái, cảm thấy mỹ vị đang tan ra ở đầu lưỡi, mắt anh sáng lên.
Sau đó, Bùi Diệp quên sạch tất cả chú thanh tâm và gia huấn của gia đình, thưởng thức nồi lẩu sôi sùng sục, cho đến khi no căng bụng.
Ăn xong lau miệng, nhìn đống lộn xộn trên mặt bàn trước mặt, Bùi Diệp tỏ vẻ “Tôi đã làm gì thế này?”.
Lúc Phó Thiên Thiên móc ví ra chuẩn bị thanh toán, Bùi Diệp vội nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi mời.”
“Từ trước đến giờ tôi không thích lợi dụng người khác, hóa đơn hôm nay, chúng ta chia đôi.”
Bùi Diệp: “Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng sắp cưới, mà vợ chồng sắp cưới cũng là vợ chồng. Sau này tiền của tôi cũng là tiền của em!”
Phó Thiên Thiên: “…”
Hình như rất có lý! Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 29 HÌNH NHƯ RẤT CÓ LÝ!Trong từ điển của nhà họ Bùi, lẩu thuộc danh mục thực phẩm rác. Vì vậy, từ khi Bùi Diệp có kí ức, anh chưa từng ăn lẩu. Mỗi lần đi ngang qua quán lẩu, ngửi thấy mùi thơm trong quán thì mẹ anh luôn nói với anh rằng đồ ăn trong đó là thực phẩm rác, người nhà họ Bùi bọn họ không được ăn.
Hai mươi phút sau, Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đi tới một quán lẩu uy tín lâu năm nào đó.
Nhân viên phục vụ tiến đến nghênh đón họ.
“Chào mừng đến quán chúng tôi, mời hai vị vào trong ạ.”
Nhân viên phục vụ dẫn Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên đến một bàn ở gần cửa sổ.
Phó Thiên Thiên nhìn xung quanh một lượt. Trong quán lẩu, ngoài họ ra thì chẳng có một thực khách nào.
Bây giờ là bảy giờ tối, giờ này phải là giờ cao điểm dùng bữa mới đúng, nhưng lại không có vị khách nào đến đây, điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ có phải quán này sắp sập tiệm hay không.
Sau khi hai người họ ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn cho họ: “Hai vị, trước tiên xin hãy chọn một loại lẩu ạ.”
“Lẩu uyên ương!” Phó Thiên Thiên nói.
Bùi Diệp chưa vào quán lẩu bao giờ, nghe Phó Thiên Thiên gọi lẩu uyên ương, anh tưởng “uyên ương” mà cô nói là suất ăn tình nhân, bèn nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng ám muội.
Phó Thiên Thiên là người dứt khoát lại thẳng thắn, anh thích.
Cảm nhận được ánh nhìn của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên cau mày: “Sao lại nhìn tôi như thế?”
“Em gọi lẩu uyên ương?”
“Ừ, lẩu uyên ương là bao gồm cả lẩu cay và lẩu thường. Chẳng lẽ anh muốn gọi toàn lẩu cay, hoặc là lẩu thường?”
Bùi Diệp: “…”
Lẩu uyên ương nghĩa là bao gồm cả lẩu cay và lẩu thường? Không phải suất ăn tình nhân gì đó!
Lần này xấu hổ rồi.
“Lẩu uyên ương cũng được!”
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ liền bưng nồi lẩu lên. Nước dùng cay và nước dùng thường được ngăn cách bằng một tấm thép không gỉ hình chữ S ở giữa nồi, như phân biệt trắng đen rõ ràng, trông rất đẹp mắt.
Sau đó, các món ăn kèm cũng được bưng lên.
Phó Thiên Thiên bỏ vài loại thịt lâu chín vào nồi trước, chờ mấy loại thịt kia sắp chín, cô lại bỏ chút rau vào.
Khi đồ ăn được nấu trong nồi, một mùi thơm khó cưỡng theo đó xộc vào mũi Bùi Diệp, khiến anh không khỏi đói cồn cào.
Đồ ăn đã có thể ăn được. Phó Thiên Thiên gắp đồ ăn vào bát, chấm nước tương pha giấm rồi bỏ vào miệng.
Nhìn cô ăn ngon lành, Bùi Diệp cũng muốn thử xem lẩu có mùi vị gì.
Tuy nhiên, nhà họ Bùi có gia huấn, kiên quyết không được ăn lẩu ở ngoài. Hôm nay anh vào đây chỉ vì Phó Thiên Thiên muốn ăn. Anh không thể ăn, ăn là sẽ làm trái gia huấn của nhà họ Bùi.
Nhưng mùi vị thật sự quá thơm.
Thực phẩm rác luôn có mùi hương mê người như thế, làm người ta muốn phạm tội!
Bùi Diệp lặng lẽ niệm chú thanh tâm hai lần.
“Quan tự tại Bồ Tát, hành thâm bát nhã ba đa mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không..."
Bùi Diệp ngồi đối diện Phó Thiên Thiên. Thấy anh cứ ngồi đó nuốt nước miếng nhìn nồi lẩu, nhưng lại không chịu động đũa, thế là Phó Thiên Thiên bèn gắp một miếng thịt bỏ vào bát của anh.
Đồ vợ cho, có là thuốc độc cũng phải ăn!
Bùi Diệp bình tĩnh gắp miếng thịt bò đó bỏ vào miệng, sau đó nhai vài cái, cảm thấy mỹ vị đang tan ra ở đầu lưỡi, mắt anh sáng lên.
Sau đó, Bùi Diệp quên sạch tất cả chú thanh tâm và gia huấn của gia đình, thưởng thức nồi lẩu sôi sùng sục, cho đến khi no căng bụng.
Ăn xong lau miệng, nhìn đống lộn xộn trên mặt bàn trước mặt, Bùi Diệp tỏ vẻ “Tôi đã làm gì thế này?”.
Lúc Phó Thiên Thiên móc ví ra chuẩn bị thanh toán, Bùi Diệp vội nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi mời.”
“Từ trước đến giờ tôi không thích lợi dụng người khác, hóa đơn hôm nay, chúng ta chia đôi.”
Bùi Diệp: “Bây giờ chúng ta đã là vợ chồng sắp cưới, mà vợ chồng sắp cưới cũng là vợ chồng. Sau này tiền của tôi cũng là tiền của em!”
Phó Thiên Thiên: “…”
Hình như rất có lý! Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com