Chương 17: - Chương 17

Chương 17 NHÌN THÔI CŨNG CẢM THẤY ĐAU

Trong video, Phó Thiên Thiên mặc đồng phục học sinh, đứng thẳng lưng, buộc tóc đuôi ngựa, trông gọn gàng và thoải mái.

Ba nam sinh đứng trước mặt cô đều cao lớn, hơn nữa mặt mày rất đáng ghét.

Phó Thiên Thiên dửng dưng nhìn họ.

“Ồ? Muốn dạy dỗ tôi thì phải xem các cậu có bản lĩnh đó không đã!”

Triệu Dương ngạc nhiên nhìn Phó Thiên Thiên.

Phó Thiên Thiên hôm nay khang khác. Nhưng cho dù có khác nữa thì cô vẫn là Phó Thiên Thiên.

Triệu Dương nhếch miệng châm chọc: “A, vẫn rất ngang tàng. Phó Thiên Thiên, để xem một lát nữa cậu còn ngang tàng được nữa không. Hai cậu, xông lên cho tôi!”

Hai nam sinh đứng bên cạnh Triệu Dương nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt xấu xa, sau đó tiến đến.

Thấy vậy, con ngươi của Bùi Diệp hơi co lại.

Bùi Hạo khẩn trương nói: “Anh trai, chị dâu tương lai sắp bị bắt nạt, anh có muốn em đi cứu chị dâu không?”

Anh ta đã nghĩ kỹ, nếu Bùi Diệp muốn anh ta đi cứu người, thì anh ta có thể nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, miễn buổi xem mắt tối nay.

Ai ngờ, giây tiếp theo liền nghe Bùi Diệp nói: “Không cần!”

Bùi Hạo há hốc mồm, suýt nữa rơi cả cằm.

“Hả? Không cứu? Nhưng nếu em không đi cứu thì chị dâu có thể sẽ bị thương. Như thế cũng không sao à?” Anh trai của anh ta quá bình thản thì phải?

Bùi Hạo vừa nói dứt lời thì đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh của vật nặng rơi xuống đất. Anh ta liền ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại nhìn thấy một trong hai nam sinh đã ngã xuống đất.

Tình huống gì thế này?

Trong khi Bùi Hạo đang ngẫm nghĩ, một nam sinh khác định nắm lấy bả vai của Phó Thiên Thiên nhưng lại bị cô tóm lấy cổ tay, vặn ngược một cái. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của nam sinh kia bị vặn gãy xương, kèm theo đó là tiếng thét thảm thiết. Phó Thiên Thiên nhấc chân đạp cậu ta ngã xuống đất.

Sức lực đó khiến Bùi Hạo nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Anh ta dụi mắt thật mạnh, không dám tin vào mắt mình.

Thấy Phó Thiên Thiên đá hai người bạn của mình ngã xuống đất, Triệu Dương cũng để lộ vẻ mặt không dám tin. Sau đó, cậu ta liếc nhìn hai người đó với ánh mắt khinh thường.

Thật vô dụng!

Triệu Dương siết chặt tay rồi vung nắm đấm vào mặt Phó Thiên Thiên.

Song, nắm đấm của cậu ta chưa giáng vào mặt Phó Thiên Thiên thì bị một bàn tay mảnh khảnh giữ lại.

Triệu Dương giật mình, nhìn Phó Thiên Thiên đang nắm lấy nắm đấm của cậu ta. Cậu ta thử di chuyển nắm đấm của mình, nhưng nắm đấm không tài nào nhúc nhích được.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đôi mắt Phó Thiên Thiên lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Tôi ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ.”

Nói rồi, cô nhanh chóng giơ tay lên, vung hai cái tát đánh “bốp” lên má trái và má phải của Triệu Dương.

Hai cái tát này của Phó Thiên Thiên rất nhanh và mạnh, Triệu Dương bị đánh đến ngơ cả người. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì Phó Thiên Thiên bất thình lình đấm vào ngực cậu ta.

Triệu Dương kêu rên, ôm lấy ngực và co rúm người ngã xuống đất. Xương sườn của cậu ta như thể đã bị gãy mất hai chiếc.

Cậu ta kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Phó Thiên Thiên thờ ơ quay người rời đi.

Rốt cuộc cô gái này… đã xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy?

Đợi mọi người đi hết, Bùi Hạo vẫn giữ nguyên biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.

Phó Thiên Thiên vừa rồi quả là… quá tàn nhẫn, còn ra tay rất nhanh, rất hiểm và rất chính xác.

Thảo nào anh trai của anh ta không để anh ta đi giúp Phó Thiên Thiên.

“Anh trai, anh…”

Bùi Hạo quay màn hình điện thoại vào chính mình, đang định nói gì đó thì phát hiện Bùi Diệp đã tắt cuộc gọi video.

Bùi Hạo: “…”

Thật là vô tình, xem xong vợ mình rồi thì tắt luôn cuộc gọi video.

Trong văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, Bùi Diệp sa sầm sắc mặt, gửi những bức ảnh đã chụp ban nãy được lưu trong điện thoại cho cấp dưới của mình. Người trong ảnh là ba người bọn Triệu Dương. Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

“Điều tra ba người này cho tôi, tôi muốn có tư liệu của tất cả bọn họ.”

Dám bắt nạt vợ anh, nhưng anh không phải là người rộng lượng đâu.

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Chương 17 NHÌN THÔI CŨNG CẢM THẤY ĐAU

Trong video, Phó Thiên Thiên mặc đồng phục học sinh, đứng thẳng lưng, buộc tóc đuôi ngựa, trông gọn gàng và thoải mái.

Ba nam sinh đứng trước mặt cô đều cao lớn, hơn nữa mặt mày rất đáng ghét.

Phó Thiên Thiên dửng dưng nhìn họ.

“Ồ? Muốn dạy dỗ tôi thì phải xem các cậu có bản lĩnh đó không đã!”

Triệu Dương ngạc nhiên nhìn Phó Thiên Thiên.

Phó Thiên Thiên hôm nay khang khác. Nhưng cho dù có khác nữa thì cô vẫn là Phó Thiên Thiên.

Triệu Dương nhếch miệng châm chọc: “A, vẫn rất ngang tàng. Phó Thiên Thiên, để xem một lát nữa cậu còn ngang tàng được nữa không. Hai cậu, xông lên cho tôi!”

Hai nam sinh đứng bên cạnh Triệu Dương nhìn Phó Thiên Thiên với ánh mắt xấu xa, sau đó tiến đến.

Thấy vậy, con ngươi của Bùi Diệp hơi co lại.

Bùi Hạo khẩn trương nói: “Anh trai, chị dâu tương lai sắp bị bắt nạt, anh có muốn em đi cứu chị dâu không?”

Anh ta đã nghĩ kỹ, nếu Bùi Diệp muốn anh ta đi cứu người, thì anh ta có thể nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, miễn buổi xem mắt tối nay.

Ai ngờ, giây tiếp theo liền nghe Bùi Diệp nói: “Không cần!”

Bùi Hạo há hốc mồm, suýt nữa rơi cả cằm.

“Hả? Không cứu? Nhưng nếu em không đi cứu thì chị dâu có thể sẽ bị thương. Như thế cũng không sao à?” Anh trai của anh ta quá bình thản thì phải?

Bùi Hạo vừa nói dứt lời thì đột nhiên nghe thấy một loạt âm thanh của vật nặng rơi xuống đất. Anh ta liền ngẩng đầu lên nhìn, thế mà lại nhìn thấy một trong hai nam sinh đã ngã xuống đất.

Tình huống gì thế này?

Trong khi Bùi Hạo đang ngẫm nghĩ, một nam sinh khác định nắm lấy bả vai của Phó Thiên Thiên nhưng lại bị cô tóm lấy cổ tay, vặn ngược một cái. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của nam sinh kia bị vặn gãy xương, kèm theo đó là tiếng thét thảm thiết. Phó Thiên Thiên nhấc chân đạp cậu ta ngã xuống đất.

Sức lực đó khiến Bùi Hạo nhìn thôi cũng cảm thấy đau.

Anh ta dụi mắt thật mạnh, không dám tin vào mắt mình.

Thấy Phó Thiên Thiên đá hai người bạn của mình ngã xuống đất, Triệu Dương cũng để lộ vẻ mặt không dám tin. Sau đó, cậu ta liếc nhìn hai người đó với ánh mắt khinh thường.

Thật vô dụng!

Triệu Dương siết chặt tay rồi vung nắm đấm vào mặt Phó Thiên Thiên.

Song, nắm đấm của cậu ta chưa giáng vào mặt Phó Thiên Thiên thì bị một bàn tay mảnh khảnh giữ lại.

Triệu Dương giật mình, nhìn Phó Thiên Thiên đang nắm lấy nắm đấm của cậu ta. Cậu ta thử di chuyển nắm đấm của mình, nhưng nắm đấm không tài nào nhúc nhích được.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Đôi mắt Phó Thiên Thiên lóe lên vẻ lạnh lẽo.

“Tôi ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ.”

Nói rồi, cô nhanh chóng giơ tay lên, vung hai cái tát đánh “bốp” lên má trái và má phải của Triệu Dương.

Hai cái tát này của Phó Thiên Thiên rất nhanh và mạnh, Triệu Dương bị đánh đến ngơ cả người. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì Phó Thiên Thiên bất thình lình đấm vào ngực cậu ta.

Triệu Dương kêu rên, ôm lấy ngực và co rúm người ngã xuống đất. Xương sườn của cậu ta như thể đã bị gãy mất hai chiếc.

Cậu ta kinh hãi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Phó Thiên Thiên thờ ơ quay người rời đi.

Rốt cuộc cô gái này… đã xảy ra chuyện gì mà bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy?

Đợi mọi người đi hết, Bùi Hạo vẫn giữ nguyên biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.

Phó Thiên Thiên vừa rồi quả là… quá tàn nhẫn, còn ra tay rất nhanh, rất hiểm và rất chính xác.

Thảo nào anh trai của anh ta không để anh ta đi giúp Phó Thiên Thiên.

“Anh trai, anh…”

Bùi Hạo quay màn hình điện thoại vào chính mình, đang định nói gì đó thì phát hiện Bùi Diệp đã tắt cuộc gọi video.

Bùi Hạo: “…”

Thật là vô tình, xem xong vợ mình rồi thì tắt luôn cuộc gọi video.

Trong văn phòng Tổng Giám đốc của Tập đoàn Bùi thị, Bùi Diệp sa sầm sắc mặt, gửi những bức ảnh đã chụp ban nãy được lưu trong điện thoại cho cấp dưới của mình. Người trong ảnh là ba người bọn Triệu Dương. Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

“Điều tra ba người này cho tôi, tôi muốn có tư liệu của tất cả bọn họ.”

Dám bắt nạt vợ anh, nhưng anh không phải là người rộng lượng đâu.

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com