Ryuji đã quá quen với việc chẳng có ai tỏ ra nồng nhiệt với sự có mặt của hắn , hay tệ hơn nữa là hắn ko được chào đón.Không thể phủ nhận rằng vẻ bề ngoài lập dị của hắn chính là nguyên nhân giải thích cho điều này.Cindy là một cô gái xinh đẹp , có gương mặt đáng yêu như một thiên thần , vì thế , cũng chẳng có gì là ngạc nhiên khi tất cả mọi ánh mắt , mọi sự trầm trồ , những lời tâng bốc và xuýt xoa , cả sự ghen tị của đám con gái đều hướng về cô.
Giống như Ryuji đã miễn dịch đối với thái độ lạnh nhạt và những lời chế giễu thì Cindy cũng chả mấy quan tâm tới những điều người ta nói về cô , hay cả những cái nhìn xoi mói của đám học sinh Shinez.
Cindy kéo Ryuji đi theo cô , hai người họ giống như một sự đối lập hoàn hảo , nếu cách đấy một phút , hầu như chẳng ai thèm để ý tới Ryuji , thì bây giờ đến lượt hắn thu hút sự chú ý của mọi người.Đám con trai nhìn hắn gằm ghè , ganh tị , chúng tìm ko ra lí do để một cô gái xinh đẹp lại tỏ ra thân thiết với một thằng nhóc quê kệch , ngớ ngẩn như Ryuji.Thái độ hậm hực của lũ con trai , khiến Ryuji có cảm giác thật lạ lùng , hắn thấy mình nổi bật và hắn thấy hãnh diện vì điều đó.Hôm nay có lẽ là một ngày may mắn với hắn.
Cùng Cindi đi tới chỗ ngồi của đám học sinh năm nhất , Ryuji thấy tai mình nóng bừng , có lẽ cái cảm giác hồi hộp ban nãy vẫn còn đọng lại.Ngồi xuống cạnh Cindy , việc hàng đống kẻ phải nhìn mình bằng con mắt ghen tị khiến cho hắn thấy rất vui."Thật lạ là tại sao Cindy lại có thể thờ ơ trước một điều tuyệt vời như vậy nhỉ , chắc cô ấy quá quen với nó rồi" - Ryuji thầm nghĩ.
Ryuji đảo mắt quan sát gian đại sảnh trung tâm , cách bài trí ở đây mang nhiều màu sắc cổ điển , nhìn vào có thể thấy được sự ảnh hưởng của phong cách Gotic lên toàn bộ kiến trúc , đồng thời vẫn giữ được vẻ độc đáo riêng của mình...
Đại sảnh là một gian phòng hình tròn cực lớn nằm ở vị trí chính giữa bên trong tháp trung tâm , được thiết kế với những cột đá lớn nâng đỡ xung quanh mái vòm hình múi , có sống hình chữ nhật.Đại sảnh có chiều cao rất lớn với nhiều cửa sổ mở ra bên ngoài tạo nên cảm giác rộng lớn , mênh mông.Khắp gian phòng tràn ngập ánh sáng với những bức phù điêu lộng lẫy chạm khắc tinh xảo trên các bức tường.
Các dãy bàn của học sinh các năm khác được xếp thành một hình lục giác lớn bao quanh dãy bàn hình tròn của những học sinh mới nằm ở giữa sảnh.Mỗi cạnh của hình lục giác ấy tượng trưng cho một tòa tháp.Trên tường đằng sau mỗi dãy bàn treo những bức tranh cực lớn.Có tất cả 6 bức tranh lớn như thế sau nằm phía sau 6 dãy bàn.Tranh được vẽ bằng chất liệu sơn dầu , nét vẽ tỉ mỉ và cực kì sống động , khiến cho người xem có cảm giác những sự vật trong bức tranh đang chuyển động , chúng như đang sống thật sự. Ryuji chăm chú xem từng bức tranh.
Đó là một con phượng hoàng cực lớn , kiêu hãnh vỗ cánh bay trên biển lửa cháy dữ dội.
Đó là một con rùa đen đứng trên núi đá với cái đuôi là một con rắn hổ mang hung tợn đang ngoe nguẩy.
Đó là một con Sphinx có 3 mắt , ẩn núp trong bóng tối , không gian xung quanh nó được thắp sáng bằng ánh nến mờ ảo.
Đó là một con Unicorn tuyệt đẹp với chiếc sừng nhọn và dài có bộ lông mềm mại , trắng muốt , miệng ngậm một thanh kiếm.
Đó là một con hổ trắng đang cất tiếng gầm dũng mãnh đứng giữa rừng xanh với vòng nguyệt quế trên đầu.
Và cuối cùng , đó là một con rồng châu Á , lao vυ"t lên từ vực nước xoáy với khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Ryuji cho rằng mỗi con vật được khắc họa trong những bức tranh ấy là biểu trưng cho một tòa tháp.Mà cũng có thể chúng mang một ý nghĩa nào đó mà hắn ko tài nào đoán ra được.
Chỗ ngồi của học sinh năm một là một dãy bàn được xếp thành hình tròn xung quanh một cái bục lớn ở chính giữa đại sảnh.Chỗ hắn và Cindy ngồi đối diện với bức tranh con hổ trắng đang nhe nanh giơ vuốt.Lúc này , hầu hết những bàn dành cho học sinh năm nhất đều đã kín người.Tất cả chỉ trừ một góc phía bên phải , đối diện bức tranh ngựa một sừng.Trong một bán kính nhỏ quanh cô gái ấy , ko có bất cứ một học sinh nào ngồi , bởi vì chẳng ai muốn dính dáng , đúng hơn là chẳng ai đủ mạo hiểm để đến gần một con nhỏ được cho là đem tai họa tới cho người khác.Đó chính là Sylvia.Chẳng tỏ ra khó chịu hay bất cứ cảm xúc nào đại loại như thế , gương mặt đẹp lạnh lùng và vô cảm , cô chẳng quan tâm tới chuyện mình có bị xa lánh hay ko.
Chỉ là Ryuji có cảm giác như hắn thấy được ở cô một vẻ cô đơn lầm lũi đằng sau gương mặt lạnh lẽo , băng giá và thái độ bất cần ấy.Lặng nhìn cô từ xa , ko rõ vì sao hắn thấy buồn bực trong lòng.Không khó chịu về điều đó cho lắm , tuy rằng ko chắc lắm , hắn tự nhủ , có lẽ hắn hiểu được cảm giác của Sylvia lúc này.
-Bạn đang nghĩ gì vậy , Ryuji ?- Cindy bất ngờ hỏi - Từ lúc vào trong này, mình chẳng thấy bạn nói gì hết.
Ryuji khẽ giật mình , câu hỏi của Cindy kéo hắn ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ ấy.
- À , ko có gì đâu.Tại mình thấy ko được khỏe chút thôi.
Liếc nhìn về phía Sylvia , Ryuji đáp bâng quơ.Chẳng hiểu tại sao hắn phải nói dối , bởi rõ ràng hắn đang nghĩ tới Sylvia.Cindy lúc này đã rời mắt khỏi cuốn tạp chí "Tuần san thời trang pháp thuật" cầm trên tay.
- Mình vẫn ổn mà ... - Ryuji quay sang nhe răng cười với Cindy.
Cách cư xử bất bình thường của Ryuji , ko qua nổi mắt Cindy.Cô bé khá nhạy cảm và tinh tế.
- Cậu có vẻ quan tâm tới cô ta nhỉ , Ryuji.Vậy mà cô ta lại chẳng biết đấy. - Cindy nhìn hắn , lần đầu tiên cô bé nói với Ryuji bằng giọng châm chọc , giống như cô có khả năng nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn.
Bị đoán trúng , Ryuji rất ngượng ngùng , mặt hắn lại đỏ bừng lên.
- Mình ... mình chỉ nghĩ là mình hiểu cảm giác của bạn ấy thôi - Ryuji ấp úng giải thích , hắn lóng ngóng xua tay.
- Vậy có giống cái lúc bạn tới bắt chuyện với "Bạn ấy" rồi ngủ khò mất luôn ko.Mình nghĩ đó cũng là một cách để hiểu và chia sẻ đấy chứ. - Có vẻ như Cindy ko muốn buông tha cho hắn.
Về phần Ryuji , trông hắn thật tội nghiệp , hắn ko giỏi mồm mép , nên trước những lời lời châm chọc của Cindy , hắn chẳng có cách nào phản bác ngoài việc im lặng chịu trận.
Trông thấy vẻ ngơ ngác đáng thương của Ryuji , Cindy ko nỡ chế trêu hắn thêm nữa
- Ryuji này , mình quên ko cho bạn biết điều này , trong lúc cậu đang ngủ say sưa , trước khi xuống tàu , cô ta có nhờ mình nói với bạn rằng "Ko biết bạn có mục đích gì khi cố gắng tiếp cận với cô ta, nhưng tốt nhất bạn hãy tránh xa một người nguy hiểm như cô ta ra nếu ko muốn tai họa khủng khϊếp sẽ giáng xuống đầu bạn." - Cindy thuật lại.
Cindy nháy mắt với Ryuji , ánh mắt tinh nghịch như muốn thăm dò phản ứng của hắn.Cô nói tiếp bằng một giọng đầy bí ẩn.
-Cô ta còn nói một câu nữa , không biết bạn có muốn nghe ko ?
- Bạn ấy còn nói điều gì nữa , Cindy - Ryuji có vẻ khá nôn nóng muốn biết.Hắn thật sự tò mò.
-Làm gì mà bạn tỏ ra sốt sắng thế.Bạn nôn nóng quá làm cho mình quên mất rồi. - Cindy lại tiếp tục màn trêu chọc của mình.
- Làm ơn nói cho mình biết đi , mới đó thôi , bạn đâu thể nào quên nhanh thế được. - Ryuji năn nỉ.
-Hình như mình biết là mình sẽ nhớ ra nếu cậu chịu giúp mình một việc - Cindy ranh mãnh đáp.
Ryuji tự nhủ , chỉ cần là Cindy nhờ , thì sẽ có cả tá con trai tình nguyện làm mọi thứ vì cô ấy.Đừng nói là một chuyện , cho dù là cả đống chuyện thì vẫn có hàng đống con trai luôn sẵn sàng giúp đỡ.
- Mình ko chắc có thể làm gì đó giúp cậu được ko ? Bạn biết đấy , mình chỉ luôn làm hỏng việc , mình chẳng bao giờ làm gì được cho ra hồn cả.Cindy này , mình cũng ko muốn biết nữa đâu.- Ryuji nói bằng giọng rầu rĩ , hắn tỏ ra khá tự ti về bản thân mình.
Cindy thấy hắn rầu rĩ thật tội nghiệp , nhưng cô vẫn cố tình tảng lờ , xem như chẳng để ý tới điều đó.
-Thôi nào , đừng tự coi thường chính mình như thế chứ , Ryuji.Bạn có thể làm được mà.Hơn nữa mình chẳng muốn nhờ ai khác vì việc này chỉ có bạn mới giúp được mình thôi.
- Ừ , bạn đã nói vậy thì mình đồng ý , chỉ là mình ko chắc ...
Ko để Ryuji nói hết câu , Cindy ngắt lời hắn.
- Được rồi , được rồi , bạn đồng ý giúp mình rồi đấy nhé , ko có "Nhưng" gì hết.
Sao bạn ấy lại nhờ mình giúp nhỉ , còn nói là chỉ có mình làm được thôi , ko biết là chuyện gì đây" - Ryuji tự hỏi.
- Sylvia nói :"Cám ơn vì bạn đã ko e ngại ngồi cùng một kẻ như cô ta trong suốt chuyến tàu đến S.H.I.N.E.Z.".Dù theo như những gì mình thấy thì cậu chỉ ra chỗ cô ta , ngồi xuống và ngủ.Nhưng dù sao đó cũng vẫn là một lời cám ơn.
Ko định , nhưng Ryuji vẫn đưa mắt về phía Sylvia đang ngồi , bất giác hắn mỉm cười , một chút cảm giác nhẹ nhõm , vui vui len lỏi vào trong tâm trí hắn.
Quay sang Cindy , Ryuji nhẹ nhàng hỏi :
-Cindy này , thực hiện đúng thỏa thuận của chúng ta nhé . Bạn muốn mình giúp chuyện gì ?
Cindy nhìn hắn , cười ranh mãnh
- À chuyện đó hả ... mình ... chưa vẫn nghĩ ra ....^^