Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

AV Quay Chụp Chỉ Nam

THÔNG BÁO NHO NHỎ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chào mọi người, mình là editor lúc trước của bộ [AV Quay Chụp Chỉ Nam], bởi vì từ sau khi truyện đổi dịch giả từ chương 325 thì mình cảm thấy bản dịch rất ẩu nên hôm nay mình đã xin đồng quản lý truyện này rồi ạ.

Bởi vì không sửa được chương của editor cũ nên mình sẽ gửi tạm chương 325, 326 ở mục này, mọi người có thể đọc free hai chương ở đây luôn.

Nếu như vẫn còn độc giả đang theo dõi bộ này thì các bạn có thể nhắn tin cho mình nhé, nếu còn nhiều người yêu thương thì mình sẽ đẩy nhanh tiến độ, nếu như mọi người không thích đọc nữa thì mình vẫn tiếp tục đăng, nhưng sẽ không quá nhanh vì mình còn những công việc khác nữa, cảm ơn mọi người đã đọc phần thông báo nho nhỏ này ạ.

Chương 325.1: Tức giận

Bàn Tử là người đầu tiên lên tiếng: “Lão đại? Đây là phó bản cuối cùng trước khi công hội bước vào chiến đấu đấy, bỏ lỡ là không lấy được trang bị gì đâu!”

A Toàn mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng nhíu mày, cảm thấy lời đề nghị hoang đường kia của Trần Hiến chỉ là một trò đùa.

Trần Hiến nghiêm mặt nói: “Chẳng phải còn có các cậu đó sao? Thiếu hai người cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục.”

Một người là hội trưởng công hội, một người là đại thần hội trưởng mời tới, thế mà bây giờ anh ta lại nói “Thiếu hai người cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục???”

A Toàn: "Lão đại, anh không đánh phó bản thật hả?”

Trần Hiến khoát tay một cái nói: “Haizz, chẳng phải chỉ là một cái phó bản thôi sao? Các cậu cố gắng một chút, thắng được thì thắng, mà không thắng được thì thôi, quan trọng gì đâu.”

Tất cả mọi người: ...

Một giờ trước: "Đêm nay không thắng được phó bản này thì đừng mong ngủ!” Một giờ sau: “Chỉ là một cái phó bản thôi mà, thắng được thì thẳng, mà không thắng được thì thôi, quan trọng gì đâu.”

Đàn ông đúng là sinh vật dễ thay đổi.

Kiều Kiều cảm thấy bầu không khí khá căng thẳng thì đành phải lên tiếng: “Đến cũng đến rồi, cứ làm chính sự trước đã, dù sao tôi cũng không thấy đói bụng.”

Trần Hiến: "Không đói bụng không có nghĩa là thân thể không cần năng lượng , chờ khi đói bụng mới ăn thì đã muộn rồi.”

Bàn Tử: "Lão đại, hôm trước chẳng phải anh còn nói với tôi là: “Không đói mà ăn thì chính là lãng phí lương thực” sao?”

Trần Hiến: “Cậu không nói thì cũng không ai bảo cậu câm đâu!”

Kiều Kiều nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, trước tiên chúng ta cứ đánh phó bản này đi đã, sau đó không cần biết có thắng được không, mọi người đều đi ăn, được không?”

A Toàn: “Tôi cảm thấy ý kiến này không tồi.”

Tất cả mọi người đều phụ họa vào, Trần Hiến thấy Kiều Kiều kiên quyết như vậy thì cũng đành phải đồng ý.

Kiều Kiều điều khiển Tiểu Pháp sư bắt đầu dẫn mọi người vào phó bản. Một phó bản có hạn mức cao nhất là năm người, thích khách có kỹ thuật kém nhất lập tức bị đào thải, tài khoản thích khách rơi vào tay A Toàn, để anh ta điều khiển.

Vừa mới bắt đầu, cô liền phát hiện độ khó tăng lên gấp bội, đám quái vật rất phiền phức, nhưng Kiều Kiều luôn cảm thấy cách bố trí của phó bản này khá quen thuộc. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô mới nhớ ra đây là bố trí theo như ngày trước, khi mà trò chơi vừa mới chính thức ra mắt mọi người, nhưng độ khó khi xưa thấp hơn bây giờ rất nhiều.

Có vẻ như nhà phát hành dạo này hơi lười biếng, thế nên sửa lại số liệu trước kia một chút rồi lôi ra dùng lại.

Nếu như là bố cục như trước kia thì dễ dàng hơn rất nhiều, nhóm Trần Hiến không vượt qua được phó bản này là vì BOSS quá mạnh, giơ tay một cái là có thể hạ gục người chơi, thế nên khiến họ không có thời gian nghiên cứu phương pháp tấn công.

Kiều Kiều lên diễn đàn xem lại mấy video sự kiện trước đó, rồi cùng A Toàn nghiên cứu cẩn thận về đặc tính của BOS, lại thử thêm hai lần nữa, cuối cùng đã hoàn toàn vượt qua được phó bản.

Mọi người trong quán cà phê Internet đồng thời thở ra một hơi dài, công hội của họ cũng vì không vượt qua được phó bản này nên không cách nào ngẩng cao đầu trước những công hội khác, nhưng lúc này thì đã được mở mày mở mặt rồi.

Sau khi vượt qua phó bản, Trần Hiến lập tức lôi kéo Kiều Kiều đi ăn khuya.

Suốt đường đi anh ta có vẻ không vui, mặc dù không dám biểu hiện ra ngoài quá lộ liễu nhưng vẫn luôn nhìn Kiều Kiều bằng ánh mắt do dự.

“Anh làm sao vậy?” Trong đầu Kiều Kiều đầy những dấu chấm hỏi.

Trần Hiến nhỏ giọng nói: “Rõ ràng cô nói là chơi một ván rồi thắng hay thua thì cũng đi, nhưng mà kết quả là chơi tận ba bốn ván.”

Kiều Kiều: “...Anh năm nay bao nhiêu tuổi thế?”

Trần Hiến không hiểu gì, nhưng cũng thành thật khai báo tuổi tác. Kiều Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Ồ, thì ra là nhỏ tuổi hơn tôi một chút... Có thể tha thứ.”

Trần Hiến lập tức bùng nổ: “Tôi rất chín chắn đấy!”

Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt “Cậu nói gì cũng đúng”, mỉm cười: “Tôi biết.”

Trần Hiến tức đến tím mặt.

Hai người đi ăn Haidilao, Trần Hiến liên tục gắp thức ăn cho Kiều Kiều, Kiều Kiều ăn no căng cả bụng. Trần Hiến vừa ăn vừa nói chuyện với cô, nhưng cô chẳng có chút ấn tượng nào cả. Sau đó, Kiều Kiều chẳng biết làm sao mà lại ngã gục trên bàn, ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ màng, hình như có người ngồi xuống bên cạnh cô, muốn đỡ cô dậy. Kiều Kiều bị làm phiền thì hất tay một cái, sau đó cô nghe có tiếng kêu “Ối” một cái, cô cũng chẳng mở mắt ra xem.

Kiều Kiều ngủ một giấc đến tận khi trời sáng, cô duỗi người một cái, dễ chịu vô cùng.

Cô duỗi người được một nửa thì lại nhìn thấy một ánh mắt vô cùng oán hận.

“Hả? Anh... Anh không ngủ à?”

“Tôi không buồn ngủ." Trần Hiến buồn bã nói.

“Mặt anh làm sao thế? Đỏ lên một mảng?” Kiều Kiều khó hiểu chỉ vào má phải của anh ta.

“Ngã.”

“Hả???”

“Không sao.” Trần Hiến xoa má: “Cũng tiêu sưng rồi, chờ về trường học là không nhìn ra được.”

“Đúng rồi, tôi nhớ cạnh trường có tiệm thuốc đấy, lát nữa tôi dẫn anh đi mua.” Không biết tại sao, nhìn vết đỏ trên mặt Trần Hiến, Kiều Kiều cứ cảm thấy hình như không phải là vì bị ngã.

Trần Hiến do dự một hồi, gật đầu đồng ý.

Xe của anh ta đậu bên ngoài, đêm qua tối quá không nhìn rõ, nhưng bây giờ Kiều Kiều mới nhận ra đây là một chiếc xe thể thao rất có khí phách. Xem ra những người khác gọi anh ta là “Trần thiếu” đều có lý do.

Chương 325.2: Tức giận

Trần Hiến ngồi vào xe, nhìn thấy Kiều Kiều ngoan ngoãn thắt dây an toàn chờ khởi hành, có chút kinh ngạc: “Cô... Không chụp ảnh tự sướиɠ à?”

“Chụp ảnh cái gì?”

Trần Hiến sửng sốt một lúc: "Tôi không biết, nhưng hầu hết những người lần đầu tiên đi xe của tôi đều sẽ chụp ảnh tự sướиɠ."

“Ồ.” Kiều Kiều nghe vậy liền lấy điện thoại di động ra: “Vậy thì tôi cũng nhập gia tùy tục, chụp một cái vậy.”

Kiều Kiều “tách tách” vài tấm.

Trần Hiến làm như vô tình liếc mắt sang nhìn một cái: “Ảnh chụp chẳng đẹp bằng người thật.”

“Không đẹp à? Vậy để tôi xóa đi.”

"Chờ một chút." Trần Hiến lấy điện thoại của mình ra, cố gắng dùng giọng điệu không thèm để ý nhất, nói: “Chụp cũng chụp rồi, xóa thì phí lắm, gửi cho tôi đi.”

Kiều Kiều cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái gửi sang cho anh ta.

Trong suốt quãng đường, Trần Hiến vừa lái xe, thỉnh thoảng lại chạm vào điện thoại di động, giống như sợ điện thoại của mình đột nhiên không cánh mà bay vậy.

Hiệu thuốc mở cửa rất sớm, sau khi xem xét vết thương của Trần Hiến, nhân viên bán hàng lập tức dùng ánh mắt viên đạn nhìn Kiều Kiều. Kiều Kiều hoàn toàn không hiểu gì, ngược lại là Trần Hiến thản nhiên nói: “Bị ngã.”

Vết thương cũng không nghiêm trọng, nên nhân viên dặn hai người về nhà chườm đá một chút là được, không cần mua thuốc. Hai người gật đầu, rời khỏi hiệu thuốc.

Lúc xuống cầu thang, Kiều Kiều vô thức nhìn thấy một chiếc xe bán tải đầy bụi bặm đậu đối diện trường học, thân xe dường như chưa từng được bảo dưỡng.

Kiều Kiều chú ý đến nó bởi vì chiếc xe này quá lạc lõng so với những chiếc xe sang trọng đỗ ở xung quanh. Nhưng cũng chính vì sự lạc lõng này mà cô mới đột nhiên nhớ tới, có người nào đó hình như rất thích lái loại xe này.

Điện thoại di động của Kiều Kiều đột nhiên vang lên, cái tên trên màn hình điện thoại lập tức xác nhận suy nghĩ của cô.

“Sao thế? Cô không về trường à?” Trần Hiến kỳ quái nhìn theo ánh mắt của Kiều Kiều, nhìn về phía xe bán tải kia: “Ôi trời, xe này của ai thế? Bị hư hại đến mức này mà còn dám lái ra đường? Cái xe này bán sắt vụn được rồi.”

“...Đó là xe của bạn tôi.”

“Không hổ là bạn cô, ngay cả xe cũng trâu bò như thế.”

Kiều Kiều: "..."

Cái tên này đổi giọng nhanh thật.

“Anh về trước đi, bạn tôi có việc nên gọi cho tôi.” Kiều Kiều giơ điện thoại lên, cười áy náy.

“Tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu, tự tôi sang đường được.”

Trần Hiến không nói lời nào, dẫn đầu đi về phía xe bán tải kia. Kiều Kiều đành phải im lặng đi sau anh ta.

Cửa sổ xe cũng chầm chậm hạ xuống, ánh mắt của Trình Tu rơi trên người Kiều Kiều, rồi khóa chặt lấy Trần Hiến.

Trần Hiến theo bản năng dừng lại một bước, sau đó lập tức cảm thấy ảo não vô cùng, tại sao anh ta lại có thể vì ánh mắt của một người đàn ông khác mà trở nên rụt rè như vậy chứ? Anh ta hoàn toàn không biết rằng đây là bản năng của con người, ý thức não bộ đang gửi cho anh ta một tín hiệu, báo nguy hiểm phía trước.

“Khụ khụ, Trình Tu.” Kiều Kiều hơi xấu hổ: “Sao anh lại tới đây?”

Lúc này Trình Tu mới thu hồi ánh mắt từ trên người Trần Hiến lại. Trần Hiến lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, vừa rồi anh ta còn có cảm giác không khí đông cứng lại rồi.

“Hôm nay có kiểm tra ở khu vực này.”

"A." Kiều Kiều gãi gãi đầu: “Anh là muốn cho tôi đi xem một chút à?”

“Ừ.” Người đàn ông vẫn luôn nhả chữ như vàng.

Kiều Kiều còn chưa kịp đáp lời, Trần Hiến đã mạnh dạn đi lên: “Chào anh, tôi là Trần Hiến, là bạn học của Kiều Kiều.”

Anh ta thoải mái vươn tay ra, nghĩ cho dù đối phương có quan hệ gì với Kiều Kiều thì cứ lưu lại một cái ấn tượng tốt đã rồi tính tiếp.

Nhưng người đàn ông lại hoàn toàn không để ý đến bàn tay của anh ta, nói đúng hơn là coi anh ta như không khí, hoàn toàn không phản ứng lại.

“Anh vào trường đi.” Kiều Kiều nhanh chóng kéo Trần Hiến về sau: “Chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Trần Hiến vốn định nổi giận, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của Kiều Kiều thì có muốn nổi giận cũng chẳng giận nổi.

Trước khi đi còn không quên nói thêm một câu: “Cuối tuần ra quán net nhé!”

“Được được!” Kiều Kiều nhanh chóng đồng ý.

Chờ đến khi Trần Hiến đi hẳn, Kiều Kiều mới rón rén lên xe: “Ôi, tối qua chơi game muộn quá, chẳng ngủ được gì cả, bây giờ cả người vẫn còn uể oải.”

Cô cứ lải nhải một mình, mãi mới phát hiện ra xe không nhúc nhích. Cô khó hiểu nhìn về phía Trình Tu: “Sao thế? Không phải đi tới khu vực kiểm tra sao?”

Trình Tu “Ừ” một tiếng, lúc này mới khởi động xe, sau đó lao vυ"t ra ngoài như tên bắn.

“Trình... Trình Tu!” Kiều Kiều hoảng sợ nắm chặt lấy dây an toàn.

Trình Tu hoàn toàn không để ý đến câu gọi yếu ớt của cô, tiếp tục tăng tốc xe.

“Nhanh quá a a a a a a a! Chậm một chút!!!”

Kiều Kiều sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nhưng cho dù không nhìn thì cô cũng cảm nhận được xe đang lao đi với một tốc độ không sao tưởng tượng nổi!

Trình Tu làm sao thế? Hắn... Hắn đang tức giận à?

Chương 326.1: Chiến đấu tâm lý

Sau một hồi tăng tốc kinh hoàng, cuối cùng chiếc bán tải lao vào một đoạn đường vắng. Kiều Kiều không nghe thấy những tiếng bánh xe ma sát ghê rợn bên tai nữa thì mới dám run rẩy mở mắt ra.

Tốc độ xe vẫn nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Sắc mặt của Trình Tu cũng hơi cải thiện một chút, quả nhiên, đối với hầu hết đàn ông mà nói, đua xe chính là một trong những cách để phát tiết tâm trạng rất tốt.

“Trình... Trình Tu?” Kiều Kiều ấp úng gọi, cô không biết mình đã đắc tội với Trình Tu chỗ nào, lúc mới gặp chẳng phải vẫn còn rất tốt sao? Sao vừa lên xe đã biến thành như thế rồi?

“Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh, có thể cho tôi xuống xe một chút không?” Cô thuận miệng tìm một lý do để bỏ trốn.

"Đừng nói chuyện." Trình Tu thình lình cắt ngang lời cô: “Ngồi xuống.”

Được, ngồi thì ngồi.

Nhưng mà... Anh trai à! Anh đang đi đâu thế??? Phía trước là bờ sông mà!!!!!!

Kiều Kiều che miệng, cố gắng ngăn chặn tiếng hét sắp thốt ra, cô kinh hãi mở to mắt nhìn chiếc xe bán tải có vẻ ngoài xấu xí dễ dàng đâm xuyên qua lan can bảo vệ đường bộ như một chiếc xe tăng, sau đó tiếp tục lao về phía dòng sông!!!

Ông trời ơi..! Hắn sẽ không tức giận đến muốn dìm chết cô đó chứ?

Một số ký ức lướt qua tâm trí Kiều Kiều như một chiếc đèn l*иg xoay, cô không khỏi cảm thấy buồn, cô còn chưa gặp được đạo diễn Tống mà, sao có thể chết đi như vậy?

Chiếc xe bán tải hoàn toàn bay lên không trung, Kiều Kiều cũng buồn bã nhắm mắt lại, chuẩn bị đối mặt với cái chết. Nhưng mà cô chờ mãi mà không thấy cảm giác đuối nước ngạt thở ập đến, mà là... lắc lư?

Kiều Kiều chậm rãi mở mắt ra, phát hiện chiếc xe bán tải không những không chìm mà còn nổi trên mặt nước?

“Thủy lộ lưỡng dụng.” Trình Tu lời ít ý nhiều giải thích cho cô.

Kiều Kiều ấn cửa kính xe xuống nhìn xuống, hóa ra chiếc xe bán tải chẳng biết đã biến thành một chiếc thuyền từ bao giờ. Lốp xe mở rộng ra, túi cao su cực lớn nhô ra khỏi khung xe giúp chiếc bán tải có thể nổi trên mặt nước mà không bị chìm. Cô không thể nhìn rõ kết cấu phía sau, nhưng ít nhất phải có một chân vịt, vì tốc độ của xe bán tải trên mặt nước không chậm hơn nhiều so với trên cạn.

Ôi trời, công nghệ thực sự thay đổi cuộc sống.

Nghĩ kỹ lại, chiếc xe này tuy bề ngoài trông cũ kỹ nhưng xét về tốc độ và độ ổn định thì còn hơn những chiếc xe tốt mà cô đã từng đi, nội thất bên trong cũng rất phức tạp, có rất nhiều bảng điều khiển được lắp trong xe.

Mặc dù biết tính mạng của mình không gặp nguy hiểm, nhưng Kiều Kiều vẫn bị dọa đến vã hết mồ hôi lạnh.

Bây giờ cô đã chắc chắn 100% rằng mình đã chọc giận Trình Tu rồi. Trước đây, cho dù có tiện ích gì mới thì hắn cũng sẽ nhắc nhở cô trước rồi mới hành động, nhưng lần này hắn chẳng nói chẳng rằng, khiến cô sợ hết hồn.

Lạ thật, từ lúc gặp mặt đến khi lên xe cô cũng có nói được mấy câu đâu? Mà câu nào cũng rất bình thường, Kiều Kiều suy nghĩ nát óc cũng không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.

Hay là hỏi thẳng hắn? Thôi quên đi, dựa vào hiểu biết của cô đối với Trình Tu thì cho dù cô có quấn lấy hắn hỏi bao nhiêu lần thì hắn cũng chẳng nói câu nào. Làm không khéo còn biến thành vụng, khiến hắn càng bực bội hơn.

Mặt nước phẳng lặng, nhìn từ cửa kính xe rất đẹp, nhưng cả hai người trong xe đều không có hứng thú thưởng thức. Kiều Kiều uể oải không dám nói lời nào, Trình Tu càng sẽ không nói, cả hai yên lặng lái "thuyền" qua sông, chậm rãi cập bờ bên kia.

Lần này cuối cùng thì Kiều Kiều cũng nhìn rõ rồi, bên tay trái Trình Tu có một cái nút màu đỏ, sau khi ấn xuống, đệm khí nhanh chóng xẹp đi, lốp xe hiện ra, chiếc xe bán tải quay trở lại hình dáng ban đầu.

Một chiếc ô tô lái tới, những người ngồi trong xe tò mò nhìn chiếc xe bán tải đậu bên bờ sông, họ không thể ngờ rằng cách đây vài phút, chiếc xe không mấy nổi bật này lại là một chiếc ca nô.

Trên đường trở về căn cứ, Trần Vũ Hoa vô cùng lo lắng hỏi: “Sao anh vừa mới quay lại...” Còn chưa nói hết câu thì sắc mặt Trình Tu đã lạnh đi, Trần Vũ Hoa cũng thức thời im miệng không nói nữa.

Trình Tu ném chìa khóa xe cho Trần Vũ Hoa, đi vào bên trong.

“Bà cô của tôi ơi!” Trần Vũ Hoa bùng nổ: “Tôi quỳ xuống lạy cô được không! Hôm nay là ngày kiếm tra đấy! Trình Tu là giám khảo chính! Cô chọc tức anh ta thế này, vậy thì đám học viên năm nay làm sao mà tốt nghiệp được?! Học viên không tốt nghiệp được thì một năm này của tôi chẳng phải là công cốc à?”

Kiều Kiều uất ức chết mất: “Tôi đâu có chọc giận anh ấy!”

“Cô nhìn cái bản mặt của anh ta đi! Còn đen hơn cả nòng súng!” Trần Vũ Hoa lo lắng đi tới đi lui: “Cô tính thế nào bây giờ? Buổi kiểm tra sắp bắt đầu rồi đấy!”

“Tôi tính cái gì được, tôi với anh ấy nói chuyện với nhau chưa tới năm câu!”

Trần Vũ Hoa hít sâu một hơi: “Cô nói cái gì?”

Kiều Kiều cắn răng nói: "Anh ấy bảo tôi lên xe, thế là tôi lên xe, sau đó anh ấy không nói gì nữa.”

Trần Vũ Hoa gãi đầu: “Thực sự quá tà môn.”

Có người tới thúc giục, Trần Vũ Hoa không có cách nào khác, đành phải lôi kéo Kiều Kiều đi vào: "Đi một bước tính một bước vậy, cô mau tranh thủ thời gian nghĩ cách làm cho anh ta nguôi giận đi.”

Kiều Kiều còn phiền muộn hơn cả Trần Vũ Hoa, cô không biết hắn giận cái gì, sao mà làm hắn nguôi giận được?

Địa điểm kiểm tra nằm sâu trong căn cứ, diện tích rộng lớn, có mấy chục hạng mục kiểm tra, thỉnh thoảng lại có tiếng súng thưa thớt vang lên.

Chương 326.2: Chiến đấu tâm lý

Trần Vũ Hoa dẫn Kiều Kiều đến trước một cánh cửa đơn sơ, dặn đi dặn lại: “Vào trong đừng có nói lung tinh, tỉ mỉ quan sát biểu cảm và thần thái của mỗi học viên nơi đây. Đây là cửa ải cuối cùng để bọn họ trở thành một đặc công chính thức.”

Sự căng thẳng của Trần Vũ Hoa cũng lây sang Kiều Kiều, cô trịnh trọng gật đầu.

“Bên trong kiểm tra gì thế?” trước khi vào cửa, Kiều Kiều nhỏ giọng hỏi.

Trần Vũ Hoa đẩy cửa ra: “Chiến đấu tâm lý.”

Căn phòng rất tối, nguồn sáng duy nhất đến từ tấm kính một mặt lớn trên tường, Kiều Kiều có thể nhìn thấy tấm kính một mặt thông với một căn phòng khác, bên trong có hai người đang đối đầu với nhau, nhưng đánh giá từ biểu hiện của họ thì có vẻ như không biết mặt sau kính có người đang quan sát mình.

Tấm kính một mặt này trong suốt đến mức Kiều Kiều có thể nhìn rõ từng biểu cảm tinh tế của những người trong phòng.

Trần Vũ Hoa hai chiếc ghế đẩu tới, đưa cho Kiều Kiều một chiếc, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh Trình Tu.

Lúc này Kiều Kiều mới nhìn rõ ràng trong bóng tối còn có những người khác, ngoại trừ Trình Tu ra thì còn có hai quân nhân cô chưa từng gặp. Nhìn thấy Kiều Kiều đến, bọn họ cũng không nói gì, liếc mắt một cái rồi lại rời đi.

Trình Tu khoanh tay đặt lên đùi, lạnh lùng nhìn về phía kính.

Trong bóng tối, chỉ có một nửa khuôn mặt của hắn lộ ra, nửa kia chìm trong bóng tối, khiến đường nét trên gương mặt hắn trở nên mờ ảo, trông rất kỳ lạ.

Lúc này, tiếng nói chuyện của những người trong phòng phát ra từ loa phóng thanh, Kiều Kiều thu mình lại, ngồi xuống cẩn thận lắng nghe.

“Sắp tới cửa ải cuối cùng rồi.” Một người cao hơn một chút chỉnh lại quần áo: “Cậu nói xem “chiến đấu tâm lý” sẽ kiểm tra cái gì?”

“Tôi chưa từng thi, không biết sẽ kiểm tra cái gì nữa.” Người có dáng người thấp hơn thở dài: “Tôi chịu đủ lắm rồi, ngày nào cũng phải huấn luyện, không thấy điểm dừng. Nếu như còn không qua nữa mà bắt tôi luyện tập thêm một năm thì chắc tôi chết mất.”

Kiều Kiều kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ Hoa, anh ta giảo hoạt nháy mắt với cô một cái, thì thầm: “Người có dáng người cao hơn kia chính là “giám khảo” nằm vùng trong nhóm học viên mà chúng tôi sắp xếp từ lâu.”

“Sắp xếp từ lâu là bao lâu?”

“Một năm.”

“...Các anh đúng là đáng sợ.”

Trần Vũ Hoa cười: “Không được tin tưởng bất cứ ai, đây là khóa thứ nhất của đặc công.”

Cuộc trò chuyện trong phòng vẫn đang tiếp diễn. Sau khi biết danh tính của người đàn ông cao lớn, lại nghe cuộc nói chuyện dường như không có ý nghĩa gì của họ, Kiều Kiều giống như đang nhận ra một loại ý nghĩ khác. “Giám khảo” đang thuyết phục người thấp hơn kia từ bỏ cửa ải cuối cùng này, đồng thời đưa ra những điều kiện hấp dẫn, dùng lợi ích để dụ dỗ anh ta. Người dáng người thấp hơn kia lúc đầu còn rất kiên quyết, nhưng sau khi bị thuyết phục thì dần dần trở nên do dự.

Cuối cùng, ngay khi anh ta gật đầu đồng ý thì đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, cửa kính một mặt cũng biến thành hai mặt, hai bên có thể nhìn thấy nhau. Anh ta lập tức phát hiện ra, ngay khi bước vào căn phòng này thì mình đã bắt đầu bước vào kiểm tra rồi.

“Không phải... Tôi không có ý như vậy...” Người vóc dáng thấp hơn lập tức quỳ rạp dưới đất: “Huấn luyện viên Trình, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi...”

Anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy cổ áo của của người đàn ông cao lớn: “Được lắm, tên khốn kiếp này, uổng công tôi coi anh là anh em tốt, anh vậy mà lại hại tôi.”

Nhưng mà, anh ta không biết người này căn bản không phải là học viên, mà là quân nhân hàng thật giá thật. Anh ta vừa mới tóm lấy cổ áo đối phương thì tay đã bị nắm chặt, sau đó thân thể lập tức chịu phải một cú đạp nặng nề. Người học viên kia lăn lộn dưới đất, đau đến mức gập cả người lại.

Sau khi ra tay xong, người đàn ông cao lớn kia nhìn về phía Trình Tu, thẳng tắp chào theo kiểu quân đội.

Trần Vũ Hoa tuyên bố: “Học viên số hiệu 463021 không vượt qua được bài kiểm tra lần này, bị tước đoạt tư cách học viên, trở về thu dọn đồ đạc đi.”

Học viên kia nghe thấy vậy thì lập tức òa khóc, khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn dụa. Người này vừa khóc nức nở vừa nói, cái gì mà anh ta đã vất vả như vậy mới có thể đạt được tư cách huấn luyện tại căn cứ, thế mà bây giờ lại bị tước đoạt tư cách, trở về biết nói với cha mẹ thế nào đây.

Trình Tu phiền chán nhíu mày, “Giám khảo” lập tức kéo người ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, “Giám khảo” đã quay lại, sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, chỉnh đốn lại biểu cảm, rồi lại chuẩn bị nghênh đón học viên tiếp theo.

“Cậu cũng đi đi.” Trình Tu bỗng nhiên nói.

“Giám khảo” không rõ ràng cho lắm, mờ mịt nhìn Trình Tu, rồi lại nhìn Trần Vũ Hoa.

Kiều Kiều nhìn thấy Trần Vũ Hoa điên cuồng nháy mắt cho “Giám khảo”, “Giám khảo” lập tức ấm ức như cô vợ nhỏ, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này Trần Vũ Hoa mới tới trước mặt Trình Tu, giọng điệu giống như nịnh nọt: “Sao thế? Cậu ta làm sai chỗ nào à?”

"Quá xốc nổi." Trình Tu lạnh như băng phun ra lời bình: “Thay người."

“... Đây là người cuối cùng rồi đấy, trong kỳ này chúng ta sắp xếp ba giám khảo, anh đã đuổi hết cả ba rồi.”

Trình Tu nhàn nhạt nhìn Trần Vũ Hoa một cái, gấp danh sách kiểm tra lại: “Tôi tự lên.”

Trần Vũ Hoa cố nhịn không phun máu.

Trình Tu đứng dậy, mở cửa phòng thi bên cạnh ra, bước vào.

“Kiều Kiều!” Trần Vũ Hoa nhào tới, muốn bắt tay cô nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được: “Cô là hi vọng cuối cùng của tôi! Cô nhất định phải ngăn cản anh ta lại! Trình Tu mà làm giám khảo thì nhóm học viên lần này đừng mong có thể tốt nghiệp!”
« Chương TrướcChương Tiếp »