Chương 1.4: Lời mở đầu 4

"Vậy sao cậu còn kích hoạt nó?"

Asano nói với giọng quở trách đầy gay gắt, mắt anh ta nheo lại nguy hiểm.

"Đó là việc tôi không thể lường trước được."

Cô giải thích: "Sau khi tàu thời gian hạ cáng, bong bóng thời gian sẽ được kích hoạt trong 5 phút sau đó. Điều duy nhất tôi có thể làm là thay đổi phạm vi kích hoạt của nó."

Ritsu lại thở dài: "Nhưng tôi không ngờ phạm vi kích hoạt tôi chọn lại cùng kích thước với hội trường."

Ở phía sau, Koro-sensei nhẹ nhàng đặt Tanaka xuống đất, cậu ta lại hét lên và chạy đến chỗ các thành viên còn lại của lớp D.

Vậy cách duy nhất để thoát ra là đợi ba ngày sau?"

Nagisa cau mày nói.

Ritsu gật đầu: "Điều này có nghĩa là chúng ta sẽ coi hết bộ phim trong hai ngày và ngày cuối cùng chúng ta sẽ cùng nhau họp lại tìm cách giải quyết."

Cô vỗ tay nói với vẻ hào hứng.

Những học sinh thì lại không thể nào hào hứng nổi.

"Ừm... chính xác thì... mỗi tập của bộ phim sẽ kéo dài trong bao lâu?"

Okuada rụt rè hỏi.

Ritsu xoa cằm nói: "Khoảng 18 phút đến 23 phút, có nghĩ là chúng ta sẽ mất 24 tiếng hoặc ít hơn để xem hết toàn bộ các tập phim nếu tính luôn thời gian chúng ta nghỉ ngơi, ăn uống, tắm rửa..."

"24 tiếng!"

Ritsu nói: "Xem ra chúng ta cần phải chia thời gian ra"

Nagisa ôm đầu vì quá tải thông tin.

"Vậy chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ hay sao?". Karma lên tiếng, hai tay anh đút vào túi quần: " Bởi vì chúng ta phải xem hết tất cả 47 tập phim, chúng ta nên bắt đầu từ bây giờ."

Toàn trường im lặng một lúc.

"Chúng ta vẫn không biết liệu có nên tin tưởng ngươi hay không?"

Bitch-senei nói với vẻ mặt u ám, mắt nheo lại.

Người Ritsu cứng lại nhưng rồi lại mỉm cười: " Đúng vây, nếu tính thì em chỉ có một mình và cô có Koro-sensei đứng về phía mình, em chắc chắn là thầy ấy sẽ không để bất cứ nguy hiểm nào xảy ra đối với mọi người."

Koro-senei đang đứng cạnh Nagisa nghe thế thì gật đầu đồng ý với lời nói của Ritsu.

Bitch-sensei ngập ngừng không nói nhưng vẫn cảnh giác nhìn Ritsu

" Được rồi... ngươi nói đúng."

Cô nhét khẩu súng vào áo khoác trắng của bản thân

"Nhưng nếu ngươi có bất cứ hành động đáng nghi nào thì người sẽ trở thành một người chết ngay lập tức."

Ritsu gật đầu đồng ý: "Vâng ạ, tất nhiên."

"Được thôi nhưng khoan đã!". Araki chỉ vào Koro-senei: "Cô vẫn chưa nói đây là thứ gì."

"Tôi là một thầy giáo!"

Koro-sensei la lên.

"Ừ, ừm, người là cái gì thế hả?"

Etsuki cảnh giác hỏi.

"Điều đó sẽ có giải thích trong tập đầu tiên của bộ phim". Ritsu mỉm cười nói: "Nhưng trước hết, em cần một mảnh kí ức cuối cùng."

Cô bước tới chỗ Koro-sensei đang bối rối.

"Thưa thầy, em biết đây là hành vi không tốt nhưng em cần một ít kí ức của thầy để hoàn thành ngân hàng kí ức."

Những học sinh còn lại im lặng trong khi Koro-sensei trầm ngâm nhìn Ritsu.

"...Ừm, đó là điều tất nhiên!", hắn nói đầy ấm áp và gật đầu đồng ý: "Hãy lấy những thứ em cần."

Ritsu gật đầu rồi lấy ra một cái điện thoại thông minh rất mỏng: "Thầy hãy nhìn thằng vào màn hình trong hai giây ạ."

Nagisa cũng những người khác chăm chú nhìn Koro-sensei đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi đúng hai giây sau có một tia sáng lóe lên từ camera của điện thoại.

"Xong rồi."

Ritsu hạ điện thoại xuống.

"Cảm ơn thầy Koro-sensei, đây là những gì mà em có thể làm."

Cô quay sang nhìn những học sinh còn lại: "Bây giờ thì chúng ta có cái ghế hay tấm thảm nào ở trong hội trường có thể sử dụng được không?"

Những học sinh nơi này vẫn chưa thể tỉnh táo để tự hỏi được, những việc đang xảy ra thực sự giống như một giấc mơ vậy.

"Có những tấm thảm được cất bên dưới sân khấu". Asano thở dài, nhìn chằm chằm vào Ritsu nói: "Những chiếc ghế được cất ở phía sau sân khấu."

"Cảm ơn."

Cô trả lời, mắt vừa quan mọi người xung quanh rồi nói: "Được rồi, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu sắp xếp."

Nagisa ngơ ngác một lúc rồi mới nhận ra Ritsu muốn lấy ghê và thảm ra để mọi người ngồi.

"A, đúng rồi!"

Cậu quay sang bên cạnh nhìn Kayano.

“Chúng ta hãy đi lấy thảm ở dưới sân khấu thôi.”

Nụ cười của Kayano có vẻ hơi gượng nói: "Ừm, đúng rồi!"

(Kỳ lạ...).

"Vậy thì hãy bắt đầu chuẩn bị đi nào các em!" Koro-sensei vỗ các xúc tu vào nhau rồi hô lên.

"Vâng!"

Lớp E đồng loạt trả lời.

Điều này dường như đánh thức những học sinh khác khỏi cơn sốc.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!"

Tsuchiya hét lên.

"Lớp A sẽ dựng và xếp ghế ngồi!"

Asano ra lệnh.

"ĐƯỢC!"

Mọi người bắt đầu cùng nhau chuẩn bị, điều này làm Ritsu bật cười: "Hửm... A, Koro-sensei!"

Ritsu nhớ ra thứ gì đó, vội quay sang người thầy của mình.

"Hửm, sao thế Ritsu-san!"

Koro-sensei nghi hoặc.

"Thầy có thể giúp em di chuyển thứ này sang một bên được không?".

Cô hỏi, rồi liếc mắt nhìn con tàu thời gian đang bốc khói bên cạnh nói: "Nó thật sự rất chiếm diện tích."

Nụ cười của Koro-sensei rộng hơn và nói: "Tất nhiên rồi, Ritsu-san!"

Những chiếc xúc tu bắt đầu vươn ra và nhấc con tàu thời gian lên một cách dễ dàng.

"Ôi trời!"

Một vài học sinh thấy điều đó và tụm lại thì thầm. Sau đó có một học sinh ngất đi vì sợ hãi.