Editor: Nguyetmai
“Được rồi.” Nhìn nét mặt của mọi người là quản lý thư viện biết ngay bọn họ vẫn còn trong trạng thái lơ mơ, ông bèn chậm rãi nói: “Trước hết ta sẽ giải thích qua một vài khái niệm liên quan đến cấp bậc cho các cháu. Ở thế giới của chúng ta, trong thực tế, tổng cộng có chín cấp bậc. Cấp thứ nhất, cũng chính là LV1 của các cháu, gọi là học đồ năng lực. LV2 tương đương với cấp binh nhì, nghĩa là đạt đến LV2 thì sẽ có tư cách gia nhập quân đội. LV3 được gọi là dũng sĩ, đã có thể tiên phong trong chiến tranh. LV4 là đốc quân, trong các cuộc chiến thông thường, bọn họ tồn tại như một lực lượng có tính răn đe.”
Nghe thấy thế, mọi người thi nhau mở to mắt. Vừa thấy cách gọi này là biết ngay LV4 chẳng đáng là gì hết…
“Thực ra, nếu nói một cách chính xác…” Quản lý thư viện nói tiếp: “Về cơ bản, trước LV4 chẳng khác gì là bia đỡ đạn, tới LV4 mới có thể tạm xem như có chút thực lực. Ở chỗ chúng ta, LV5 được gọi là thành chủ, đạt tới cấp bậc này mới có tư cách cai quản một thành phố. LV6 gọi là năng lực hỗn hợp, đạt đến cấp bậc này có thể tùy ý sử dụng năng lực dưới vô số hình thức khác nhau, thậm chí còn có thể lấy năng lượng của quân địch để dùng. Đây mới thực sự là cường giả một phương. LV7 tên là tinh chủ, tức là chủ của hành tinh, chỉ khi đến cấp bậc này mới được gọi là hô mưa gọi gió. Còn cấp á thiên – LV8 và cấp trụ thần – LV9 ở đằng sau ấy đã là cấp bậc mà ta không tài nào tưởng tượng nổi, ít nhất trong lịch sử mấy trăm nghìn năm ở Đại lục Iva của chúng ta, cũng chỉ từng xuất hiện… Được rồi, có thể nói là nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.”
Nghe thấy thế, mấy người Hồng Tiểu Phúc đồng loạt ồ lên!
Lượng thông tin này lớn thật đấy!
Không ngờ vốn không phải có bảy cấp bậc, mà là chín cấp bậc!
Đó là học đồ, binh nhì, dũng sĩ, đốc quân, thành chủ, năng lực hỗn hợp, tinh chủ, á thiên, trụ thần!
Chỉ nhìn thôi đã biết là chín cấp bậc này rất trâu bò rồi!
“Đương nhiên.” Quản lý thư viện nói tiếp: “Những khái niệm cấp bậc này thật ra cũng chỉ được cái nghe kêu thôi, nếu nói một cách chính xác, trong thực tế, từ LV1 đến LV9, từ học đồ đến trụ thần không hề khác nhau về bản chất. Trọng tâm thật sự không ở đây, mà sự khác biệt giữa các cấp bậc mới là điểm mấu chốt. Cấp đốc quân LV4 này và cấp đốc quân LV4 kia cũng khác hẳn nhau. Khi đặt lên bàn cân so sánh, hẳn là cấp đốc quân ở chỗ chúng ta có thể xử đẹp vài ba người cùng cấp ở chỗ các cháu cũng không thành vấn đề.”
Đám người Hồng Tiểu Phúc: (✪▽✪)
“Wow!”
Mắt của những người đang có mặt đều sáng như sao!
“Ông quản lý ơi!” Hồng Tiểu Phúc hào hứng nói: “Ông có thể chỉ bảo cho chúng cháu không ạ?”
Quản lý thư viện mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, rất dễ dàng.”
Thấy không, thấy không, đây mới đúng là người quyền năng cấp cao!
Giờ bọn họ đã có ông ấy ở bên chỉ dẫn, chắc chắn sẽ vô địch!
Lúc này Tô Oánh là người sốt ruột nhất. Cô đã đạt LV3, theo lời quản lý thư viện nói trước đó, bây giờ cô phải ăn linh quả LV3 liên tục cho đến khi đạt LV4 thì mới không có thời kỳ đói khát. Thế là Tô Oánh không nói gì thêm, lấy một quả linh quả LV3 ra chuẩn bị ăn: “Ông quản lý ơi, theo như ông vừa nói, giờ cháu phải bắt đầu ăn linh quả LV3 để đặt nền móng cho việc thăng lên cấp đốc quân trong tương lai, đúng không ạ?”
“Đúng rồi, nhưng mà…” Quản lý thư viện nhìn cô, bỗng ngẩn người, có hơi khó tin: “Cháu nói là… Các cháu cầm linh quả… Rồi cứ thế ăn sống?”
“Vâng…” Hồng Tiểu Phúc hơi hoang mang. Không ăn sống linh quả thì chẳng lẽ nấu lên à?
Cậu lập tức gật nhẹ đầu cùng với mọi người: “Dạ đúng, chẳng lẽ không phải là ăn sống ạ?”
“Quá lãng phí!” Quản lý thư viện thở dài.
“Không sao đâu ạ, bọn cháu kiếm thêm linh quả là được.” Triệu Minh nói. Cậu ta gặm linh dược như hạt dưa, nào có cảm giác lãng phí. Chỉ là tiền thôi mà, đã đi theo Thần may mắn thì sao có thể thiếu tiền được chứ?
“Ta nói lãng phí, tức là lãng phí tiềm lực của các cháu!” Quản lý thư viện khẽ lắc đầu rồi nói: “Chứ mấy linh quả cấp hai, cấp ba ở đâu chẳng có, ta tiếc làm gì?”
Ở đâu chẳng có? Linh quả LV3? Chuyện quái gì vậy?
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là, ông nói “lãng phí tiềm lực” là sao?
Tất cả mọi người ngơ ngác. Ẩn ý trong câu nói ấy khiến bọn họ có hơi run sợ. Hồng Tiểu Phúc vội hỏi: “Lãng phí tiềm lực? Ông quản lý, câu này nghĩa là sao ạ?”
Quản lý thư viện thản nhiên nói: “Ta hỏi cháu, nếu như thức ăn nào cũng đem ăn sống thì kết quả sẽ ra sao?”
Ai cũng sững sờ.
“Cháu biết ạ!” Lý Thiên Kỳ chậm rãi nói: “Ăn sống trứng gà nhiều thì sẽ nôn, tiêu chảy, uống sữa đậu nành sống thì sẽ bị ngộ độc toàn thân, nổi rất nhiều nốt đỏ như nốt đậu mùa, phần lớn các loại đậu nếu ăn sống sẽ gây buồn nôn và đau đầu, ăn sống cây mã thầy thì mặt sẽ sưng lên, còn cả cá lau kính nữa, mùi của nó khi ăn sống rất hôi, ăn xong mắt sẽ đỏ quạch, nếu ăn sống cá nhiều thì sẽ mắc bệnh giun sán, là cái con được kéo ra từ mông ấy, rất dài, dài cả thước cơ! Đúng rồi, nếu ăn sống rắn thì phải chờ cho nó chết hẳn, nếu không thì sẽ bị cắn…”
Đám người: “…”
Giờ thì ai cũng ngây ra như phỗng, thậm chí không còn ai để ý đến chuyện lãng phí tiềm lực vào lúc này nữa, có thể khái quát trọn vẹn ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lý Thiên Kỳ trong hai chữ như sau: M* nó!
“Toàn kể chuyện của cậu!” Triệu Minh kinh ngạc nói: “Nhét micro vào miệng cậu ấy đi!”
Giờ đây, Lý Thiên Kỳ không còn là kẻ tham ăn trong mắt mọi người nữa, trình độ của cậu ta hoàn toàn xứng đáng với cái tên thần ăn!
Mọi người ai cũng nhìn Lý Thiên Kỳ như nhìn một vị thần. Lý Thiên Kỳ cười hì hì rồi gãi gãi đầu. Trong thời gian này, cậu ta đã xin viện sĩ Hầu chỉ bảo rất nhiều, có gặt hái lớn, có gặt hái lớn rồi!
Quản lý thư viện cười tủm tỉm gật đầu, bảo: “Đúng vậy! Các cháu ăn linh quả như thế không khác gì ăn sống những thứ kia khi các cháu còn là người bình thường, mặc dù có thể no bụng nhưng sẽ để lại rất nhiều tác dụng phụ, làm tổn thương thân thể và phá hoại cơ quan chức năng của các cháu, thậm chí nếu nghiêm trọng hơn thì có thể dẫn tới cái chết!”
Mọi người lập tức gật đầu thật mạnh. Cứ thử ăn cua với quả hồng cùng lúc xem, không ngộ độc chết mới lạ đó…
“Cũng như bạn nhỏ này, cháu là Trương Dương đúng không?” Quản lý thư viện chỉ vào Trương Dương: “Mặc dù linh khí trong cơ thể cháu lúc này đã ổn định nhưng chúng rất hỗn tạp, nếu không nhanh chóng điều hòa lại thì sẽ để lại tai họa ngầm to lớn đối với sự phát triển của cháu trong tương lai.”
Tất cả mọi người giật mình. Đáng sợ đến vậy ư?
“Ông quản lý, vậy chúng cháu nên làm gì ạ?” Hồng Tiểu Phúc hỏi.
Trương Dương sắp sợ đến phát khóc: “Ông cứu cháu với!”
“Các cháu cũng không cần quá lo sợ. Linh quả có thể ăn được nhưng có rất nhiều cách, có thể là luyện chế thành thuốc, có thể là làm món ăn bằng thuốc, có thể là trộn với nhau để làm thuốc dẫn mà ăn.” Quản lý thư viện suy nghĩ: “Các cháu lấy hết linh quả trên người ra để ta xem nào.”
“Vâng, vâng, vâng!”
Mọi người lập tức lấy hết linh quả ra, chất đầy cả lên mặt đất.
Quản lý thư viện vẫn luôn bình tĩnh nhìn, đến khi mọi người lấy hết linh quả ra, ông mới gật đầu, nói: “Các cháu hái được khá nhiều quả hắc minh, còn có cả quả nguyên mộc, vậy thì dễ xử lý rồi. Chỉ cần lấy thịt quả nguyên mộc ra rồi nhỏ thêm hai giọt nước quả hắc minh lên đó…”
Đám người: “Quả nguyên mộc là cái gì vậy ạ?”
Sau đó, bọn họ thấy quản lý thư viện giơ tay lên, động đậy ngón tay, thế là quả nham phong và quả hắc minh trên mặt đất đồng thời bay lên.
Đám người chợt hiểu ra: “Ồ… Thì ra ở đây gọi quả nham phong là quả nguyên mộc à…”
“Đúng vậy!” Quản lý thư viện mỉm cười giải thích: “Trong thịt quả nguyên mộc có chứa một loại nguyên tố gọi là nguyên mộc, có tính hấp thụ rất mạnh, có thể hấp thụ những nguyên tố có hại, còn nước quả hắc minh thì có thể ăn mòn và phân giải nguyên tố.”
Mọi người chăm chú lắng nghe, bấy giờ Hồng Tiểu Phúc chợt nói: “Cháu hiểu rồi, nước quả hắc minh có thể phân giải hết linh khí lắng đọng trong cơ thể Trương Dương, sau đó cậu ấy sẽ nhờ vào tác dụng hấp thụ của nguyên mộc để hấp thụ chúng đúng không ạ?”
Quản lý thư viện gật nhẹ đầu khen ngợi: “Không sai!”
“Không ngờ loại quả nho nhỏ này lại chứa đựng nhiều kiến thức như vậy!” Nghe quản lý thư viện nói, Tô Oánh khen: “Giống như một phương trình cao cấp, một điều kiện trả lời cho một vấn đề, lớp lớp đan vào nhau, lợi hại thật đấy!”
Mọi người cũng gật đầu theo. Đúng là quá đỉnh!
Không hổ danh là đại thần cấp tinh chủ!
Lúc này, quản lý nhẹ nhàng cử động tay, mọi người đã thấy quả nguyên mộc bắt đầu tách dần ra. Quả nhiên, trong thịt quả màu vàng nhạt có từng sợi tơ bạc, kích thước của chúng không giống nhau, có sợi to như khuyên tai nhưng cũng có sợi mảnh như cọng tóc.
Quản lý thư viện thuận miệng hỏi: “Các cháu có biết nên chọn dùng loại sợi nguyên mộc nào không?”
“Những sợi to chắc đã chín muồi rồi đúng không ạ? Cháu nghĩ là nên dùng sợi to!”
“Sợi to có lẽ đã hút đủ linh khí có hại, tức là đã ăn no, theo cháu thì ắt phải dùng sợi mảnh!”
“Đúng vậy, sợi to sắp bão hòa rồi, phải dùng sợi mảnh.” Quản lý thư viện giải thích một câu.
“Ha ha! Xem kìa, tớ nói đúng rồi!”
Quản lý thư viện điều khiển những sợi nguyên mộc mảnh kia, sau đó nhỏ mấy giọt nước đen từ quả hắc minh lên trên đó. Quả nhiên, sợi nguyên mộc đã hút sạch hai giọt nước trái cây trong nháy mắt, chuyển từ màu bạc sang màu đen nhạt.
Trong khoảnh khắc khi sợi nguyên mộc biến thành màu đen nhạt, cái sợi mảnh này đã vỡ tan ra thành bột mịn, trôi lơ lửng giữa không trung. Quản lý thư viện nói: “Loại bột mịn này xem như linh khí được ngưng tụ ở mật độ cao, cháu cứ hấp thụ theo cách hấp thụ linh khí bình thường rồi nhanh chóng vận chuyển linh khí, nó sẽ tự động phân giải và hấp thụ những linh khí lắng đọng trong người cháu, sau đó được bài tiết cùng những chất thải trong cơ thể cháu.”
Đám người: “…”
Chỉ cần đi WC thôi hả?
“Vâng ạ, ông quản lý.” Bấy giờ Trương Dương làm theo lời quản lý thư viện nói, bắt đầu hấp thụ loại bột mịn kia.
Bột dính trên da của Trương Dương, nhanh chóng ngấm vào trong da cậu ta.
Mọi người chỉ thấy da dẻ toàn thân Trương Dương bắt đầu nhanh chóng biến thành màu đen, sau đó chuyển sang màu đỏ, cuối cùng từ màu đỏ lại quay về màu da ban đầu.
Quá trình diễn ra rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ cả thảy.
Sau đó, chỉ nghe thấy bụng Trương Dương vang lên một chuỗi tiếng động “òng ọc òng ọc”…
“Tớ… Tớ đi vệ sinh đã!” Trương Dương ôm bụng chạy. Triệu Minh vẫn không quên ném cho cậu ta một bịch khăn giấy: “Nhận lấy nè!”
Trương Dương tỏ ra cảm kích: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Đám người: “…”
Chỉ mất ít lâu, Trương Dương đã lững thững đi bộ về với vẻ mặt thỏa mãn. Cậu ta ngồi xuống rồi thở ra một hơi thật đài: “Ôi, vừa nãy thoải mái thật đấy, ha ha ha! Giờ tớ có cảm giác người nhẹ như chim én vậy!”
Tô Oánh lập tức tránh xa cậu ta: “Sao cứ thấy trên người cậu có mùi lạ nhỉ…”
Trương Dương: “…”
Giờ Trương Dương đã điều chỉnh xong, người tiếp theo chính là Triệu Minh, rồi tới Luna, sau đó là Tô Oánh, cuối cùng là Lý Thiên Kỳ.
Khoảng hai tiếng sau, cả đám người dựa vào ghế với vẻ mặt thỏa mãn.
Hồng Tiểu Phúc thật sự không nhịn được nữa: “Ông quản lý ơi, vậy còn cháu, cháu thì sao?”
Quản lý thư viện liếc nhìn cậu rồi nói: “Riêng nhà tiên tri thì không cần nghĩ đến chuyện này đâu.”
Đám người: “…”
Sao lại phân biệt đối xử như vậy chứ?
Chết tiệt, thèm quá đi mất, ghen tị không chịu nổi!
Lật bàn!
(╯#- 皿 -)╯~~) b
Thoáng chốc, sau khi mọi người đều đã nghỉ ngơi thư giãn xong, thế là quản lý thư viện cười tủm tỉm nói tiếp: “Được rồi, việc điều dưỡng hôm nay đã xong, tiếp đến, hẳn là ta nên giải thích cặn kẽ một vài điều về kết cấu đội ngũ cho các cháu!”
Kết cấu của đội ngũ!
Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức hào hứng hẳn lên!