Chương 3 : Ai dám bảo " Thảo mộc tự nhiên không có tình mẫu tử"
Hoài An 8 tuổi, Gia Hưng 15 tuổi.
Hoài An không được cho đi học, vốn là vì thân phận người hầu nay lại thêm thân phận khắc tinh, cuộc sống màu đen càng trở đen kịt. Sự đời khó lường, đâu phải ai cũng lường trước.
- " Hoài An học bài nào"
8 giờ tối, cái giờ thần thánh mà Hoài An rất rất thích, sau một ngày làm việc không nghỉ. Ngày nào cũng vậy, nó rất mong chờ. Có hôm Gia Hưng không đến làm con bé khóc sưng cả mắt. Nó nghĩ ba ghét nó
- " Ba ba, hôm nay học bài gì ạ"
- " Con gái ba biết đọc, viết hết rồi. Hôm nay không học Tiếng Việt nữa. Hôm nay học sang Toán thôi"
- " VÂNG Ạ!"
- " Hoài An con cũng từng biết rồi, giờ ba hỏi nhá! 30 - 7 - 14 bằng bao nhiêu"
- " Ba đợi con xíu"
- " Hoài An không được đếm như vậy. Lấy hàng đơn vị trừ rồi đến hàng chục"
- " À. Bằng 21 ba ạ. Con giỏi nhỉ"
- " Giỏi cái khỉ. Tính lại"
Hoài An nước mắt ngắn nước mắt dài. Nó bảo sẽ chứng minh cho ba thấy. Nó vào lục đồ kiếm hộp kẹo mυ"ŧ mà ba từng mua cho nó.
Nó đếm đi đến lại, bốc cho mình 14 đồng, quay sang đưa ba bảy đồng. Thế nào mà khi đếm lại chỉ có 9 đồng. Nó ngại quá vào rúc chăn. Được 1 phút sau đã mò ra đòi học tiếp.
*******
Hôm nay, Hoài An vui cực. Hôm nay cô Ngọc kể chuyện cho nó nghe. Câu chuyện hay lắm, kể về tình cảm cây cối. Nó bất giác cảm thấy ấm áp, nó không phải là đứa trẻ tội nghiệp nhất vì nó còn có người yêu nó, người quan tâm nó đó là Ba Hưng nó.
Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên lên mặt với ba nó.
- " Ba ơi, con kể cho ba cái này nha"
- " Con kể đi"
- " Con không nhớ hết, con chỉ ấn tượng với câu này thôi : Ai dám bảo thảo mộc tự nhiên không có tình mẫu tử. Hay ba nhỉ"
- " Ừ. Nhưng sao con thích"
- " Này ba nhá. Ba mẹ ruột của con y xì bồ công anh luôn, cùng một ruột cả, đẻ con ra rồi gió thổi hoa tự bay đi, không quan tâm chăm sóc gì hết cả. Còn Ba Hưng giống như cây tre vậy, mấy mầm măng í, luôn được bao bọc giống như ba che chở cho con. Con thấy may mắn lắm, con yêu ba lắm"
- "..."
Mặt con bé Hoài An tươi rói vậy mà không ngờ mắt Ba Hưng nó đỏ hoe hết cả, mũi cũng sụt sùi theo.
- " Ba đừng khóc nữa con khóc theo đấy"
. - " Ừ. Ba không khóc"
. Miệng nói mà mắt có nghe theo đâu, thế là tối .đó có hai đứa nhìn nhau sụt sùi.