Chương 18: Trước Cuộc Viễn Chinh

"Trông Levi có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó". Dove nói thầm. Nhưng đôi mắt anh không hề tập trung vào đám xương khô của hai con titan giống như tâm trí anh không hề để ý đến cái chết của Sawney và Beane vậy. Dove không hề hay biết là những suy nghĩ của anh lúc này đều đang tập trung vào cô. Những nghi ngờ, những suy đoán và cả sự quan tâm không ngờ của Levi đều đang hướng về Dove. Anh cảm nhận được mình đã dần chạm đến sự thật bị che giấu bao nhiêu lâu nay, không chỉ là trong khóa 104 mà còn là từ chính bản thân Dove.

*

Chiều hôm ấy, như dự đoán, đám tân binh Trinh sát lần lượt tụ tập ở trụ sở. Từ xa, Dove đã thấy bóng dáng hớt hải của Mikasa đang chạy đến chỗ Eren với vẻ mặt lo lắng quen thuộc. Cô hỏi cậu tới tấp:

- Cậu có sao không? Tên lùn đó có làm gì cậu không?...

Sao đó là một loạt những câu hỏi đến từ phía đồng đội của cậu như Jean, Armin hay cả Reiner nữa. Mãi đến khi Dove giả vờ lảng vảng gần chỗ họ, họ mới chuyển sang hỏi han cô, đầu tiên là Christa:

- Dove, lâu lắm mới thấy cậu. Nghe cậu bị bệnh, tớ lo lắm. Ban đầu vì tưởng đó là bệnh truyền nhiễm nên chúng tớ không được đến đây. Sau cùng mới biết không phải và cậu cũng đã khỏi nên tớ cũng bớt lo hơn hẳn.

Được Christa hỏi thăm, Dove bỗng nhiên thấy mình vui hẳn ra. Cô bất chợt cười thật tươi và đáp lại bằng một thái độ hết sức thoải mái:

- Chỉ là vài ba thứ độc, sao làm khó tôi được chứ? Thế Sasha đâu?

- Hả, ai gọi tôi? - Sasha đang nhồm nhoàm củ khoai trên tay nhưng hai bên tai vẫn còn rất thính nên khi được ai gọi tên liền đáp lại nhanh chóng.

- Cậu lại ăn rồi đấy à? - Dove chống nạnh nhưng mặt vẫn mang ý cười.

- Khoai ngon lắm, cậu... Ăn không? - Sasha đề nghị.

- Không, không cần đâu. - Dove xua tay - Mà mấy cậu có muốn đi xem phòng tôi không, nó hay lắm đấy.

- Đi, đi chứ! - Christa hào hứng với lời mời của Dove.

Và thế là cô kéo cả Christa, Sasha và Mikasa đang hỏi han Eren phía bên kia vào trong trụ sở và tham quan hết phòng của Dove.

- Đây là tủ của tôi nhé, giường cũng to hơn, bên cạnh cũng có cửa sổ nữa. - Dove giới thiệu rất rõ từng đồ vật trong cái phòng rộng lớn của mình làm ai cũng trầm trồ. Sasha còn lên tiếng xin được ngủ cùng Dove vì cô rất muốn được lăn lộn trong căn phòng rộng lớn như thế này. Dove có vẻ khá lưỡng lự khi Sasha xin xỏ nhưng dường như người đứng ngoài cửa thì không.

- Các cô không được tới đây.

Vừa nghe giọng là Mikasa đã xù lông nhím lên:

- Hừ, tên lùn!

- Mikasa. Đứng yên xem nào. - Dove kéo tay Mikasa lại, tránh không gây chuyện phức tạp.

- Đây là phòng của cô ta, - Anh chỉ về phía Dove - còn của các cô ở phía bên kia dãy nhà.

- Tôi đưa họ đến thôi mà, sao anh khó tính thế? - Dove khó chịu trông thấy.

Levi đảo mắt một vòng rồi bước đi mà không quên nói một câu:

- Làm gì thì làm, đừng quên nấu bữa tối.

Anh đi rồi, Mikasa mới bớt giận được một chút. Trông bộ mặt đáng sợ của cô cũng đủ để hiểu cô ghét Levi cỡ nào. Hình như cô vẫn còn trách anh về vụ đánh Eren ở tòa án. Nhưng sau khi nghe Dove kể lể về mấy ngày của mình ở trụ sở, cơn giận của Mikasa cũng mau chóng bay đi, thay vào đó là sự lo lắng cho Dove trong những ngày chỉ có mình cô ở trụ sở.

- Cậu đã đỡ hẳn chưa? - Mikasa cắt ngang câu chuyện của Dove.

- Đương nhiên là đỡ rồi. - Dove nói - Hanji cho tôi thuốc giải độc nên có hơi mệt tí thôi.

- Xem chừng, quan hệ giữa cậu với Binh trưởng tốt lên trông thấy đấy. Tớ vui khi cậu không còn khó chịu khi nghe tên ngài ấy nữa. - Christa chen vào.

- Ờ thì... - Dove gãi đầu, mặt bỗng đỏ ửng lên - Tôi không ghét anh ta nữa.

- Này, đừng nói là cậu từ ghét sang thích trong khoảng thời gian nhanh chóng đấy nhé. Mặt cậu đỏ hết lên rồi. - Christa trêu đùa với vẻ mặt lạ lùng hiếm có của Dove.

- Thôi được rồi, tôi thừa nhận. Tôi có... Chút thích Levi. Nhưng mà... Anh ấy không thích tôi. - Dove cúi mặt xuống, nói với âm vực nhỏ hết mức có thể.

- Trời, nghe đi. Dove thích Binh trưởng kìa. - Sasha réo lên thật to như muốn cho cả thế giới này biết về chuyện tình cảm bọ xít của cô nàng Dove. Bị sự ngại ngùng thôi thúc, Dove rướn người bịt miệng Sasha để cô không thể nói gì thêm nữa nhưng có ai biết rằng đằng sau cánh cửa kia, có người vẫn chưa chịu rời đi.

- Chuyện này, nghe rất lạ đấy. - Mikasa nhìn Dove có ý cười - Tên lùn và cậu có vẻ đẹp đôi.

- Mệt các cậu ghê. Tôi đi nấu ăn đây, phiền chết đi được.

Dove vội vàng đứng lên và chạy ra ngoài cửa. Người ngoài cửa đã rời đi và Dove không hề hay biết, chỉ chăm chăm xoa mặt cho hai bên má bớt đỏ và nóng. Không ngờ cứ nhắc đến thứ tình cảm này là tim cô lại rộn ràng lên. Đó không phải là cảm giác bồi hồi khi nghĩ sẽ gặp được mẹ, cũng không phải là cảm giác khó chịu và căm ghét, sâu trong trái tim Dove, cảm giác này như gặm nhấm từng khoảng không trống rỗng và trả lại cho Dove những nhịp đập mạnh mẽ, khỏe khoắn đến nỗi có thể kéo Dove ra khỏi những cơn dày vò của tội ác và căm thù. Nói cách khác, thứ tình cảm này vô cùng tốt đẹp và trong sáng, giống như bản chất của con người Dove vậy.

*

Có thêm bạn khiến Dove phấn chấn hơn hẳn. Việc nấu nướng cũng nhanh và hiệu quả hơn rất nhiều. Cả toàn đội đã có một bữa tối no nê và ngon miệng. Nhờ vào tài nấu nướng của Sasha và quân sư tài ba Jean mà ai cũng đều vô cùng hài lòng. Họ đều đã sẵn sàng cho buổi tập luyện trước cuộc viễn chinh.

1 ngày trước cuộc viễn chinh

"Chiến dịch tầm xa rất quan trọng... ", Lời dặn của cấp trên cứ văng vẳng bên tai Dove nhiều đến mức cô phải phun ra một câu khó nghe: "Tầm xa mới chả tầm gần" để tỏ thái độ vô cùng coi thường trước lần viễn chinh đầu tiên. Dove ra ngoài một lần rồi, đối mặt với titan rồi thì còn sợ điều gì nữa? Đương nhiên là do Levi cứu nên mạng vẫn được bảo toàn nhưng mà thế thì đã sao? Tối nay cô còn có việc quan trọng khác phải làm, không có thời gian để suy nghĩ đến việc tầm xa đấy. Dù sao cũng được theo Levi, cứ thấy anh ở đâu thì Dove sẽ ở đấy. Chính Levi đã tuyên bố thế còn gì.

Sau khi ăn uống xong, Levi đột nhiên biến mất khỏi bàn ăn mà không dùng trà như thường lệ. Và cả đám Eren cũng thấy Dove đã rời khỏi phòng từ khi nào. Họ tưởng cả Dove và Levi đang có chuyện gì gấp cần bàn nên không quan tâm cho lắm và mỗi người trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ ngay giữa đêm, khi Christa đi ngang qua phòng Petra và sửng sốt kêu lên thì cả đoàn mới biết một chuyện kinh hoàng đã xảy ra. Petra đã bị gϊếŧ.

Ánh đèn lại bắt đầu nổi lên và những người phụ trách khi ấy chạy đi khắp trụ sở để lùng sục kẻ thù ác nhưng chẳng có một bóng người.

- Mời tránh ra. - Hanji gạt tay đám tân binh ra khỏi hiện trường, một mình bước vào căn phòng lạnh lẽo của Petra.

- Ai lại làm thế với Petra cơ chứ? Chị ấy thật tốt bụng. - Christa sợ đến mức bật khóc.

Hanji nhìn qua nhìn lại trên xác của Petra trong tư thế nằm sấp, động mạch cổ bị cắt đứt dẫn đến mất máu nhiều và tử vong. Kiểu gϊếŧ này, so với nạn nhân trước đó - Mina thì hoàn toàn trùng khớp. Hanji quay lại nhìn mặt từng đứa trong đám tân binh mà chị nghi ngờ rồi dừng lại ở khuôn mặt tỉnh bơ của Dove. Ánh mắt chị dùng để nhìn Dove sắc như lưỡi dao và tưởng chừng có thể cắt đứt được mọi thứ ngáng đường. Chỉ đến lúc Levi vội vã đi vào từ cửa chính và chạy ngay đến hiện trường, ánh mắt đáng sợ ấy mới chợt biến mất. Dove không sợ bị Hanji nghĩ xấu hay ghét bỏ, cô chỉ sợ Levi cũng nghĩ về cô như vậy. Dù có thế nào đi chăng nữa, Dove mong mình có thể được tha thứ.