Chương 10: Quan tâm
Mạnh Quan nhìn Mạnh Bằng cầm trong tay mớ vải vụn đã tan nát của con gấu Mimi, cười nhạt:
-Anh không định dùng kim khâu lại đấy chứ?
-Anh không biết khâu vá.
-Vậy cũng hứa với con bé đó làm gì?
-Anh không muốn cô nhóc khóc lóc. Con nít thường gắn bó với đồ chơi của nó. Em có mua cho bé bao nhiêu con gấu mới đi nữa, cô nhóc đó chỉ nhớ tới Mimi thôi.
Con gấu này nhìn vào bộ lông thì biết là loại gấu rẻ tiền, khoảng vài chục tệ một con. Cắt nát gấu như vậy, chứng tỏ người làm chuyện đó rất bực tức. Đám nhỏ ở nhà hay hϊếp đáp cô bé nhưng kiểu ức hϊếp không phải là như thế. Mạnh Bằng nhíu mày suy nghĩ, Mạnh Quan thì bước ra ngoài.
-Em đi đâu vậy?
-Tôi hiểu ý anh rồi. Ra ngoài mua cho con bé một con gấu y hệt vậy rồi nói là con Mimi đã sống lại. Thôi thì cứ nói thật cho xong. Con bé sau này biết chuyện bị gạt, còn buồn hơn.
Như tôi vậy. Thà rằng đừng tỏ ra yêu thương tôi nữa…Thà cứ nói thẳng….Để tôi sống trong ảo tưởng, khi tỉnh lại, nỗi đau đó có ai hiểu được không?
-Mạnh Quan….
Cô bé con vẫn ở trong phòng chờ đợi…Mạnh Quan vừa gõ cửa, Đào Đào đã chạy ra ngay.
-Anh ơi….
Trong tay Mạnh Quan là một con gấu bông nhỏ. Cậu bé trao nó cho Đào Đào:
-Nè….
-Anh ơi, Mimi….
-Mimi của mày không sống lại đâu-Mạnh Quan khịt mũi, quyết định nói dối- Mạnh Bằng thấy nó bị thương nặng quá nên không chữa được. Tao mua cho mày Mimi khác….
-Nhưng mà….- Miệng Đào Đào méo xệch-Mimi…
-Đã nói là nó chết rồi. Giờ có lấy gấu mới không?
-Anh ơi….
Vẻ hung dữ của Mạnh Quan làm cho Đào Đào sợ hãi nên dù không thích con gấu trước mặt lắm, cũng đành cầm lấy. Mạnh Quan dịu giọng hơn:
-Con này tên là Bibi….Giữ lấy mà chơi. Coi chừng lại bị “gϊếŧ”.
-Dạ….- Đào Đào ôm chặt con gấu mới vào lòng- Mimi chết rồi, em không để Bibi chết đâu.
-Ừ, còn Mạnh Bằng nữa -Mạnh Quan khịt mũi- Không phải là ảnh không giỏi mà là…
-Mimi bị thương nặng quá. Anh ấy đã cố gắng hết sức rồi.
Câu nói khiến Mạnh Quan phì cười, cốc vào đầu Đào Đào:
-Nói đúng rồi. Vô trong, tao đọc truyện cho nghe.
Đào Đào vẫn là một đứa bé 4 tuổi. Sự tập trung của cô bé rất kém. Mấy bữa trước nghe “quảng cáo” về cậu bé biết bay thì rất háo hức, hôm nay nghe đọc dài quá thì mỏi mệt. Cuối cùng cô bé gác cằm lên vai Mạnh Quan, ngây thơ:
-Anh ơi, khi nào mới hết truyện?
-Còn dài lắm.
-Dạ…
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xịu xuống. Mạnh Quan cũng bỏ cuốn truyện xuống, dịu giọng:
-Không nghe nữa à?
-Hông phải em hông thích….Nhưng em hông hiểu….
-Ờ…Tao cũng không hiểu mấy -Mạnh Quan xoa đầu cô bé- Đi ra ngoài chơi không?
-Em không đi đâu- Nhớ tới những người hung dữ bên ngoài, Đào Đào lắc đầu- Em ở trong phòng thôi. Hai tháng nữa là mẹ dẫn em về nhà chỗ dì An An rồi.
-Gì?
Đến lượt Mạnh Quan ngỡ ngàng. Ra đi….Ra đi khỏi Nghiêm gia cũng tốt. Hiện giờ cậu bé vẫn còn nhỏ, vẫn còn cần đến Nghiêm gia làm chỗ dựa. Đợi khi đủ lông đủ cánh cũng chẳng muốn ở lại làm gì.
-Ừ. Đi cũng được. Cứ đi đi…
-Anh ơi!
Cửa phòng bật mở thêm lần nữa. Mạnh Bằng bước vào, trên tay là con gấu trúc nhồi bông thật lớn. Cậu cười, đặt con gấu xuống đất, nhẹ nhàng nói với Đào Đào:
-Nhóc con, anh không làm Mimi sống lại được. Cái này anh tặng nhóc. Tên là Tiểu Mật Đào, có được hay không?
Là của anh họ Nghiêm Thành đưa cho Mạnh Bằng. Người anh này tính cách cũng tương đối lạnh nhạt, hôm nay lại đặc biệt quan tâm đến một cô bé nhỏ, thật làm cho người ta cảm thấy thú vị. Mạnh Bằng nhớ đến những lần ba mình thất bại trong việc giành quyền điều hành từ tay anh họ. Ông luôn cố gắng tìm điểm yếu của Nghiêm Thành nhưng chưa được…Nếu ông biết chuyện, anh họ quan tâm tới một cô bé con như vậy, không biết sẽ có cảm giác gì?