Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Mỗi một câu hắn nói ra đều là những chuyện vô cùng sỉ nhục, giống như chính bản thân hắn không phải là một con người nữa, mà là một vũng bùn mặc cho người ta giày xéo.
Có những lúc, nghe thấy dì ta trách mắng mình hay là người khác, La Dương đều hận không thể lập tức chết đi, như vậy là hắn sẽ không cần đối mặt với những ánh mắt khác thường và sự cười nhạo của những bạn học xung quanh.
Hắn đã tưởng tượng vô số lần lúc mình đang bị Vương Thông Mẫn mắng sẽ xông lên chặn cái miệng của dì ta lại, nhưng bản năng sợ hãi đối với quyền uy của phụ huynh đã ăn sâu vào trong xương cốt lại khiến cho La Dương vô số lần thu lại ý nghĩ này. Tích tụ đè nén ở trong lòng, dần dần biến thành bùn đọng không thể nào quét sạch, chôn hết phần tình thân và thiện lương ban đầu còn sót lại không thấy tung tích.
Hắn không nói ra không chịu được, cuối cùng cũng có thể nói ra với Vương Thông Mẫn từng từ từng chữ: “Ở trong lòng tôi, dì giống hệt như một bà phù thủy ác độc vậy. Tôi mong dì gặp báo ứng.”
Vương Thông Mẫn như bị sét đánh, nghẹn lời không nói được câu nào.
Trương Vĩnh ở bên cạnh bật cười, hỏi Vương Thông Mẫn: “Cô giáo Vương, cô Vương à, cô có nghe rõ những lời vừa nãy của đứa cháu trai cô không? Cô hối hận không? Hả, cô nói đi cô giáo Vương!”
Giọng điệu của hắn vừa nhanh vừa gấp, tiếng lúc cao lúc thấp, trên mặt lại vẫn treo nụ cười, khỏi nói có bao nhiêu quỷ dị. Cơn giận ngập lòng và sự kích động ban nãy của La Dương nguôi xuống, lại bắt đầu dâng lên sợ hãi.
Vương Thông Mẫn há há miệng, không dám trả lời, sắc mặt Trương Vĩnh bỗng chốc thay đổi, giơ tay cho cô ta mấy cái tát, mắng: “Sao mày không nói chuyện, lúc mắng con tao không phải mày lắm mồm lắm à? Tao nhổ! Con đĩ, con đĩ, mày là con đĩ!”
Trong phòng còn có hai nữ sinh bị trói, lúc nhìn thấy một màn này đã sợ đến mức rơi nước mắt, một người trong đó không nhịn nổi nữa, bật khóc thút thít.
Trương Vĩnh một tay ném Vương Thông Mẫn xuống mặt đất, quay phắt người lại, hung hăng nhìn chằm chằm nữ sinh kia, hung ác nói: “Khóc cái gì mà khóc, muốn chết à?”
Nữ sinh kia run cầm cập, nức nở nói: “Cháu trước giờ chưa từng bắt nạt Đặng Nhất Hàm, trong lớp căn bản cháu còn chưa từng nói chuyện với cậu ta. Cháu cầu xin chú, chú tha cho cháu đi, cầu xin chú...”
Trương Vĩnh cười lạnh nói: “Mày không bắt nạt con tao là tao sẽ tha cho mày à? Bây giờ trên đời này còn có chuyện có thể nói đạo lí như vậy sao? Con mẹ mày đừng có nằm mơ. Tao không tin mày chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn!”
Trương Vĩnh lục tìm một lúc lâu ở trong đống đồ bên cạnh, sau đó giống như làm phép biến ra một cái rương to đùng, bên trong chính là di chiếu của Đặng Nhất Hàm, Trương Vĩnh đặt cái rương ở giữa phòng: “Bọn mày quỳ với cái này, nhận tội cho tao! Từng làm chuyện thất đức gì phải nói ra hết, dám nói thiếu một chuyện, ông đây đánh gãy chân của chúng mày.”
Hắn vừa nói vừa đạp người cách chân hắn gần nhất - Trần Kính Phi một cái, vừa tầm đạp đúng vào bụng Trần Kính Phi, làm Trần Kính Phi đau đến nổi nổ đom đóm mắt.
Lúc vừa nãy hắn bị trói đã chịu đòn một lần, biết sự tàn bạo của Trương Vĩnh, giờ đã không dám phản kháng thêm nữa, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, ngoài mặt tôi đối xử rất tốt với Đặng Nhất Hàm, để thầy cô và các bạn học đều cảm thấy tôi rộng lượng, thật ra lúc người khác giở trò bắt nạt cậu ta thì tôi cũng thường xuyên cười trên nỗi đau của người khác, còn cười nhạo sau lưng cậu ta...”
Trương Vĩnh không nói hai lời, lại đạp thêm một cước, cả thân người của Trần Kính Phi đều bị hắn đạp cho bay một đoạn, Trần Kính Phi nức nở nói: “Không, là những trò đùa trêu chọc ấy tôi cũng tham gia! Tình hình gia đình nhà cậu ta là tôi lén xem ở bảng điều tra lớp học rồi nói ra ngoài... Đừng, đừng đá, tôi còn lén xé sách của cậu ta, ném cặp của cậu ta xuống hồ... Tôi sai rồi!”
Tình cảnh của hắn hiện tại là tiến thoái lưỡng nan, nếu nói ra sự thật, Trương Vĩnh không thể nào không tức giận được, nhưng nếu không nói, hoặc nói ra những chuyện xấu không nghiêm trọng lắm, thì hắn sẽ bị ăn một trận no đòn.
Trần Kính Phi nước mắt nước mũi rớt đầy mặt, đến chuyện cuối cùng nói ra đã không còn liên quan gì tới Đặng Nhất Hàm: “Trong lớp chúng tôi có một bạn học tên là Quan Ninh, thi lúc nào cũng cướp mất vị trí đầu của tôi, vì thế tôi lén lấy bút của Ngô Trạch ném vào cặp của cậu ta, nói cậu ta là kẻ trộm, sau đó Quan Ninh liền chuyển trường...”
Nói đến đây, Trương Vĩnh một tay nhấc cổ áo của Trần Kính Phi, xách hắn từ dưới mặt đất lên, cười lạnh nói: “Mẹ mày ai bảo mày nói chuyện không liên quan hả?”
Gương mặt vặn vẹo âm u của Trương Vĩnh xuất hiện ở khoảng cách gần như vậy, Trần Kính Phi sợ muốn chết, thời khắc mấu chốt não hắn đã loạn thành một cục rồi cuối cùng cũng vận động trở lại, nháy mắt nhớ ra một chuyện.
“... Đúng, còn có La Dương... Lúc trước người vay tiền ở web Tốc Phát là La Dương! Ông muốn tìm người tính sổ thì tìm hắn đi!”
La Dương đột nhiên vấp phải biến cố này, cũng đã quên mất bản thân còn có nhược điểm nằm trong tay người ta, Trần Kính Phi đột nhiên nói ra câu này, đối với người đang chìm trong hoảng loạn như hắn mà nói thật sự giống như sấm sét giữa trời quang.
La Dương biến sắc trong nháy mắt, vội vàng phủ nhận theo bản năng: “Không có! Không phải tôi!”
Trần Kính Phi vẫn đang bị Trương Vĩnh xách lên, sợ đối phương đánh nên hắn lớn tiếng nói: “Sao không phải mày được? Vì mày muốn đổi điện thoại nên năm kia vay tiền ở chỗ đó, sau này càng vay càng nhiều, bị người ta đòi nợ khắp nơi! Hôm đó mày và Đặng Nhất Hàm đều mặc đồng phục trường, sau khi mày phát hiện ra điểm bất thường bỏ chạy thì bọn họ coi Đặng Nhất Hàm thành mày bắt đi!”
Sau khi hắn nói lời này ra, vốn tưởng rằng Trương Vĩnh sẽ thả mình xuống, chuyển qua tính sổ với La Dương, nhưng đối phương hình như không định như thế, chỉ đứng im dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Kính Phi.
Trần Kính Phi vội vàng nói: “Tôi nói đều là thật. Tôi có sai, nhưng cái chết của Đặng Nhất Hàm La Dương tuyệt đối cũng có trách nhiệm.”
Ngón tay của Trương Vĩnh nắm chặt, cười lạnh nói: “Là như vậy sao?”
Trần Kính Phi khựng lại.
Trương Vĩnh nói: “Mẹ mày lúc đó mày nhìn thấy hết, sao không nói một câu nào?”
Hắn nói không sai, Trần Kính Phi và La Dương kẻ tám lạng người nửa cân, một người nhìn thấy toàn bộ chân tướng lại giữ kín như bưng, sợ liên lụy đến mình, còn một người mặc kệ cho người khác gánh tội cho mình cũng không nói lời nào, giả vờ không có chút liên quan gì với chuyện này, hai người đều có nhược điểm không muốn nhắc đến nằm trong tay đối phương, bình thường đều ăn ý không nói đến, cùng nhau cất giữ bí mật này.
Mà La Dương cũng chính là vin vào lí do này, mới có thể thành công hẹn Trần Kính Phi đang hoang mang lo sợ ở nhà ra ngoài.
Sau khi chuyện này xảy ra, nếu nói không có chút áy náy nào là tuyệt đối không thể, trong lòng Trần Kính Phi lúc nào cũng giống như đeo một tảng đá lớn nặng trịch, cố gắng muốn quên đi tất cả chân tướng, nhưng không biết là vì sao, đường càng đi càng lệch, lại lưu lạc đến tình cảnh này.
Bây giờ có thể làm thế nào? Nhìn biểu hiện của Trương Vĩnh, cho dù khai ra La Dương, hắn cũng sẽ không tha cho mình, chẳng những không bỏ qua, rất có thể còn được “Chăm sóc đặc biệt”.
Trần Kính Phi vừa sợ vừa căm hận, mắt thấy Trương Vĩnh một tay ném mình xuống đất, nhấc chân giẫm lên, hắn nhanh chóng nghĩ ra cái cớ, trong giọng nói hoảng hoạn mang theo tiếng nức nở: “Ông nghe tôi nói... Đặng Nhất Hàm nhất định hi vọng tìm La Dương để báo thù, tôi, tôi mấy hôm trước nhốt La Dương vào trong nhà vệ sinh, chính là, chính là muốn để cậu ta báo thù...”
Cuối cùng Trần Kính Phi cũng nói ra chân tướng của cả câu chuyện, tất cả manh mối đều hiện rõ ra xâu chuỗi lại với nhau.
Mục đích ban đầu của Trần Kính Phi vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa Đặng Nhất Hàm một chút, kết quả lại bị Đặng Nhất Hàm phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, cậu ta vô cùng đau lòng, hai người hẹn nhau ở công viên để trả lại toàn bộ đồ của Trần Kính Phi, từ đây tuyệt giao.
Lúc đó bọn họ đều tưởng rằng chuyện này coi như là kết thúc ở đây, ai cũng không ngờ đến La Dương vì để trốn đám người xiết nợ Trương Vĩnh, hoảng sợ quẹo lung tung, cũng chạy vào trong công viên đó trốn, kết quả Đặng Nhất Hàm bị xem thành La Dương nên bị bắt đi, Trần Kính Phi núp ở bên cạnh nhìn rõ ràng toàn bộ.
La Dương và Trần Kính Phi không ai nói chuyện này ra, hai người còn ôm tâm lí gặp may, cho rằng nói không chừng Đặng Nhất Hàm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chỉ là không muốn quay về trường học tiếp mà thôi. Mãi đến khi cảnh sát xác nhận tìm ra được thi thể của Đặng Nhất Hàm, hai người mới hoảng hốt.
Trần Kính Phi vô cùng chột dạ, trong cơn ác mộng mỗi đêm đều sẽ gặp phải cảnh chết thảm của bạn học, chính vì như vậy, lúc đó hắn thừa dịp đám người Triệu Tử Hàng mời Bút Tiên, mới muốn nhốt La Dương vào nhà vệ sinh.
Không chỉ bởi vì đối phương là cháu của Vương Thông Mẫn, quan trọng hơn hết là, Trần Kính Phi biết Đặng Nhất Hàm vì La Dương mà chết, hắn cảm thấy chỉ cần có La Dương gánh tội, bản thân mình cũng có thể thoát khỏi sự quấy nhiễu của oan hồn, khôi phục lại cuộc sống yên ổn trước kia một lần nữa.
Nhưng không ngờ rằng, một bước sai, bước bước đều sai, cứ như vậy một đi không thể cứu vãn.
Rõ ràng hắn chỉ muốn che giấu một chuyện thôi, nhưng lại vì thế mà làm ra thêm vô số chuyện khác.
Nói ra một tràng không ngừng nghỉ, mặt Trần Kính Phi vàng như đất, thở phì phò từng ngụm, run rẩy nói: “Tôi vốn dĩ không muốn hại người, tôi thật sự... Thật sự không biết nên làm thế nào...”
La Dương khi nghe thấy Trần Kính Phi nói ra tên của mình thì trong lòng đã biết không ổn rồi, lúc đó hắn bị nhốt trong nhà vệ sinh, biết rõ đối phương có ý xấu, nhưng cũng không dám nói với người khác, chính là vì hắn có nhược điểm nằm trong tay Trần Kính Phi, bây giờ mắt thấy tất cả mọi chuyện đều bị vạch trần triệt để rồi, hắn đã sợ hãi đến mức không biết nên phản bác thế nào nữa.
Hắn mắt mở trừng trừng nhìn Trương Vĩnh hung hăng đạp Trần Kính Phi một trận, Trần Kính Phi lớn tiếng hét thảm, đau đến mức ngất đi, Trương Vĩnh lại đi đến trước mặt La Dương, cười quái gở nói: “Thằng nhóc, mày giả vờ khá đấy.”
La Dương không nói ra được câu nào, ngay cả những người xung quanh cũng sợ đến mức toàn thân phát run, tuy rằng La Dương quả thật rất đáng hận, nhưng bọn họ là vô tội, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Trương Vĩnh, bọn họ đều lo lắngcho số mạng của mình.
Một màn này được phát trực tiếp, ống kính đi theo La Dương, các khán giả đều bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, trên màn hình trống không một lúc lâu, sóng bình luận mới dần dần bắt đầu xuất hiện:
【 Hóa ra quá trình của toàn bộ câu chuyện là như vậy, vụ án này thật sự quá phức tạp! Streamer và anh Xuyên lợi hại quá, cuối cũng vẫn bị hai người họ đoán trúng gần hết. 】
【 Hai học sinh này đều che giấu rất kĩ, một người học giỏi đa tài, một người nhẫn nhục chịu đựng, lại không ngờ rằng bộ mặt thật của bọn họ là như vậy. 】
【 Người trẻ tuổi bây giờ đều đáng sợ như vậy sao? 】
【 Thật ra có đáng sợ hay không với người trẻ tuổi chẳng có liên quan gì tới nhau cả, quan trọng ở chỗ bản thân con người này tâm thuật bất chính. May mà bây giờ bị lật xe rồi, bằng không tui không thể tưởng tượng được sau này bọn họ lớn lên sẽ làm ra chuyện gì nữa. 】
【 Đúng đấy, mọi người nhìn Trương Vĩnh kìa, bây giờ coi như là bố của người bị hại, nhưng hắn lúc trẻ sinh sống bằng nghề thu phí bảo kê, vậy bản chất có khác gì những người hại chết Đặng Nhất Hàm đâu? 】
【 Haizz... Đây có phải coi như làm chuyện thất đức quả báo rớt xuống con mình không? 】
【 Người khác thế nào cũng được, bây giờ tui lo lắng cho những học sinh vô tội kia... Anh trai Streamer đẹp trai lai láng của chúng ta ở đâu gòi ta? 】
【 Cắt ngang một chút, tôi nhìn thấy cậu ấy rồi, đến ngay lập tức rồi đây! 】
Quỷ nhỏ trên đường bám chặt vào La Dương, lên trên thuyền lớn nơi giam giữ đám học sinh, để cho Giang Chước truy tung theo âm khí của nó tìm đến đây.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quỷ nhỏ bay từ trên thuyền xuống, tìm được Giang Chước đang quan sát ở chỗ không xa, vui vẻ bay quanh hai vòng trước mặt cậu.
Giang Chước sờ sờ đầu quỷ nhỏ, lại cho nó thêm vài tờ tiền giấy: “Cảm ơn ngươi, cầm lấy tiêu đi, coi như anh đây mời ngươi ăn ngon một bữa.”
Cách tìm người này đương nhiên ai cũng không nghĩ đến, người trên thuyền không biết tình hình, chỉ lờ mờ nghe thấy tiếng Trương Vĩnh đánh người ở tầng dưới cùng.
Người đàn ông mang La Dương lên thuyền không nhịn được bắt đầu hơi lo lắng, hướng về phía tên buôn lậu “Hợp tác làm ăn” lần này: “Đại ca, chúng ta có phải qua đó khuyên một chút không? Em chỉ sợ Trương Vĩnh làm quá gây ra án mạng thôi, vậy chúng ta còn bán cái gì nữa?”
Tên buôn lậu được hắn ta gọi là đại ca họ Vi, lúc này đang nằm dựa trên sô pha, được một người phụ nữ trẻ tuổi ân cần bóp chân, nghe vậy ngược lại chẳng để ý:
“Người làm ăn chúng ta cũng phải nói nghĩa khí, đã nhận tiền của người ta rồi, cũng không thể đến cả cơ hội để người ta phát tiết cũng không cho chứ. Mày yên tâm, là chết thảm hơn hay là bán ra ngoài làm lao động cho người ta thảm hơn, trong lòng Trương Vĩnh biết rất rõ.”
Mấy năm nay kiếm ăn không dễ, lần này bọn họ lấy cớ xuất khẩu thú nhồi bông lấp liếʍ mới có thể ra biển, dự định làm xong mối cuối cùng này sẽ thu tay đổi nghề, người đàn ông vốn cũng là cẩn thận nhắc nhở, nhưng nghe thấy lời của ông chủ, ngược lại cũng thấy đúng.
Hắn cười nói: “Đại ca nói có lí. Trước kia em nghe nói Trương Vĩnh điên rồi, bị người ta tống vào viện tâm thần, lúc hắn đột nhiên tìm tới còn dọa em nhảy dựng.”
Ông chủ Vi hứng thú nói: “Vậy rốt cuộc hắn không điên, hay là điên xong khỏi lại?”
Người đàn ông hơi hạ thấp giọng: “Chuyện này nói ra cũng lạ lùng. Hắn nói vốn dĩ hắn bị điên, kết quả đột nhiên bị oan hồn của con trai báo mộng, hắn lập tức tỉnh táo lại, nói muốn báo thù cho nhóc con nhà hắn.”
Ông chủ Vi phun ra một ngụm khói, cười lớn nói: “Ma quỷ thần tiên gì chứ, ở đây bịa chuyện chứ gì? Nói bậy thật sự! Mày nghe lời hắn, nếu trên đời này người đã mất thật sự có thể quay về báo thù, vậy hai chúng ta không thể sống đến bây giờ rồi.”
Người đàn ông cười gượng hai tiếng, không dám phản bác, trong lòng lại không khỏi thầm nghĩ. Người này dù không cần kiêng kị cái gì, nhưng nào ai lại dứt khoát trù ẻo bản thân như vậy chứ, nghe không may tí nào.
Dù sao cũng là lời boss nói, trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không dám phản bác, hắn đang muốn hùa theo vài câu, đột nhiên nghe “Bộp” một tiếng, sợi dây chuyền vàng mắt xích lớn đặt bừa trên bàn trà bỗng nhiên rơi xuống dưới.
Người đàn ông, ông chủ Vi, kể cả mỹ nữ đấm chân kia nhìn thấy một màn này đều ngẩn cả người.
Không phải bọn họ ngạc nhiên lấy làm lạ gì, vừa nãy sợi dây chuyền vàng kia rõ ràng để ở giữa bàn, thứ này cũng chả phải hình tròn, không thể nào lăn tới lăn lui, sao đột nhiên lại rơi được xuống dưới?
Lại còn cố tình rơi vào lúc bọn họ nói những lời này.
Sau một lúc im lặng, có thể là cảm thấy bầu không khí bây giờ quá mức quỷ dị, ông chủ Vi cười khan hai tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nói: “Có lẽ là để không cẩn thận, ngẩn ra đấy làm gì, mau đi nhặt lên!”
Hắn nhéo một cái lên mông của người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, người phụ nữ vội vàng đứng dậy, đi tới nhặt sợi dây lên, nhưng chưa đợi cô ta đi đến gần, một chuyện quỷ dị khác lại xảy ra.
Trước mặt ông chủ Vi vốn có đặt một ly rượu cocktail có cắm ống hút, rượu bên trong đã bị uống mất một nửa, ống hút cắm nghiêng ở thành ly. Đây là trạng thái rất bình thường.
Nhưng lúc này, ngay vào lúc người phụ nữ trẻ tuổi kia vừa đi tới thì cái ống hút cắm ở ly rượu trước mặt biểu hiện ra một loại năng lực siêu nhiên, tự mình từng chút từng chút dựng thẳng trong ly rượu.
Dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt há miệng của ba người, cuối cùng ống hút cũng đứng thẳng ở chính giữa ly rượu, rượu như suối phun từ trong ly ra ngoài, lúc rơi xuống mặt bàn lại biến thành màu đỏ máu.
“Đây, đây là chuyện gì vậy?”
Người đàn ông sợ đến mức lùi về sau rất nhiều bước, lưng dán vào tường, hoảng sợ nhìn một màn trước mặt.
Nhưng không có ai trả lời hắn, người phụ nữ trẻ tuổi hai mắt khẽ đảo, chưa kêu ra được tiếng nào đã triệt để ngất đi. Ngay cả ông chủ Vi vừa nãy còn cười nhạo Trương Vĩnh giả thần giả quỷ cũng trợn tròn mắt.
Máu loãng trên bàn trà nhỏ giọt tí tách rơi xuống mặt đất, hắn cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, nuốt nuốt nước bọt, mồ hôi trên đầu túa ra từng giọt từng giọt một.
Trong phòng có một luồng gió lạnh quẩn quanh, ông chủ Vi đột nhiên liếc thấy có một cái bóng bay qua, tim hắn đập mạnh một cái, nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh sang bên cạnh, kết quả đánh vào không khí.
Xung quanh không có gì cả, nhưng lại giống như có vô số cặp mắt, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
Ông chủ Vi chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, toàn thân sắp bị sợ phát điên rồi, bất chấp xông ra ngoài cửa.
“Đợi chút.”
Yết hầu hắn đột nhiên bị người khác khóa chặt, sau lưng có một cánh tay duỗi ra, chầm chậm đặt lên vai ông chủ Vi, chàng trai phía sau lạnh lùng nói: “Đừng đi vội, những người các ông trói bắt đến đây đi đâu rồi?”
Trần Kính Phi và La Dương đều bị ném sang một bên, người kế tiếp phải thẳng thắn “Kể tội” chính là Triệu Tử Hàng, nhìn tình trạng thảm thương mặt toàn máu của hai bạn học khiến cho Triệu Tử Hàng vô cùng sợ hãi, nhưng so với bọn họ, những điều Triệu Tử Hàng phải thẳng thắn thật sự không nhiều.
Kéo bím tóc của nữ sinh, để sâu róm lên bàn của giáo viên, lúc đi xe đạp cố ý làm bắn nước lên những bạn học khác, trình độ “Tội trạng” loại này hiển nhiên không đủ để Trương Vĩnh phát tiết phẫn nộ vừa lòng.
“Không đủ! Không đủ! Mày kể tiếp cho tao!”
Hắn thô bạo túm tóc Triệu Tử Hàng, nhìn dáng vẻ là muốn đập đầu Triệu Tử Hàng vào tường.
“Trương Vĩnh?”
Một giọng nói hơi lạnh nhạt vang lên, bất ngờ gia nhập vào trong bầu không khí căng thẳng tại hiện trường, Trương Vĩnh nghe thấy tên mình, theo ý thức quay đầu lại nhìn.
Nhưng vẫn chưa kịp nhìn rõ diện mạo của đối phương, hắn đã cảm thấy trước mắt mình tối đen, bị người khác chính diện đánh mạnh một quyền, thậm chí đến cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra, Trương Vĩnh đã hai tay ôm mặt, ngã xuống đất, máu mũi chảy ra từ kẽ hở bàn tay của hắn.
Người có mặt đều không nhịn được mở to mắt, liền nhìn thấy Giang Chước xuất hiện ở đây như một kì tích, cậu lại cúi người nhấc Trương Vĩnh lên, một chưởng đập nghiêng vào gáy hắn, để hắn hoàn toàn ngất đi.
Triệu Tử Hàng tìm được đường sống từ trong chỗ chết, lòng vẫn còn sợ hãi ngẩng đầu lên, thấp giọng gọi: “Thầy Giang!”
Giang Chước không nói hai lời, nhanh chóng cởi dây trói cho mấy người, Trần Kính Phi đã bị đánh đến không đi được nữa, cậu hơi ghét bỏ nhìn đất cát dính trên người đối phương một cái, đỡ Trần Kính Phi đi ra ngoài: “Còn không mau đi theo.”
Những người khác lúc này mới giống như tỉnh mộng, vội vàng vùng vẫy bò dậy, nhao nhao đi theo sau Giang Chước. Ngoài Trần Kính Phi ra, La Dương cũng bị đánh rất thảm, lúc ra cửa còn vấp phải Trương Vĩnh đang hôn mê dưới sàn, ngã một cái.
Bản thân hắn biết bây giờ mình không được hoan nghênh, sợ bị Giang Chước bỏ lại, luống ca luống cuống bò từ dưới đất dậy đi theo, lại không cẩn thận đè vào máu mũi vừa nãy bị đánh của Trương Vĩnh.
Vào khoảnh khắc đó, La Dương chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, cảm giác run rẩy không biết sinh ra từ đâu, thoáng chốc suýt nữa thì không bò dậy được. Vương Thông Mẫn là người đi ra cuối cùng, vẻ mặt phức tạp nhìn La Dương một cái, cúi người kéo hắn dậy, sau đó không nói lời nào, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Giang Chước dẫn mọi người vội vàng đi ra bên ngoài, tuy rằng người trên thuyền không nhiều, đối với cậu mà nói không tính như quá khó đối phó, quan trọng ở chỗ đây là trên thuyền, Giang chước bị say sóng cộng thêm không biết bơi, cho nên cậu nhất định phải tốc chiến tốc thắng, trước khi thuyền rời bến phải đem người xuống.
Tạm thời dùng pháp thuật dọa đám ông chủ Vi một phen, ở bên kia thuyền cũng có vài người, chuyện liên quan đến tính mạng, mọi người tận lực hợp tác, đều cố gắng không phát ra âm thanh, chạy trốn cùng Giang Chước.
Nhưng chạy một hồi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng La Dương là người đi cuối đội ngũ lại đột nhiên cảm thấy có người đẩy một cái sau lưng mình, hắn theo bản năng kêu khẽ lên một tiếng, vội vàng bám chặt lấy mép thuyền bên cạnh, suýt chút nữa rơi vào trong nước.
Tiếng này lập tức kinh động đến những người bên kia, ở một bên khác của con thuyền, có người hét lớn:
“Tiếng gì vậy?”
“Mau, bên đầu kia có người!”
“Mau qua đó!”
Giang Chước quay đầu lại nhìn đám nhóc đi theo sau lưng mình, nhíu nhíu mày, có lẽ là đang cân nhắc xem dẫn theo nhiều người như vậy đánh nhau hay là nghĩ cách rút lui trước thì ổn hơn.
Triệu Tử Hàng lại giống như kì tích mà hiểu được ý của Giang Chước, hắn nói khẽ sau lưng Giang Chước: “Thầy ơi, em biết bơi, có thể đem một người nhảy xuống nước bơi lên bờ.”
Nếu với tính cách trước kia của Triệu Tử Hàng, hắn sẽ cảm thấy loại hành vi gặp phải nguy hiểm rút lui trước này rất hèn, tuyệt đối không thể để mất mặt, nói thế nào cũng phải gánh đến cuối cùng.
Nhưng những chuyện trải qua gần đây, hắn cũng không còn là đứa trẻ lỗ mãng liều lĩnh nữa, hiểu rõ rằng dưới tình huống như vậy, gây thêm chuyện chỉ khiến cho Giang Chước phân tâm. Tuy rằng hắn bị hại một phen, trong lòng có tức giận, có không cam lòng, nhưng cũng phải chờ tình huống nguy cấp này qua đi thì mới bàn đến sau, bây giờ hắn không thể gây thêm phiền phức, cũng chỉ có thể góp chút sức vào việc thôi.
Giang Chước nhìn lướt qua mặt nước một cái, lập tức rời tầm mắt đi. Lúc này thuyền vẫn chưa rời bến, vẫn đang cắm mỏ neo ở bến tàu, mực nước quanh thuyền không sâu, khoảng cách cũng gần, tính nguy hiểm không cao.
Cậu không trì hoãn thêm, nhanh chóng hỏi: “Em có nắm chắc không?”
Triệu Tử Hàng gật gật đầu: “Em từng tham gia đội bơi lội của tỉnh... Thầy, thầy phải cẩn thận chút nhé.”
Một nữ sinh khác cũng chậm chạp bước tới, phụ họa ở bên cạnh: “Thầy ơi, em cũng có thể, em cũng là thành viên của đội bơi lội, chút nước này tuyệt đối không thành vấn đề.”
Giang Chước ra quyết định: “Vậy được, các em có thể bơi thì đi trước, không đi được thì trốn sau lưng tôi, đừng cậy mạnh.”
Cậu nói xong, trực tiếp nghênh đón về hướng của những người tới. Đèn đuốc phía trước đã sáng thành một vùng, không ít người bước về phía Giang Chước. Người cầm đầu đám người đó trong tay cầm một khẩu súng, Giang Chước đã nghe rõ tiếng lên đạn của viên đạn đó.
Sau khi nhìn thấy cậu, đối phương thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức giơ súng lên, hét lớn về phía Giang Chước: “Người nào, cho tao...”
Sau câu “Cho tao” kia, những chữ khác chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đối phương đã phi đến đá một phát vào chính giữa cổ tay của hắn.
Súng rời tay, vẽ một đường vòng cung giữa không trung, được Giang Chước đón chuẩn xác vào tay, sau đó cậu thuận thế xoay người lại, họng súng đặt lên trán của một gã đang muốn đánh lén cậu.
“Cho mày một phát đạn, thế nào?” Cậu khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng hỏi một câu.