Translator: Nguyetmai
(*): Phù hộ, bảo vệ.
Ông Lưu, tên thật là Lưu Hoa Quân, là một trong số những người còn sống sót từ thời kỳ chiến tranh của thập niên 70.
Lưu Hoa Quân là một người rất khiêm tốn. Với công lao mà ông đã lập trên chiến trường, nếu tiếp tục công tác ở quân đội thì ít nhất bây giờ cũng là cán bộ cấp tướng. Nhưng bản thân ông không thích lăn lộn trong chính trường. Theo như cách ông nói thì nếu đánh trận ông còn làm được, chứ làm chính trị thì ông chẳng bằng học sinh Tiểu học, cho nên mới dứt khoát cáo lão hồi hương, ở nhà làm một ông già nhàn nhã, ngày ngày chạy bộ, rèn luyện thân thể, đời người như thế cũng là không tệ.
Về phương diện kinh tế, tiền dưỡng lão mà quốc gia cấp phát mỗi tháng cũng hơn một vạn, ông có một con trai một con gái, coi như là hạnh phúc viên mãn.
Với địa vị của ông, đừng nói là lãnh đạo trong thành phố, cho dù là cán bộ cấp nhà nước tới Thẩm Thành cũng phải đến thăm hỏi một chuyến.
Thế mà buổi sáng vẫn chạy bộ cùng Hồng Tiểu Phúc, chuyện này kể ra chắc không ai tin.
“Ông Lưu”, Hồng Tiểu Phúc chầm chậm chạy bên cạnh Lưu Hoa Quân, vừa chạy vừa nói, “Thời chiến tranh có phải điều kiện sinh hoạt kham khổ lắm phải không ông?”
Là một cô nhi, từ nhỏ Hồng Tiểu Phúc đã thích nghe kể về các cuộc chiến bảo vệ lãnh thổ của đất nước mình.
Lần nào nghe xong cậu cũng cảm nhận sâu sắc rằng quốc gia phát triển được thật không dễ dàng gì.
Cậu có thể sống bình an đến bây giờ, không có sự bảo vệ của quốc gia thì đúng là chuyện viển vông.
Khi đó trên mạng có video rất nổi tiếng tên là “Những chuyện khó tránh khỏi năm ấy”, Hồng Tiểu Phúc với Thẩm Tiểu Linh xem thôi mà khóc như mưa.
Nếu không nuôi suy nghĩ ấy, tính cách của cậu cũng không sáng sủa và tích cực đến vậy.
Bởi vì cậu biết, cậu có được sự bình yên ngày hôm này là nhờ vô số người khi trước dùng sinh mạng để đắp đổi.
Người trước trồng cây, người sau hái quả.
Rất hiển nhiên, ông Lưu là một trong những “người trước” đó.
“Ha ha, lúc đó với bây giờ hoàn toàn không thể so sánh được.” Nhắc đến chuyện trước kia, ông Lưu lên tinh thần hẳn. Ông biết Hồng Tiểu Phúc là đứa tốt tính, tam quan đoan chính*, cho nên rất thích kể chuyện lúc trước cho cậu nghe. Nếu không tại sao ông bảo Hồng Tiểu Phúc dùng chung WIFI nhà mình chứ?
(*) Tam quan đoan chính: quan niệm sống không lệch lạc.
“Năm đó lứa của ông còn trẻ lắm”, hai người đang chạy trong công viên, ông Lưu kéo Hồng Tiểu Phúc ngồi xuống một chiếc ghế, “Đừng nói gì đến điện thoại hay WIFI, khi ấy xe đạp còn chẳng mấy ai có. Được ăn cơm và không chết cóng là tốt lắm rồi. Cháu xem, thế hệ các cháu mà khóc vì được ăn chắc chẳng còn mấy người. Ở thời của các ông, chớ nói đến chuyện ngồi xe buýt đi học đi làm, rất nhiều người nguyện vì học hỏi một chút kiến thức gì đó mà đi bộ đi đi về về mười mấy cây số.”
Hồng Tiểu Phúc vừa bóp cánh tay cho ông Lưu vừa cười híp mắt, “Biết chứ ạ, khi ấy các ông sống không dễ dàng gì, cháu xem qua video rồi, hì hì. À phải rồi, ông Lưu ơi, ông có biết về hiện tượng thức tỉnh năng lực thần kỳ gần đây không?”
“Tất nhiên rồi”, Lưu Hoa Quân gật đầu, “Lần trước có một người tới đây thị sát, khi ấy ông có gặp và nói chuyện. Còn nhớ lần đầu quen biết nó mới chỉ là một đứa nít ranh đòi ông cho kẹo, chớp mắt một cái bây giờ đã thành cán bộ rồi. Ông có hỏi thăm từ chỗ nó chuyện về người thức tỉnh. Cháu đừng thấy ông năm nay bảy mươi tuổi đầu, đầu óc ông chưa hoen gỉ đâu, ông biết là hiện nay đất nước rất xem trọng vấn đề người thức tỉnh.”
Hồng Tiểu Phúc bỗng trở nên hào hứng, “Ông kể cho cháu nghe thêm được không ạ?”
Lưu Hoa Quân hiển nhiên thuộc kiểu người đã gợi đề tài là không thể dừng lại được, lúc này ông đang nói hăng nên cười khà khà bóp mũi Hồng Tiểu Phúc, lập tức bắt đầu kể cho Hồng Tiểu Phúc nghe một cách chọn lọc, “Biết ngay chắc chắn cháu sẽ tò mò mà. Được rồi, ông nói trước nhé, vấn đề liên quan đến cơ mật thì cháu đừng hỏi, ông cũng không thể nói được. Ông sẽ chọn những gì có thể để kể cho cháu nghe.”
Hồng Tiểu Phúc gật đầu như bổ củi, “Vâng vâng, ông mau kể cho cháu nghe đi!”
“Người thức tỉnh đầu tiên, cháu có biết xuất hiện từ lúc nào không?” Lưu Hoa Quân hỏi một câu.
Hồng Tiểu Phúc từng nghe đến chuyện này nên gật đầu, “Là tháng Chín năm ngoái?”
“Đúng rồi”, Lưu Hoa Quân cười cười, “Đúng là khi ấy. Người thức tỉnh đầu tiên là dạng tăng cường về sức mạnh, chính là hệ cường hóa đúng không nào? Khi ấy ban đầu quốc gia cũng không để tâm lắm, dù gì thì từ xa xưa đã có các đại lực sĩ, không phải hiếm hoi gì.”
Hồng Tiểu Phúc khựng lại, kinh ngạc hỏi: “Hả? Vậy tại sao về sau chính phủ lại thay đổi thái độ?”
Đối với vấn đề này, thực ra Hồng Tiểu Phúc rất tò mò.
Dù gì nếu như không được chú ý đặc biệt thì người thức tỉnh chẳng khác gì nhà ảo thuật, nhất là hệ nguyên tố và hệ công năng.
Họ rất dễ bị nhầm lẫn với nhà ảo thuật, vậy làm sao quốc gia bắt đầu coi trọng nhóm người này?
“Nhắc đến chuyện này phải nhắc tới quân đội”, Lưu Hoa Quân chậm rãi kể, “Ban đầu quốc gia không quá coi trọng người thức tỉnh, cho đến khi trong nội bộ quân đội ta xuất hiện người thức tỉnh đầu tiên. Chắc cháu phải bất ngờ đấy, người đầu tiên thức tỉnh trong quân đội là ở dạng mang đặc trưng của người thức tỉnh rõ rệt nhất, hệ cường hóa, hơn nữa còn là cường hóa đơn nhất, cường hóa sức mạnh.”
Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc mở to hai mắt: “Oa! Giỏi như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi”, Lưu Hoa Quân cười cười, “'Từ trước đến nay nước ta có một đặc điểm là cứ khi thời loạn lạc kéo đến, ắt sẽ có kỳ tài xuất hiện! Khổng Tử Mạnh Tử bách gia tranh minh; Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ Trương Lương Hàn Tín Tiêu Hà Lưu Bang; Ngũ Hổ Thượng Tướng, Ngũ Tử Lương Tướng, thiên tài Quách Gia, Gia Cát Khổng Minh thời Tam quốc… vân vân và vân vân, bất kỳ ai trong số này đều là kỳ tài khiến người kinh ngạc, thế mà tất cả họ tập hợp và xuất hiện trong một thời đại. Làn sóng thức tỉnh này cũng na ná như vậy. Quân đội xuất hiện người thức tỉnh, tư liệu cụ thể ông không tiết lộ cho cháu được, dù gì cháu chỉ cần biết, người này vừa thức tỉnh đã là LV2 gì gì đó, năng lực thuần sức mạnh của hệ cường hóa. Ngay khi mới thức tỉnh anh ta đã nhấc cả chiếc xe ô tô như chơi.”
Nghe ông Lưu nói vậy, Hồng Tiểu Phúc chấn động trong lòng!
Vừa thức tỉnh đã LV2, đây là thiên tài cỡ nào?
“Đâu chỉ như vậy”, Lưu Hoa Quân cười khà khà, “Sau đó người thứ hai, người thứ ba trong quân đội thức tỉnh, những người này không ngoại lệ, tất cả bắt đầu từ LV2. Đây là trời phù hộ cho Hoa Hạ chúng ta, cục diện thế giới trong tương lai không xa rất có khả năng sẽ phát sinh biến đổi lớn, thế mà ở ngay ở giai đoạn bản lề này xuất hiện bao nhiêu thiên tài như thế, còn gì may mắn hơn?”
Nghe vậy, Hồng Tiểu Phúc hít một hơi thật sâu.
Quả thật vậy, chỉ xét từ điều này, Hoa Hạ quả thực được ông trời ưu ái – đây là thế cục thần thánh trong truyền thuyết có nhắc đến ư, người thức tỉnh đầu tiên đã là LV2, quả là đỉnh cao bùng cháy mà?
“Giỏi quá giỏi quá!” Hồng Tiểu Phúc hưng phấn đến mức sắp không ngậm được miệng. Quốc gia hùng mạnh thì dân chúng mới có cảm giác an toàn, không phải sao?
“Sau đó chính phủ nhanh chóng quan tâm cao độ đến chuyện này!” Lưu Hoa Quân ngừng lại rồi nói tiếp, “Đến lúc này về cơ bản họ đã xác định đây là hiện tượng thức tỉnh năng lực thần kỳ, sau đó bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ chi tiết hơn. Đến đây chúng ta cần phải đề cập tới một ưu thế lớn khác của quốc gia ta, chính là dân số đông. Cháu nghĩ mà xem, nước ta có một tỷ bốn trăm triệu người, cho dù người thức tỉnh chỉ là một phần mười nghìn, vậy thì với cơ số lớn như vậy, số lượng người thức tỉnh cũng là một con số trên trời, đúng không? Cho nên quốc gia lập tức tập trung quân đội và các tổ chức người thức tỉnh, hình thành nên các nhóm nghiên cứu về khả năng đặc biệt, đồng thời bắt đầu âm thầm truy lùng người thức tỉnh trong cộng đồng!”