Quyển 1 - Chương 1-10: Cổ tích Archimedes (10)
Hành lang tầng hai lâu đài thông suốt bốn phía, cong cong lươn lượn, hành lang nào cũng giống nhau. Nhiều lần Chân Ái cho rằng mình đã tìm được phòng, vặn khóa cửa lại mở không ra, đành phải tìm lần nữa.
May mà thử vài lần rốt cuộc tìm đúng phòng, sau khi tắm xong không có quần áo ngủ, cô quấn khăn tắm lên giường. Nằm chốc lát mới phát hiện trong bóng tối lòng cô yên tĩnh khác thường. Nơi xa lạ này lại khiến cô yên bình khó hiểu. Cô rụt vào trong chăn khẽ mỉm cười, bò xuống giường lấy thuốc ngủ Owen mua giúp cô từ trong túi áo, uống hai viên rồi thư thái nằm xuống.
Ngôn Tố đọc sách khá muộn, khi trở về bước vào phòng tắm thì phát hiện hình như trước đó không lâu phòng tắm bị giội nước, ướt sũng. Mà khăn tắm lại biến mất tăm. Đi đến trước gương kéo ra, đồ dùng rửa mặt khác vẫn còn nằm trong tủ.
Khăn tắm đâu? Anh đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, ngổn ngang trăm mối. Đã muộn thế này cũng không thể đi hỏi Marie, anh bèn lấy đồ dự bị. Đi ra khỏi phòng tắm sáng trưng, mắt chưa thể thích ứng với phòng ngủ tối đen, nhưng anh vẫn rõ mồn một nơi này. Nhắm mắt lại tìm đến giường, vén chăn lên nằm vào an giấc.
Không biết ngủ bao lâu, giấc ngủ Ngôn Tố bắt đầu chập chờn, hình như có một sợi lông vũ mềm mại gãi ngứa trên mặt anh. Anh luôn là người cáu kỉnh khi bị đánh thức, rất bất mãn mở mắt ra. Nhưng trong nháy mắt, cơn buồn ngủ như biến thành tro bụi bay đến tận mặt trăng mất rồi.
Gương mặt yên bình trong giấc ngủ của Chân Ái gần sát bên anh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô gần như trong suốt, anh cũng ngửi thấy rõ hương thơm tươi mát trên người cô, giống với mùi hương của anh.
Cô dùng sữa tắm của anh, còn dùng khăn tắm của anh thì làm sao không có mùi của anh được chứ? Ngửi thấy một người có mùi hương giống mình, Ngôn Tố bất mãn cau mày.
Sau hồi lâu, anh từ từ ngồi dậy, mím môi, ánh mắt tối tăm, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn cô: Thảo nào mình ngủ không ngon, hóa ra có một cái máy tỏa hormone giống cái đang nằm bên cạnh, quấy nhiễu hệ thống sinh lý của mình.
Anh rất chắc chắn, cục diện lạ lùng hiện tại là do cô tạo nên, nhưng kẻ đầu sỏ lại ngủ ngon lành, mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng như vầng trăng non. Bả vai thanh tú cũng lộ ra ngoài, xương quai xanh mảnh khảnh. Ở nơi khăn tắm lỏng lẻo thấp thoáng đường cong duyên dáng của bộ ngực.
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn cô trong giây lát, không hiểu sao trong lòng lại bình tĩnh kỳ lạ, hóa ra cô ấy cũng có thói quen ngủ khỏa thân giống mình. Ừ, ngủ khỏa thân sẽ giúp nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Anh cho rằng cô ngủ khỏa thân là giống mình, lại thầm nghĩ bản thân thật thiện lương, vì đã khắc chế được nỗi kích động muốn đá văng cô xuống giường. Cuối cùng anh thầm nói một câu, không biết đang phân cao thấp với ai: “Đây là giường của tôi mà.”
Nói xong lại lập tức nằm xuống tiếp tục an giấc.
Chân Ái ngủ một đêm ngon giấc. Nhưng buổi sáng thức dậy lại thấy Ngôn Tố yên lặng ngủ bên cạnh mình, cô chớp mắt vài cái, gương mặt nghiêng tuấn tú của người nào đó không hề biến mất. Đầu cô trông rỗng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngôn Tố tỉnh dậy.
Anh mơ màng mở mắt, dụi dụi theo thường lệ, vén chăn lên bước xuống giường. Trong khoảnh khắc ngồi dậy, dường như nhớ ra điều gì đó, anh thản nhiên kéo chiếc khăn tắm bên giường quấn ngang hông, đứng lên quay đầu lại, nói hết sức thẳng thắn: “Suýt nữa quên mất cô ở đây.”
Chân Ái không suy nghĩ đến hình ảnh bình thường của anh khi rời giường có thể là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà bắt được hàm nghĩa trong đó: “Tối hôm qua anh đã biết tôi ở đây?”
Ngôn Tố không nghe ra đó là một câu hỏi, cho là câu trần thuật, cho nên nói: “Tối hôm qua tôi đã biết, nhưng vừa rồi quên mất. Có lẽ cô nên học tập cảm giác tồn tại giống tôi.”
Chân Ái nghẹn họng: “Tối qua đã biết có tôi mà anh vẫn ngủ ở đây à?”
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô: “Bởi vì cô đi nhầm phòng nên tôi cũng phải đi nhầm? Bởi vì cô ngủ nhầm giường thì tôi không thể ngủ trên giường của mình sao? Vì sao tôi phải trừng phạt mình bằng sai lầm của cô chứ?”
Chân Ái biết cấu tạo đầu óc của anh không giống với người thường, nhưng trong lòng vẫn bực bội, mấu chốt là cô biết tranh luận với anh cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Cô vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, quyết tâm nhìn chằm chằm khăn tắm bên hông anh khıêυ khí©h: “Không cần che, tôi từng thấy rất nhiều. Đối với tôi thân thể của đàn ông chẳng có gì hiếm lạ cả.”
Sóng mắt Ngôn Tố khẽ gợn, nói bâng quơ: “Hóa ra cô giống cảnh sát Diaz. Yên tâm, chờ tôi chết rồi sẽ quyên xác cho cơ quan nghiên cứu khoa học, để cô nhìn cho đã.”
Chân Ái: “...”
Cô khıêυ khí©h thất bại, lại còn sơ hở để lộ thân phận. Lần đầu tiên Chân Ái nổi điên, căm giận cầm khăn tắm quấn lấy mình, ồn ào bò xuống giường tìm quần áo, “Người quái gở ở căn nhà oái oăm, người bình thường làm sao tìm đúng phòng được.”
“Bản thân ngốc còn trách nhà tôi, là con người, cô hẳn phải biết rõ mình là một loài sinh vật có trí nhớ, co thể xây dựng một tấm bản đồ những nơi từng đi qua trong đầu.”
Chân Ái không biết nói sao, lời này của anh là đang khiêu chiến với kẻ mù đường khắp thiên hạ, tuy nhiên cô không phải là kẻ mù đường. “Anh khác người không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy.”
Ngôn Tố bình tĩnh phản ứng: “Tôi có thể tìm được phòng của tôi là bởi vì tôi giống chim bồ câu, trong đầu có trang bị máy cảm ứng từ trường.”
Cuối cùng anh nói rất không nể mặt: “Cô còn đần hơn cả chim bồ câu, bởi vì chim bồ câu tuyệt đối không bay phành phạch đến chảo xào thịt gà của loài người.”
Chân Ái ngồi trước bàn ăn hậm hực bấu từng miếng bánh mì, thỉnh thoảng đảo mắt liếc Ngôn Tố một cái. Ngôn Tố gục trên bàn ngủ, Owen bước đến, ngồi xuống hỏi anh: “Đêm qua ngủ không ngon à?”
Ngôn Tố không nhúc nhích, im lặng nằm bò ra đấy, một giây sau tay trái vốn đỡ trán giơ lên, dùng khuỷu tay làm trung tâm vòng một vòng đúng một trăm hai mươi độ chỉ vào Chân Ái.
Chân Ái hoảng hốt, nghi ngờ nhìn anh, không biết anh đang tỉnh hay đang ngủ. Một giây sau, anh rầu rĩ cất lời: “Bị hormone giống cái của người này phát ra quấy rầy cả đêm.”
Lúc trước Chân Ái không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ nói trước mặt Owen, cô không khỏi hơi nóng mặt.
“Tôi đã nói sinh vật giống cái sẽ ảnh hưởng đến cân bằng trong nhà tôi mà.”
Owen không hiểu ra sao, chỉ cho rằng anh lại nổi tính quái gở, cười cười xin lỗi Chân Ái.
Ngôn Tố vẫn nằm nhoài, nhưng tay trái lại tìm được vị trí dao cắt bơ, khoét một miếng bơ từ trong hộp. Chân Ái và Owen đồng thời quay đầu, anh còn đang ngủ, nhưng con dao lại tìm được vị trí miếng bánh mì, phết lên từng lớp, đều đặn mỏng vừa. Một lát sau, miếng bánh mì không đã phủ lên từng lớp vàng nhạt như lớp giấy thép vàng.
Chân Ái nhìn lớp bơ dày mỏng không đồng nhất trên miếng bánh mì của mình mà không thốt ra lời. Tại sao lại có những người như thế, dù lớn dù nhỏ, vào tay anh toàn bộ đều thành nghệ thuật vậy chứ?
Ăn sáng xong, Ngôn Tố đi tản bộ, đi đến cửa bỗng quay lại, bảo Chân Ái đi cùng. Chân Ái cảm thấy sáng sớm nhiệt độ trong núi quá thấp, mà lúc thức dậy họ đã có chút tranh cãi nho nhỏ không vui, cô không muốn đi. Nhưng Ngôn Tố lập tức bảo Marie tìm cho cô đôi giày đi tuyết.
Marie nhanh chóng mang đến, rất nhiệt tình: “Giày này vô cùng sạch sẽ cũng rất ấm áp đấy.”
Chân Ái nghĩ từ trước đến nay anh vẫn quen một mình, bây giờ bị điểm danh đi tản bộ với anh, cô chỉ xem như anh tỏ ý tốt, miễn cưỡng đi cùng.
Tuyết đọng trên núi chưa tan, ngọn cây màu bạc thỉnh thoảng lấp ló một chạc cây khô héo hoặc là nhánh cây xanh um tươi tốt. Ánh nắng sớm mùa đông mỏng manh yếu ớt, sương mù như lớp lụa mỏng lượn lờ trong không khí, thỉnh thoảng ánh lên tia nắng mai như hạt cát li ti.
Hai người một trước một sau, đi trong đất tuyết mà chẳng nói với nhau lời nào, ngoại trừ tiếng bước chân sột soạt không đồng nhất trên tuyết, trời đất tĩnh lặng đến mức không một tiếng động.
Không khí núi rừng trong lành ngọt ngào, như nước suối mới tan, hít vào thân thể sảng khoái ngập tràn. Tuy Chân Ái sợ lạnh, nhưng sau khi khó khăn lặn lội trong tuyết sâu quá mắt cá chân mười mấy phút, thân thể ấm dần lên như đang cầm túi chườm nóng vậy.
Bước chân Ngôn Tố khá nhanh, đi một hồi đã bỏ xa Chân Ái hơn mười mét, không thúc giục cũng không quay đầu lại, chỉ bất ngờ dừng đợi cô như thế.
Mỗi lần Chân Ái ngẩng đầu chỉ thấy bóng dáng màu đen của anh nổi bật giữa nền tuyết bàng bạc, thâm trầm mà an tĩnh, như một thân cây im lặng.
Cô biết anh đang đợi cô, bất giác bước nhanh hơn, chạy đến thở hổn hển. Hơi thở trắng xóa nhe nanh múa vuốt trong không khí. Nhưng đến lúc còn cách anh một quãng, anh lại sải đôi chân dài lặng lẽ tiếp tục bước đi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đi một vòng, cuộc tản bộ này kết thúc với phương thức im lìm như thế. Đến khi về gần đến lâu đài, anh bỗng bất giác hỏi cô: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Lúc này Chân Ái mới ý thức được nhiệt độ bên ngoài đang âm vài độ, nhưng cô lại không có cảm giác giá rét, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm, như đã hiểu ra gì đó.
Ngôn Tố nói: “Cách tốt nhất gia tăng dương khí là rèn luyện, ví dụ như sáng sớm tản bộ, chạy bộ, bơi lội.”
Lời nói có vẻ không căn cứ kia lại khiến lòng Chân Ái dâng trào hơi ấm. Tự dưng cô nhớ đến “phân tích bệnh lý” về chuyện sợ lạnh lạ kỳ mà anh nói hôm đó.
Cô mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
Vòng qua cửa chính, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở cửa. Chân Ái cảm thấy rất quen mắt, đây không phải là xe của nghi phạm thứ nhất Sidney Taylor sao?
“Sao anh ta lại đến đây?”
Ngôn Tố: “Tôi bảo Jasmine điều tra ghi chép mua nhẫn.”
Đi vào cửa, Taylor đang ngồi chờ trong phòng khách, vẻ mặt bình thường, ánh mắt trầm tư. Ngôn Tố ngồi vào chiếc ghế đối diện anh ta, không cất lời trước mà ra hiệu Marie rót nước. Sau đó... tự mình uống.
Hai người ngồi đó, chẳng ai nói lời nào. Chân Ái ở bên cạnh quan sát. Thật ra tuổi của Taylor và Ngôn Tố xấp xỉ nhau, nhưng phong thái lại khác nhau hoàn toàn. Ngôn Tố kiêu căng đơn độc, tuy không đến nỗi núi băng nhưng cũng khiến người ta có cảm giác xa cách mãnh liệt, trong đôi mắt chỉ chứa vẻ nghiêm trang cơ trí.
Taylor thì đẹp trai tỏa nắng, nụ cười ôn hòa rạng rỡ, cộng thêm cái danh vận động viên đội bóng rổ, là hoàng tử bạch mã trong trường.
Hai người đang so ai bình thản hơn ai, dĩ nhiên Taylor bại trận trước: “Tôi mua chiếc nhẫn kia cho cô ấy là muốn làm hòa, níu kéo tâm ý của cô ấy.”
Cánh tay Ngôn Tố khoác lên lưng ghế, nhàn nhã cất lời: “Tôi biết.”
Taylor kinh ngạc.
“Chiếc nhẫn mua vào buổi sáng hôm xảy ra vụ án, hôm đó không phải là ngày lễ, không phải là sinh nhật, lại càng không phải là ngày kỷ niệm của hai người. Đừng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Trên lịch của nạn nhân có khoanh đỏ và đánh dấu ngày quan trọng, ngày 29 đó để trống. Cho nên chiếc nhẫn không phải là vật kỷ niệm.”
Taylor trố mắt, líu lưỡi.
Ngôn Tố hờ hững: “Tôi có mắt mà.”
Taylor khôi phục tinh thần, tiếng nói bộc lộ nỗi đau vô tận: “Đúng vậy, tôi yêu cô ấy. Trước đây chúng tôi rất vui vẻ, cô ấy rất đơn thuần, đáng yêu lại chu đáo. Tôi chưa từng yêu một cô gái nào như vậy. Nhưng không biết tại sao cô ấy đột nhiên thay đổi.”
Ngón tay Ngôn Tố đan vào nhau, gõ nhẹ lên mu bàn tay, sắc mặt khó chịu như đang nghe thứ cực kỳ nhàm chán.
Taylor càng nói càng đau buồn: “Cô ấy không có tiền bạc gì, nhưng gần đây lại có rất nhiều đồ đắt đỏ, nói là gã đàn ông khác tặng. Có khi cãi nhau, cô ấy trách tôi chỉ biết tặng hoa, tặng sô-cô-la, cho cô ấy niềm ngạc nhiên chẳng đáng tiền. Tôi quan niệm đó là tiền của ba mẹ tôi, dùng những thứ đó để thể hiện tình yêu thì quá không thuần khiết. Lần này tôi lấy tháng lương thực tập đầu tiên đi mua cho cô ấy chiếc nhẫn. Nhưng cô ấy vẫn không để ý đến tôi.”
Dù sao cũng là người quen, Chân Ái có chút cảm động.
Không ngờ lúc này, Ngôn Tố ôn hòa chêm vào một câu: “Rất tốt, sau khi anh nói một bài nhảm nhí, chúng ta vào vấn đề chính, thảo luận xem anh gϊếŧ cô ta thế nào đi.”
Taylor kinh ngạc, suýt chút nữa bật dậy khỏi ghế sofa: “Tôi không gϊếŧ cô ấy! Làm sao tôi có thể gϊếŧ cô ấy được chứ?”
Ngôn Tố lạnh mặt: “Vậy sao? Vậy tại sao anh lại cởi chiếc nhẫn mới đeo ra, sợ người khác phát hiện nó là một đôi với chiếc nhẫn trong bụng cô ta à?”
Taylor bị vấn đề này đả kích ngây ra như phỗng, Chân Ái cũng cảm thấy giờ phút này hình như Ngôn Tố có chỗ nào đó kỳ lạ. Taylor kinh ngạc: “Bụng? Có ý gì?”
Ngôn Tố ra vẻ gây sự hiếm thấy: “Bác sĩ pháp y tìm được chiếc nhẫn anh tặng trong dạ dày nạn nhân. Xin giải thích thử xem vì sao chiếc nhẫn lại bị cô ta nuốt vào bụng, mà hộp nhẫn lại chẳng thấy tung tích? Tôi tin tưởng bồi thẩm đoàn sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với vấn đề này.”
Sắc mặt Taylor trắng bệch, nói nhanh: “Tôi không gϊếŧ cô ấy. Hôm đó chúng tôi hẹn cùng nhau ăn tối nhưng cô ấy không đến nên tôi đến ký túc xá tìm cô ấy. Lần thứ nhất đến cô ấy không để ý đến tôi, tôi đặt chiếc nhẫn lên bàn rồi bỏ đi. Sau đó tôi không cam lòng muốn nói rõ ràng với cô ấy, nên đến lần thứ hai. Nhưng mà...”
Môi anh ta run rẩy kịch liệt, trong mắt ngập nỗi hoảng sợ.
“Vừa đến liền... Tôi rất sợ, muốn báo cảnh sát nhưng nhìn thấy hộp nhẫn rơi ở đó mà chiếc nhẫn không thấy đâu. Tôi sợ cảnh sát nghi ngờ tôi nên liền nhặt chiếc hộp bỏ chạy.”
Phòng khách im lặng như tờ, Chân Ái cau chặt mày. Cô bị động tham gia điều tra vụ án, đã tưởng tượng được bi kịch lúc đó. Sự thật thê thảm như vậy, cô không biết anh ta phải thừa nhận thế nào.
Nhưng giọng nói Ngôn Tố càng thêm ác liệt: “Tại sao anh cho rằng nạn nhân không để ý đến anh?”
“Trước kia cô ấy là như vậy, giận dỗi với tôi liền sẽ tự nhốt mình vào phòng tắm, dỗ dành thế nào cũng không nghe.”
“Anh từng qua đêm ở phòng ký túc xá của nạn nhân à?”
“Phải.” Sắc mặt Taylor trở nên đỏ ửng, “Cô ấy nói bạn cùng phòng không ở ký túc xá, cho nên đôi khi...”
“Được rồi.” Ngôn Tố ngắt lời, “Lần thứ hai quay lại, dưới sàn ngoài máu ra còn có vật gì khác không?”
“Vật gì?”
“Lấp lánh.”
“Không có.”
“Anh có thể đi.” Ngôn Tố lập tức đuổi người, đứng dậy lại nhớ ra một câu: “Ồ, đúng rồi, tôi biết anh không gϊếŧ cô ta.”
Taylor ngớ ra: “Cái gì?”
“Anh không phối hợp lắm, nói nhảm quá nhiều, trả lời một câu hỏi không tìm được trọng điểm, lòng vòng cả đống.” Ngôn Tố chẳng hề khách sáo, “Quả nhiên dọa anh một chút bớt được kha khá việc.”
Taylor ngạc nhiên đến mức tái mặt, Chân Ái bất đắc dĩ bóp trán.
Ánh mắt Ngôn Tố hờ hững, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Xin lỗi, tôi không cho phép bất kỳ người nào năng suất thấp lãng phí thời gian của tôi.”
Chân Ái định nhắc nhở lời này quá thẳng, nhưng cô không nói gì cả mà im lặng cầm một cốc nước đến trước mặt Taylor, lại lẳng lặng nhìn Ngôn Tố một cái.
Ngôn Tố phân tích, hành động đầu tiên của cô là khích lệ và trấn an Taylor, hành động thứ hai là kháng nghị và bất mãn với anh. Anh cau mày nghĩ ngợi, trong lòng có chút khó chịu xa lạ.
Hôm nay Chân Ái nấu cơm trưa, món lasagna(*) Ý. Bưng đến trước mặt hai người, vẻ mặt Owen kỳ quặc nhưng ngoài miệng không nói gì, Ngôn Tố cau mày: “Cái đống bùn này là gì vậy?”
(*) Lasagna có nghĩa là “mì nghìn lớp”, là một loại mì ống phẳng, hình chữ nhật, xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với pho-mát, nước sốt và các thành phần khác như thịt hoặc rau quả.
“Lasagna.”
“Lasagna, nghe lời cô sẽ tự sát, hình thể của nó từng là lớp khối hình chữ nhật, không phải như vậy...” Anh nhìn chằm chằm đống quái dị trong đĩa, tìm từ hình dung rất lâu cuối cùng vẫn thất bại, bất chấp phong độ chỉ vào đống bùn nhỏ kia: “Bây giờ nó giống cà chua nhiều màu bị người ta đánh bầm dập một trận.”
Chân Ái cũng biết mình làm rất thất bại, dụ dỗ anh: “Tôi nếm rồi, tuy khó coi nhưng mùi vị rất ngon. Anh chịu ấm ức chút đi.”
Ngôn Tố xị mặt: “Tại sao cô nấu ăn dở thì tôi phải chịu ấm ức chứ?”
“...” Chân Ái thật muốn đánh chết người đàn ông xúi quẩy này, anh nói chuyện không thẳng sẽ chết à.
Owen rất phối hợp cầm thìa xắn một miếng đưa vào miệng, sửng sốt: “Ngon quá, S.A. ngon thật đó.”
“Ngon thế quái nào được?” Mặt Ngôn Tố vô cảm nhìn đống bùn hình chóp trong đĩa, lại nhìn Owen: “Cậu là tên bịp bợm.”
Chân Ái đi đến cầm lấy thìa của Ngôn Tố múc một miếng, đưa đến bên miệng anh: “Trông không đẹp nhưng mùi vị thực sự không tệ. Anh nếm thử đi, một miếng thôi.”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm vật thể không rõ nét bên khóe miệng, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, rất bất khuất rất kiên cường nói một chữ: “Không.”
“Tại sao? Anh thử một chút đi mà. Tôi lừa anh tôi sẽ là chó con.”
Anh vẫn quay đầu đi: “Câu nói này của cô không có hiệu quả, không có bất kỳ tác dụng cam đoan nào. Cho dù cô lừa tôi, cô cũng không thể từ loài động vật linh trưởng biến thành loài chó. Kẻ bịp bợm phi logic.”
Chân Ái khẽ nhướng mày: “Sao anh biết tôi lừa anh?”
Ngôn Tố quay đầu lại nhìn cô: “Nói theo lý luận, lasagna của cô không hề tính toán đến một loạt nhân tố như thứ tự, thời gian, độ lửa, hình thái... Nó không thể ngon được...”
Chân Ái nhét thẳng thìa lasagna kia vào miệng anh, Ngôn Tố sửng sốt, chớp chớp mắt, ngậm cả thìa không thốt một tiếng.
Chân Ái buông tay ra: “Sao hả, tôi không lừa anh chứ?”
Ngôn Tố thưởng thức tỉ mỉ, một miếng bùn nhỏ vào miệng đã hóa thơm thơm mềm mềm đúng là không tệ lắm. Anh lại làm vẻ mặt quái gở múc một thìa cho vào miệng.
Chân Ái đắc ý: “Bây giờ thừa nhận tôi làm lasagna ngon rồi chứ?”
Vẻ khó chịu thoáng qua rồi biến mất trên mặt Ngôn Tố.
Anh lắc đầu, mặt vô cảm: “Cô làm món này căn bản không phải lasagna mà là bùn nghìn lớp. Cho nên tôi chỉ thừa nhận cô làm bùn nghìn lớp mùi vị không tệ.”