Đợi khoảng nửa giờ, sau khi hắn xác nhận đối phương không phải giả chết thì mới chậm rãi đi qua.
Lần đầu tiên La Dương nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông đặc biệt đến thế, nhìn ánh mắt của đối phương để cho hắn có một cảm giác rất quen thuộc.
Trên mặt người đàn ông hơi nhăn lại, hai lông mày nhíu chặt thậm chí răng còn không ngừng ma sát với nhau càng khiến chiếc cằm của gã trở nên hút người.
Bởi vì sương đen rời đi, thân thể run rẩy của người đàn ông cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Thấy rõ khuôn mặt của đối phương xong, ánh mắt của La Dương chuyển đến cách ăn mặc của gã.
Đây là một bộ quân phục màu xanh đậm.
Quần áo được may rất tỉ mỉ và chất lượng vải rất tốt, đều là hàng xa xỉ, trên cổ tay của người đàn ông còn đeo quang não số lượng có hạn trên thị trường, giá cả hình như là mấy chục vạn tinh tệ, trên vai của áo của gã còn đeo huy chương cao cấp.
Lá Dương kết luận, đây là một người có tiền.
Hắn vừa mới cứu một người đàn ông có tiền khỏi sinh vật tà ác?
Vốn dĩ tâm tình không tốt của La Dương trong máy mắt biến mất.
Trong đầu của hắn bắt đầu hiện ra những câu chuyện ngày xửa ngày xưa… tiên hạc báo ân, ốc đồng cô nương.
La Dương ngồi xổm trên mặt đất, tiến đến bên tai của người đàn ông, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi đã cứu anh, anh muốn báo đáp tôi.”
“Nói cho anh biết một bí mật, tôi thích ăn thịt nhất.”
Người đàn ông nằm trên mặt đất hô hấp đều đặn, vẫn không hề nhúc nhích.
La Dương thì thầm vào tai đối phương xong, đi dạo quanh người đàn ông một vòng.
Hắn phải đánh dấu lên người đàn ông này mới được.
Hắn quay lại và giơ chân trái lên như một con mèo, và sẵn sàng tè vào người đàn ông.
Đang chuẩn bị tè thì hắn nhớ ra mình vẫn mặc quần.
Điều bất tiện nhất khi làm người chính là phải mặc quần áo, muốn tè hắn phải cởϊ qυầи ra trước.
Hắn đang mặc một chiếc quần yếm, quần yếm có cúc cài, mở ra rất khó khăn.
Phí công tốn sức mãi mới cởi được cúc quần ra, đem qυầи ɭóŧ đều cởi, La Dương xoa eo đứng thẳng ở trước mặt người đàn ông.
Ừm, nên tiểu vào chỗ nào nhỉ?
“Bíp bíp bíp…”
Một âm thanh cảnh báo dồn dập xuất hiện, quang não chủ động mở ra: “Là một người công dân của thời đại tinh tế, cần phải vệ sinh sạch, không được đi tè bừa bãi, không ném đồ đạc lung tung, đại tiểu tiện cần đi WC ngồi xổm.”
A!
Hắn đã quên mất mình cũng là người, muốn đi tè phải vào WC.