Edit: Anh Tử
“Nguyên Hi, tôi nói lại lần cuối, chuyện này đồng ý chính là đồng ý, cậu đừng đến phút cuối thì đổi ý, nếu là không làm, bây giờ chúng ta liền đi, tôi sẽ không nói hai lời, nhưng chỉ cần bước qua cánh cửa này, cậu đừng mong thoát khỏi,” Dù sao thì Ngô Hữu cũng lăn lộn trong cái vòng này lâu rồi, cảm xúc dao động không nhiều, đầu óc vẫn chứa đầy lý trí cùng tiền bạc, “Cái vòng này đều là ngươi tình ta nguyện, cùng lắm thì cậu không đi đường tắt, Ngụy tổng cũng không làm khó cậu, nhưng nếu nói năng lung tung đắc tội người ta, đến lúc đó chúng ta đều xong đời.”
Nguyên Hi cầm viên thuốc không rõ thành phần trong tay, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Ngô Hữu, đem viên thuốc ném vào trong miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Ngô Hữu chính là coi trọng tính cách này của cậu, không bao giờ hồ đồ khi gặp chuyện lớn, cậu xử lý mọi việc một cách nhanh chóng lưu loát mà không cần nhiều lời.
“Tốt lắm,” Ngô Hữu cúi đầu gửi đi tin nhắn, “Tôi mang người lên lầu.”
Thang máy mới vừa lên tới tầng 31, điện thoại Ngô Hữu đã vang lên, hắn nhấc máy lớn tiếng chửi rủa, Nguyên Hi chỉ cảm thấy giọng nói bên kia như bị một tầng mây ngăn cách, nghe không rõ ràng lắm.
Không biết thuốc kia từ đâu mà có, dược tính thật mạnh, cũng có thể do đã uống nhiều rượu, Nguyên Hi có chút nhũn chân, cả người cậu treo trên vai Ngô Hữu, ngón tay nóng đến run rẩy.
Ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng.
Cậu ở trong lòng thầm mắng Ngô Hữu, không biết kiếm đâu ra cái thuốc tồi vậy.
Ngô Hữu cúp điện thoại, nắm lấy bả vai Nguyên Hi, “Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên!”
“Cái gì?” Nguyên Hi lười biếng nói, “Anh nắm vai tôi làm cái gì, Ngụy.. phòng Ngụy tổng, đã tới chưa?”
“Mẹ kiếp, dưới lầu có mấy tên săn ảnh” Ngô Hữu chỉ vào hành lang phía trước, “3109, cậu đi một mình đi, nghe thấy không, tôi đi xuống làm thịt đám săn ảnh kia……”
“Vậy tôi đi làm thịt Ngụy tổng.” Nguyên Hi nói đùa.
Ngô Hữu quả nhiên cười, “Cậu bị Ngụy tổng làm thịt thì có.”
“OK!” Nguyên Hi ra hiệu với hắn, “Được rồi, anh đi xuống, đi xuống đi.”
Ngô Hữu có chút không đành, đi ba bước lại quay đầu lại, cửa thang máy muốn đóng vào, hắn liền giơ tay ra chắn, ngàn dặn vạn dò, “Vào cửa đừng tỏ ra kiêu ngạo, chủ động vào, lúc cần tao thì nên tao chút.”
(edit: “tao” nghĩa là d*m đ*ng, lẳиɠ ɭơ)
“Ừ.” Nguyên Hi giống dùng sức gật đầu như một đứa trẻ, trông vừa ngoan vừa ngốc.
“Ừ cái gì mà ừ, lặp lại một lần, tôi dặn cậu như thế nào.”
Thang máy lại lần nữa muốn khép lại.
Nguyên Hi ngẩn người, dựa vào vách tường lạnh lẽo, ngoan ngoãn lặp lại, “ Tao, cần tao liền tao, dùng sức tao.”
Lần này Ngô Hữu mới vừa lòng không duỗi tay chắn cửa thang máy nữa.
Phó Vân Khởi mới vừa tắm rửa xong, chưa kịp sấy tóc, liền nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường. Đến sớm.
Vừa mở cửa lại thấy một khuôn mặt xa lạ, cổ áo sơ mi không biết vô tình hay cố ý bị kéo ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tên này vừa mở cửa liền hấp tấp nhào vào người hắn, trong miệng còn lẩm bẩm kêu “Ông chủ.”
Có vẻ như đã dùng thuốc.
Phó Vân Khởi không chút khách khí mà đẩy cậu ra, lạnh mặt hỏi: “Ai kêu cậu đến, Chris đâu, kêu hắn lại đây.”
Ở đây hắn có nuôi mấy “Thiếu gia”, những người này không tiếp đãi khách khác, định kỳ sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe, đều rất sạch sẽ, hôm nay đột nhiên đưa tới một dương mặt lạ, hắn không yên tâm.
Tuy rằng khuôn mặt này khá hợp gu hắn.
Nguyên Hi bị đẩy đến choáng váng, ông chủ Vương hay Ngụy hoặc Ngô kia, như thế nào còn muốn cự tuyệt.
(edit: bé Hi say quá nên nhìn không nhớ nổi tên người ta á:))))
Vừa rồi ánh sáng trong phòng còn mờ, hiện tại ngẩng đầu nhìn lên, Vương tổng, Ngụy tổng hay Ngô tổng này vóc dáng cao đến kinh ngạc, nhìn không rõ nét mặt, đại khái là có mắt có mũi, Nguyên Hi chỉ có thể tự hỏi đây thực sự là con người sao.
Cậu trong lòng rối rắm, nhớ tới câu nói cuối cùng Ngô Hữu nói với cậu, rồi nhỏ giọng lặp lại “Tao, cần tao liền tao.”
Vì thế cậu kiên trì xông tới, ôm lấy eo vị Vương, Ngụy hay Ngô tổng kia, vươn tay kéo áo tắm của hắn xuống, dựa vào bản năng của đàn ông mò mẫm về địa phương đó, “Ông chủ, anh ch*ch em nhé?”
Lý trí Phó Vân Khởi bùm một chút nổ tung.
Lẽ ra hắn không nên như vậy, nhưng chính cái con vịt nhỏ trên người này quả thực có sức hấp dẫn lạ thường khó nói, có thể là một loại mị lực tiềm ẩn đi, nếu không hắn sao lại có cảm giác nhất định phải ôm hôn tên nhóc con trước mặt này.
Chưa hết.
Không chỉ là khuôn mặt, dáng người hay cả mùi rượu tây thoang thoảng trên người cậu, cũng khiến hắn mê mẩn.
Không, hẳn là ma đi.
Hắn đẩy người vào trong phòng tắm, vì sốt ruột mà thở dốc, chỉ mới dùng chút sức, Nguyên Hi đã trượt chân ngã mạnh xuống đất.
Cậu không kêu đau, mà ngước đôi mắt to vô cùng đáng thương lên nhìn Phó Vân Khởi.
Đôi mắt ướt nhẹp, càng khiến người ta muốn làm cậu đau hơn nữa.
Phó Vân Khởi thấp giọng mắng một câu, cầm lấy vòi hoa sen dội lên người cậu.
Nguyên Hi nghiêng đầu nhắm mắt lại tránh nước chảy vào mắt, nhưng vẫn không quên lời Ngô ca dặn dò, thành thành thật thật mà cởϊ qυầи áo của mình ra, cởi xong quần áo cậu lại không biết nên làm cái gì tiếp theo, đành ngồi bệt dưới đất tách hai chân ra.
Ẩn sau dòng nước róc rách.
Cậu dang tay ra, làm một tư thế ôm, hướng tới Phó Vân khởi.
Động tác ngây thơ như vậy, ai nhìn cũng có thể nhận ra cậu vẫn là lần đầu tiên.
Cậu lại nói: “Ông chủ, đến đây đi, ta rất tao.”