Translator: Nguyetmai
Nếu người bình thường nhìn thấy khoảng chênh lệch này, có lẽ sẽ cảm thấy chẳng qua chỉ là mười một lần thôi mà? Người ta có tiền, mua mười một viên thuốc là được.
Nhưng không phải thế.
Hãy nhìn xa hơn.
Bây giờ đã biết rằng thuốc kí©h thí©ɧ dành cho người thức tỉnh chỉ có thể khiến người ta tăng lên LV2, nhưng đã lên LV2 rồi thì không thể tăng thêm nữa. Có thể dự đoán rằng, sau này, khi người thức tỉnh càng lúc càng nhiều, mức trần càng lúc càng cao, chắc chắn sẽ có thuốc từ LV2 tăng lên LV3!
Lúc đó một viên thuốc sẽ đáng giá bao nhiêu tiền?
Hơn nữa, làn sóng thức tỉnh năng lực thần kỳ đang ngày một lan rộng như vậy, ai có thể đảm bảo thuốc kí©h thí©ɧ sẽ sản xuất đại trà được mãi?
Ví như cần đến chỗ nào đó mạo hiểm cần cường hóa năng lực trong thời gian ngắn? Khi ấy Hồng Tiểu Phúc dùng một viên bằng ngay người khác dùng mười một viên!
“Anh ơi, tốt quá rồi, bây giờ anh không chỉ tìm ra đường tắt để nâng cao năng lực, mà còn đi tắt nhanh hơn người khác!” Thẩm Tiểu Linh vui vẻ bảo, “Như vậy sau này không sợ nữa, chúng ta chỉ cần kiếm đủ tiền là được!”
Có mục tiêu rồi, chuyện phía sau dễ làm thôi.
Tiền bạc không phải là vấn đề gì to tát, với tốc độ chuyển gạch hiện nay của Hồng Tiểu Phúc, kiếm năm nghìn tệ không quá khó.
Nhưng khá tốn thời gian.
Hồng Tiểu Phúc nghĩ rất cởi mở, người khác tới phòng tập gym rèn luyện cơ thể phải tốn tiền, cậu tới công trường chuyển gạch có thể kiếm tiền, mà còn kiếm không ít. Nghĩ như vậy, hóa ra cậu hời quá rồi.
“Ha ha, bây giờ cuối cùng cũng có phương hướng rồi.” Hồng Tiểu Phúc nhìn đồng hồ treo trên tường, “Bây giờ mới sáu giờ hơn, chỗ anh còn thừa một nghìn tệ này, đi thôi, chúng ta đi xem phim!”
Lần trước khi ra ngoài, Thẩm Tiểu Linh rất muốn xem bộ phim “Lưu lạc địa cầu”, nguyện vọng nhỏ bé như vậy tất nhiên Tiểu Phúc có thể giúp cô bé thực hiện.
Bản thân Hồng Tiểu Phúc chịu khổ tí không đáng kể gì, nhưng những thứ dành cho em gái, nhất định phải là thứ tốt nhất mà cậu có thể làm được, cho nên nếu đã muốn xem phim, phải xem định dạng IMAX!
“Thật hả anh?!” Thẩm Tiểu Linh sững sờ, sau đó nhảy cẫng lên hoan hô, “Tốt quá rồi, em đi thay quần áo đây! Người ta lần đầu được đi xem phim đó, phải mặc thật đẹp!”
Cô gái nhỏ bắt đầu bận rộn.
Hồng Tiểu Phúc nhìn theo bóng dáng phấn khích của cô bé, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn.
Mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt, tương lai phía trước ngập tràn hy vọng.
Cậu và Thẩm Tiểu Linh nhất định sẽ hạnh phúc, nhất định là vậy!
Hai đứa nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, Thẩm Tiểu Linh nắm tay Hồng Tiểu Phúc, dọc đường luôn phấn khởi hát ngâm nga.
Lần này cô bé không mang theo chiếc túi vải bố của mình.
Như Hồng Tiểu Phúc đã nói, khó khăn lắm mới được xem phim lần đầu, không nên nghĩ ngợi nhiều, cứ yên tâm hưởng thụ, vui vẻ là được.
Trong quảng trường thương mại Thiên Phúc có một rạp phim khá lớn, có cả rạp chiếu phim định dạng IMAX.
Hai anh em Hồng Tiểu Phúc đến đúng lúc đang bán vé.
“Lưu lạc địa cầu” ra rạp đúng 0 giờ ngày ba mươi Tết, bây giờ đã công chiếu được nửa tháng, thời kỳ đông khán giả nhất đã trôi qua, cho nên Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh yên tâm chọn một chỗ ngồi chưa có ai mua vé.
Trước khi vào rạp, Hồng Tiểu Phúc liếc nhìn quầy bán bỏng ngô và Coca bên cạnh, thấy biểu cảm hạnh phúc của Thẩm Tiểu Linh, cậu mua luôn một combo.
Nếu có thể làm đến tốt nhất thì đừng làm nửa vời.
“Oa!” Thẩm Tiểu Linh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Anh, cho em sao?”
“Đúng vậy”, Hồng Tiểu Phúc mỉm cười, “Đi xem phim chiếu rạp mà, nên xem cho tận hứng. Dù sao trước kia không có cơ hội mấy, bây giờ có cơ hội rồi tất nhiên phải tranh thủ vui vẻ một chút.”
“Anh, anh thật tốt!”
Thẩm Tiểu Linh cười ngọt ngào rồi lấy bỏng ngô nhét vào miệng Hồng Tiểu Phúc, “Cho anh ăn trước một miếng này.”
Sau đó cô bé hỏi với vẻ đầy mong đợi, “Ngọt không anh?”
Hồng Tiểu Phúc đáp, “Ngọt, ngọt lắm!”
Thẩm Tiểu Linh mừng rỡ reo lên, kéo Hồng Tiểu Phúc đi vào bên trong, “Em biết mà! Mau đi thôi, mau đi thôi, sắp bắt đầu rồi, vào đó ngồi rồi ăn tiếp!”
Lúc này trong rạp chiếu phim đã lác đác có khán giả rồi, dù sao thì khoảng thời gian đông đúc nhất đã qua, cả rạp chỉ có khoảng mười người.
Chỗ ngồi của hai anh em ở giữa rạp, xung quanh không có mấy ai, lát nữa xem phim vừa khéo có thể yên tâm mà xem, không lo bị ai quấy rầy.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu.
Thẩm Tiểu Linh vui vẻ uống Coca, sau đó bắt đầu ăn bỏng ngô, vừa ăn vừa cười tít cả mắt, “Ngọt thật đấy, anh à, anh cũng ăn đi.”
“Anh biết rồi.” Hồng Tiểu Phúc cười khà khà bốc bỏng ngô bỏ vào miệng, sau đó bộ phim bắt đầu.
Suốt cả quá trình, Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh đều rất im lặng.
Thẩm Tiểu Linh là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Sau khi bộ phim bắt đầu, cô bé ăn bỏng ngô cũng phải dè dặt, chỉ sợ gây ra tiếng vang nào ảnh hưởng tới tâm trạng xem phim của người khác.
“Lưu lạc địa cầu” kể về câu chuyện sau khi Trái đất gặp nạn diệt vong, con người trên toàn thế giới đồng tâm hiệp lực chiến đấu chống chọi với tai họa.
Câu chuyện rất cảm động, ktx xảo hoàn hảo, Thẩm Tiểu Linh xem rất hưng phấn.
Đây cũng là lần đầu Hồng Tiểu Phúc xem phim ở định dạng IMAX, lúc xem, hiệu ứng gần như hoàn hảo kia thực sự đã khiến cậu chấn động sâu sắc.
Bộ phim kéo dài hai tiếng nhanh chóng kết thúc, hai người ra khỏi rạp, vừa đi về nhà vừa thảo luận tình tiết phim.
“Anh, em cảm thấy chúng mình rất giống Đóa Đóa và Lưu Hộ Khẩu”, Thẩm Tiểu Linh tấm tắc, “Đều là anh em nương tựa vào nhau, nhưng họ có ông ngoại, chúng mình có ông nội, hi hi.”
“Đúng vậy,” Hồng Tiểu Phúc gật đầu, “Thực ra nếu so với họ thì chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi. Ít nhất thế giới này không xảy ra biến động gì lớn, ít nhất chúng ta vẫn sống rất an tâm, yên ổn.”
“Ừ”, Thẩm Tiểu Linh nghĩ ngợi rồi đột nhiên hỏi, “Anh ơi, vậy anh nói xem, hiện tượng thức tỉnh năng lực thần kỳ hiện nay có khiến thế giới đi đến ngày tận thế như trong phim không?”
Nói thật lòng, Hồng Tiểu Phúc cũng không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
Thế giới hiện nay đã bắt đầu thay đổi rồi.
Trong nước, bởi vì có quân đội nên môi trường khá ổn định.
Nhưng ở nước ngoài…
Hồng Tiểu Phúc nhớ ông Lưu từng nói rằng, bây giờ ở nước ngoài đã loạn lên rồi.
Tự do dân chủ?
Khà khà, trông thì đẹp đẽ đấy, nhưng Hoa Hạ với năm nghìn năm văn hiến đã từng trải qua những thứ như vậy rồi. Trong thời kỳ hòa bình, tự do dân chủ có lẽ sẽ cho người ta cảm giác rằng đến cả không khí cũng ngòn ngọt.
Nhưng khi biến loạn xảy ra, sẽ như thế nào?
Có khi ra đường phải mặc thêm vài lớp áo chống đạn.
Nhà nhà dùng súng, người người tự do.
Khi người có súng gặp phải người thức tỉnh, nhiều chuyện thú vị sẽ xảy ra…
Mày nhìn cái gì?
Tao nhìn mày đấy thì sao? Tao là người thức tỉnh!
Ồ, tiếc ghê tao có súng, pằng…
Một người năng lực hỏa giơ tay búng “chách” một cái, đốm lửa xuất hiện, người có súng sẽ tưởng người ta muốn tấn công mình nên giơ tay bắn ngay. Trên thực tế có thể người ta chỉ muốn châm điếu thuốc cho ngầu thôi…
Vấn đề là chuyện này làm sao phân định được? Ai nói cho chuẩn được đây?
“Anh cũng không rõ”, Hồng Tiểu Phúc nắm tay Thẩm Tiểu Linh, dung dăng dung dẻ, Hồng Tiểu Phúc bảo, “Bất kể thế nào, môi trường trong nước của ta vẫn ổn lắm. Hơn nữa, anh nhất định sẽ cố gắng bảo vệ em. Tuy rằng năng lực của anh có phần kỳ quặc, nhưng hình như cũng rất hữu dụng. Kể ra thì hôm đầu đi xếp gạch có con chuột biến dị, gặp phải anh cũng quỳ luôn đấy.”
“Thật hả anh?” Đôi mắt Thẩm Tiểu Linh lấp lánh sao trời, phấn khích bảo, “Em biết anh trai em giỏi nhất mà!”
“Ừm hứm”, Hồng Tiểu Phúc đắc ý nhướng mày lên cười cười, “Được rồi, đi thôi, chúng ta về nhà, ngày mai anh phải đi học rồi.”
Thẩm Tiểu Linh gật đầu thật mạnh, “Vâng, về nhà thôi!”