Chương 11: - Chương 11

Chương 11 CÔ MẮC CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ

Phó Thiên Thiên cau mày, hỏi: “Anh để ở đâu?”

“Ở nhà tôi. Cô cũng thấy đấy, hiện giờ tôi đang rất bận, không thể về nhà lấy đồ ngay bây giờ được. Trừ phi, sáng mai cô lại đến lấy.” Bùi Diệp mỉm cười và đáp.

Phó Thiên Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vậy ngày mai tôi đến lấy!”

Bùi Diệp nhíu mày: “Được, có điều…”

“Có điều cái gì?”

Bùi Diệp lấy di động ra: “Con người tôi trí nhớ không tốt lắm. Cho tôi số điện thoại của cô, sáng mai cô gọi điện nhắc tôi. Tôi sợ tôi quên mất.”

Người này thật phiền phức!

Tuy Phó Thiên Thiên cảm thấy phiền phức nhưng vẫn nói với Bùi Diệp số điện thoại của mình. Bùi Diệp dùng di động gọi lại theo số cô nói, thấy di động của cô đổ chuông, anh mới hài lòng.

Anh lưu dãy số này lại, lúc nhập tên, anh ghi hai chữ: Bà xã!

Phó Thiên Thiên không biết Bùi Diệp lưu tên cô là gì. Lúc nhập tên của Bùi Diệp, cô bấm thẳng hai chữ: Trai bao.

Mục đích đã đạt được, Phó Thiên Thiên dứt khoát chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, cô nhìn thấy trên sofa còn có một chiếc laptop.

Đôi con ngươi của cô khẽ xoay chuyển.

“Anh Bùi, tôi có thể dùng laptop này một lát được không?”

Bùi Diệp gật đầu, đáp: “Được.”

“Cảm ơn.”

Phó Thiên Thiên lại ngồi xuống ghế lần nữa và cầm laptop lên.

Trước đây, khi ở trong đội đột kích Hắc Ưng, cô chỉ tập trung vào huấn luyện và nhiệm vụ, không tiếp cận với nhiều tin tức. Trong ký ức của Phó Thiên Thiên lại không có nhiều nội dung mà cô muốn biết. Tốc độ máy tính ở nhà Phó Thiên Thiên chậm rì đến mức cô muốn ném đi cho rồi, mất cả phút mà không mở được một phần mềm ứng dụng. Thế là, cô quẳng máy tính sang một bên.

Phó Thiên Thiên thử một chút, chiếc laptop này quả nhiên có tốc độ rất nhanh.

Sau khi ngón tay cô thao tác một loạt trên máy, một dãy mã hóa xuất hiện trên màn hình laptop. Chẳng mấy chốc, cô đã xâm nhập vào mạng nội bộ của chiến khu đặc biệt. Phó Thiên Thiên thử đăng nhập vào hệ thống mã hóa bằng tài khoản đăng nhập trước đây, nhưng đăng nhập của cô bị từ chối.

Phó Thiên Thiên cười nhạt. Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, tài khoản của cô đã bị chặn, không có cách nào đăng nhập lại vào hệ thống, và đương nhiên cũng không thể kiểm tra tình hình của đội đột kích Hắc Ưng.

Tuy nhiên, dù không tra được tin tức, cô cũng đã đoán được hành động tiếp theo của Bạch Khấu sau khi cô chết.

Hiện tại… Đội đột kích Hắc Ưng đã ở ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhưng sớm muộn sẽ có một ngày cô và Bạch Khấu trùng phùng. Nhất định là như vậy.

Bởi vì sợ người của mạng nội bộ quốc phòng phát hiện ra, Phó Thiên Thiên khẽ di chuyển những ngón tay trên bàn phím, dừng lại việc xâm nhập, thoát khỏi mạng chiến khu đặc biệt rồi xóa bỏ hết mọi dấu vết của mình trong laptop.

Bùi Diệp thử hack vào laptop trên tay Phó Thiên Thiên, hòng xem trộm nội dung mà cô xem. Không ngờ, Phó Thiên Thiên dùng tường lửa mã hóa. Bùi Diệp không hack được. Sau đó, khi Phó Thiên Thiên tắt laptop, tất cả dấu vết trong máy đều bị xóa sạch.

Bùi Diệp nheo mắt, rốt cuộc Phó Thiên Thiên là ai?

Phó Thiên Thiên gập laptop lại rồi đặt lên bàn trà trước mặt.

Vừa đặt máy xuống, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, khiến cô khẽ nhíu mày.

Phó Thiên Thiên lại cầm laptop vừa để xuống bàn trà lên, sau đó đặt thật ngay ngắn ở đầu bên kia của sofa.

Bùi Diệp hơi nhếch khóe miệng.

Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Sau khi đặt laptop xuống, Phó Thiên Thiên cũng không chào tạm biệt anh mà rời đi luôn.

Bùi Diệp khẽ nhướng mày.

Thật là bất lịch sự!

Phó Thiên Thiên rời đi chưa được bao lâu thì có một người đột nhiên từ ngoài cửa lao vào, tay cầm cốc nước, vừa vào đã bắt đầu ồn ào.

“Anh, em vừa nghe nói có cô gái ôm bụng to đến tìm anh, người đâu? Đâu rồi?”

Dứt lời, anh ta bỗng kêu to một tiếng, trượt chân, cả người lảo đảo, nước trong cốc đổ hết ra ngoài, văng đúng vào chỗ mà Phó Thiên Thiên đã ngồi lúc nãy, nước lênh láng trên bàn trà.

Nếu không phải Phó Thiên Thiên đã sớm chuyển laptop đi chỗ khác thì e rằng bây giờ laptop đã bị hỏng.

Bùi Diệp: “…”

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com

Chương 11 CÔ MẮC CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ

Phó Thiên Thiên cau mày, hỏi: “Anh để ở đâu?”

“Ở nhà tôi. Cô cũng thấy đấy, hiện giờ tôi đang rất bận, không thể về nhà lấy đồ ngay bây giờ được. Trừ phi, sáng mai cô lại đến lấy.” Bùi Diệp mỉm cười và đáp.

Phó Thiên Thiên nhanh chóng đưa ra quyết định: “Vậy ngày mai tôi đến lấy!”

Bùi Diệp nhíu mày: “Được, có điều…”

“Có điều cái gì?”

Bùi Diệp lấy di động ra: “Con người tôi trí nhớ không tốt lắm. Cho tôi số điện thoại của cô, sáng mai cô gọi điện nhắc tôi. Tôi sợ tôi quên mất.”

Người này thật phiền phức!

Tuy Phó Thiên Thiên cảm thấy phiền phức nhưng vẫn nói với Bùi Diệp số điện thoại của mình. Bùi Diệp dùng di động gọi lại theo số cô nói, thấy di động của cô đổ chuông, anh mới hài lòng.

Anh lưu dãy số này lại, lúc nhập tên, anh ghi hai chữ: Bà xã!

Phó Thiên Thiên không biết Bùi Diệp lưu tên cô là gì. Lúc nhập tên của Bùi Diệp, cô bấm thẳng hai chữ: Trai bao.

Mục đích đã đạt được, Phó Thiên Thiên dứt khoát chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, cô nhìn thấy trên sofa còn có một chiếc laptop.

Đôi con ngươi của cô khẽ xoay chuyển.

“Anh Bùi, tôi có thể dùng laptop này một lát được không?”

Bùi Diệp gật đầu, đáp: “Được.”

“Cảm ơn.”

Phó Thiên Thiên lại ngồi xuống ghế lần nữa và cầm laptop lên.

Trước đây, khi ở trong đội đột kích Hắc Ưng, cô chỉ tập trung vào huấn luyện và nhiệm vụ, không tiếp cận với nhiều tin tức. Trong ký ức của Phó Thiên Thiên lại không có nhiều nội dung mà cô muốn biết. Tốc độ máy tính ở nhà Phó Thiên Thiên chậm rì đến mức cô muốn ném đi cho rồi, mất cả phút mà không mở được một phần mềm ứng dụng. Thế là, cô quẳng máy tính sang một bên.

Phó Thiên Thiên thử một chút, chiếc laptop này quả nhiên có tốc độ rất nhanh.

Sau khi ngón tay cô thao tác một loạt trên máy, một dãy mã hóa xuất hiện trên màn hình laptop. Chẳng mấy chốc, cô đã xâm nhập vào mạng nội bộ của chiến khu đặc biệt. Phó Thiên Thiên thử đăng nhập vào hệ thống mã hóa bằng tài khoản đăng nhập trước đây, nhưng đăng nhập của cô bị từ chối.

Phó Thiên Thiên cười nhạt. Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!

Quả nhiên đúng như cô dự đoán, tài khoản của cô đã bị chặn, không có cách nào đăng nhập lại vào hệ thống, và đương nhiên cũng không thể kiểm tra tình hình của đội đột kích Hắc Ưng.

Tuy nhiên, dù không tra được tin tức, cô cũng đã đoán được hành động tiếp theo của Bạch Khấu sau khi cô chết.

Hiện tại… Đội đột kích Hắc Ưng đã ở ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhưng sớm muộn sẽ có một ngày cô và Bạch Khấu trùng phùng. Nhất định là như vậy.

Bởi vì sợ người của mạng nội bộ quốc phòng phát hiện ra, Phó Thiên Thiên khẽ di chuyển những ngón tay trên bàn phím, dừng lại việc xâm nhập, thoát khỏi mạng chiến khu đặc biệt rồi xóa bỏ hết mọi dấu vết của mình trong laptop.

Bùi Diệp thử hack vào laptop trên tay Phó Thiên Thiên, hòng xem trộm nội dung mà cô xem. Không ngờ, Phó Thiên Thiên dùng tường lửa mã hóa. Bùi Diệp không hack được. Sau đó, khi Phó Thiên Thiên tắt laptop, tất cả dấu vết trong máy đều bị xóa sạch.

Bùi Diệp nheo mắt, rốt cuộc Phó Thiên Thiên là ai?

Phó Thiên Thiên gập laptop lại rồi đặt lên bàn trà trước mặt.

Vừa đặt máy xuống, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong đầu cô, khiến cô khẽ nhíu mày.

Phó Thiên Thiên lại cầm laptop vừa để xuống bàn trà lên, sau đó đặt thật ngay ngắn ở đầu bên kia của sofa.

Bùi Diệp hơi nhếch khóe miệng.

Cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Sau khi đặt laptop xuống, Phó Thiên Thiên cũng không chào tạm biệt anh mà rời đi luôn.

Bùi Diệp khẽ nhướng mày.

Thật là bất lịch sự!

Phó Thiên Thiên rời đi chưa được bao lâu thì có một người đột nhiên từ ngoài cửa lao vào, tay cầm cốc nước, vừa vào đã bắt đầu ồn ào.

“Anh, em vừa nghe nói có cô gái ôm bụng to đến tìm anh, người đâu? Đâu rồi?”

Dứt lời, anh ta bỗng kêu to một tiếng, trượt chân, cả người lảo đảo, nước trong cốc đổ hết ra ngoài, văng đúng vào chỗ mà Phó Thiên Thiên đã ngồi lúc nãy, nước lênh láng trên bàn trà.

Nếu không phải Phó Thiên Thiên đã sớm chuyển laptop đi chỗ khác thì e rằng bây giờ laptop đã bị hỏng.

Bùi Diệp: “…”

Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com