Phòng ăn sáng của khách sạn rộng rãi, ở giữa có một dãy bàn vuông màu cà phê hướng ra cửa sổ sát đất lắp kính trong suốt và sạch sẽ.
6h sáng mùa đông mặt trời vẫn chưa mọc.
Mặt hồ ngoài cửa sổ mờ mịt cùng với những gợn sóng lăn tăn, cơn gió lạnh lẽo thổi bay những chiếc lá khô, bên ngoài chỉ có hai người làm vườn trong khách sạn mặc áo yếm đang cúi xuống để dọn dẹp.
Mọi thứ xung quanh đều đang trong quá trình từ từ thức tỉnh, không khí u ám, mù mịt trông vô cùng buồn ngủ và uể oải.
Một người làm vườn là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, sau khi ném một chiếc lá vào túi, cô ấy đứng thẳng người ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, vì vậy liền cởi chiếc găng tay bên phải của mình ra và từ từ dụi mắt.
Ngước mắt lên lần nữa, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của vị khách ngồi trước cửa sổ sát đất, liền khựng lại, cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm.
Có lẽ do cô ấy đã sững sờ quá lâu khi nhìn thấy đường nét xinh đẹp của đôi môi trên khung cửa kính hoặc có lẽ là do sự lười biếng bị khách phát hiện, nên khuôn mặt cô gái đã đỏ bừng lên.
Đợi đến khi Sư phụ hét lên, giống như một con chim sẻ nhỏ sợ hãi tung cánh bay lên trời, quay đầu chạy từ bãi cỏ đến con đường đá từ xa, không thể không nhìn lại ...
Sau đó nhìn thấy bộ dạng của đối phương, cũng vội vàng giơ lên tay vẫy vẫy.
Nụ cười trên môi Ôn Viễn càng ngày càng đậm, cô rút ngón tay trắng nõn thon dài vẫy vẫy bên ngoài, cầm ly cà phê do người phục vụ đưa tới, nhấp một ngụm, hương vị ấm áp êm dịu tràn vào kẽ răng, toàn bộ vị giác cũng được đánh thức, lại cảm thấy có chút muốn ăn.
Buông ly cà phê trắng sạch sẽ và không có dấu vết của son môi xuống.
Người phụ nữ trên khuôn mặt không chút phấn son, chỉ thản nhiên mặc một chiếc váy len cashmere màu xanh matcha, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim màu be mỏng, để lộ một phần bắp chân thon thả trắng nõn, bước lên tấm thảm dùng một lần trong khách sạn.
Mái tóc đen dùng sợi sa tanh buộc lỏng, tóc mái hơi lòa xòa sang hai bên má lúc ăn.
Lực chú ý từ ngoài cửa sổ trở lại bữa sáng, cô đang bôi mứt dâu lên miếng bánh mì nướng, khuôn mặt trắng nõn lại không nhợt nhạt, lộ ra khỏe mạnh khí sắc, mày không vẽ mà cong, lông mi đen cong vυ"t, một đôi mắt mèo với độ cung mượt mà, đuôi mắt lại kéo dài hơi hơi phiếm hồng, hiện ra vẻ quyến rũ tự nhiên.
Lúc này có rất ít người xuống ăn sáng, toàn bộ khu vực tự phục vụ có khoảng năm, ba bàn nằm rải rác, nhân viên phục vụ cũng rất nhàn rỗi.
Lúc này, một vị khách nữ đi ra cửa, mặc bộ đồ bánh mì dày cộp từ đầu đến chân, trông rất sợ lạnh.
"Chào buổi sáng, xin hỏi số phòng của ngài là bao nhiêu? Chúng tôi sẽ đăng kí giúp chị" Người phục vụ mỉm cười hỏi.
“1688.” Vị khách vừa đáp lại vừa ngáp một cái, nhìn vào bên trong, nhanh chóng tìm được mục tiêu, vội vàng chạy tới.
"Chị Viễn Viễn!"
Ôn Viễn sửng sốt, mứt dâu dính lên ngón tay, làn da hồng nhuận càng ngày càng trắng rõ ràng, cô dùng giấy lau đi, nhẹ giọng không ngẩng đầu lên nói:
"Thẩm Tiêu, nếu em không xuống, chị còn định đi trộm hai quả trứng luộc cho em đó."
Vị khách lè lưỡi cởi bỏ chiếc áo khoác bánh mì dày cộp, để lộ khuôn mặt hồng hào sinh động với đôi má bầu bĩnh, đôi mắt một mí và mái tóc ngắn trông rất đáng yêu.
Cô ấy đặt quần áo và ba lô xuống ghế đối diện Ôn Viễn, vui vẻ nói:
"Chị ơi, em đi lấy đồ ăn trước nhé!"
Thẩm Tiêu vừa chạy vừa la hét.
Một số đồ trang trí trên áo len vướng vào tóc Ôn Viễn, Ôn Viễn lấy tay che lại, nhưng vẫn bị ăn đau.
Búi tóc rối tung, chỉ cần bỏ dao nĩa xuống, để xõa tóc dài và chải lại.
Cô đang ngửa cổ vén tóc, đột nhiên cánh tay lại nhẹ nhàng bị kéo một cái, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Tiêu không biết vì sao lại lùi về phía sau, trên tay cầm một cái đĩa trống, nhỏ giọng lẩm bẩm: