Editor: Lục Tiểu Thất.
***
Bên dưới truyền đến những tiếng kinh hô khe khẽ, Giang Chước dừng bước chân, híp mắt nhìn về phía trước. Một lúc sau, cậu thấy trong căn phòng phía trước, có một ánh nến sáng lên.
Đạo cụ cảnh tượng đều làm rất chân thật, ánh nến chiếu ra từ giấy dán cửa sổ, tạo thành một vầng sáng vàng xung quanh, hoa văn trên cửa sổ khắc hoa bên cạnh mơ hồ phản chiếu ra những tia sáng nhàn nhạt.
Trên tường chiếu ra một bóng người ngồi trước ánh nến, có thể nhìn ra bóng dáng thon dài cùng với trâm cài xinh đẹp trên đầu, thoạt nhìn giống như chân dung mỹ nữ được vẽ trên bức bình phong thời trước.
Hình ảnh rất mỹ miều, nhưng Giang Chước nghĩ tới cái người kia là Vân Túc Xuyên, chỉ cảm thấy nổi da gà toàn thân.
Cậu nói: "Nương... Tử, ta về rồi."
Bên trong không ai đáp lời, Giang Chước đi qua đó, lúc đẩy cửa thì phát hiện cửa bị khóa trái từ bên trong, bèn đưa tay lên gõ gõ.
Cánh cửa mở ra, người đi ra không phải Vân Túc Xuyên, mà là một tiểu cô nương ăn mặc như nha hoàn.
Nha hoàn NPC nói với Giang Chước: "Công tử, vì thời gian ngài ở bên ngoài quá lâu, phu nhân tức giận rồi, không chịu gặp ngài."
Giang Chước nói: "Vậy ngươi nói xem, ta phải làm thế nào để nhận lỗi với phu nhân?"
Nha hoàn nói: "Phu nhân thường nói sống một mình cô quạnh, nhớ về những ngày tháng vui vẻ trước kia ở trong lâu nghe khúc, có lẽ nếu công tử có thể cho phu nhân nghe khúc nhạc người thích, nhất định nàng ấy sẽ tha thứ cho ngài."
... Đây là đề phụ sao?
Trong bốn thí sinh lên sân khấu, Thường Minh "Gậy đánh uyên ương" vốn có thể tham gia cả hai tình tiết, còn lại Vương Triều Dương và Thiệu Yến Yến ngoài tiến hành "Trường Sinh điện", thì cũng tham gia một số tình tiết bên Giang Chước, chỉ có một mình Giang Chước hiện giờ thi vẻn vẹn một tuyến kiến thức.
Cho nên dựa theo quy định cuộc thi, cậu phải thi thêm một đề phụ hơn những người khác.
Giang Chước nói: "Cũng được."
Cậu đồng ý, nha hoàn lui xuống, hai tên đầy tớ khiêng một chiếc bàn dài tới, trên mặt bàn có không ít đồ bày lộn xộn.
Nước, chén, đũa, đàn tranh, đàn nhị, tỳ bà, thậm chí còn có một hàng chuông đồng xếp từ lớn đến nhỏ, không biết cậu có dùng đến những thứ này hay không, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu của "Lí Hương Quân" là được.
Ánh mắt Giang Chước lướt qua những đạo cụ này, cong ngón tay gõ lên chuông đồng thử âm, sau đó đẩy đồ sang bên cạnh, đứng trước bàn cân nhắc.
Sóng bình luận nhao nhao bàn tán:
"Cảm giác độ khó của đề phụ này có hơi cao, không chỉ là vấn đề kiến thức, nếu chưa từng học nhạc cụ thì làm sao?"
"Thật ra đàn nhị vô cùng đơn giản, lúc nhỏ tui từng học một lần, bây giờ vẫn biết nè."
"Cái trước mặt kia kìa, không ai quan tâm anh biết hay không, bản lĩnh xuất sắc là bất phân trường hợp."
"Tui biết nè, nước và chén với đũa kia chính là dùng để cứu cánh, đổ nước vào trong chén, rồi dùng đũa gõ là có thể phát ra tiếng."
"Tiểu bảo bối có phải xem phim nhiều quá rồi không? Phải nắm vững lượng nước khác nhau trong mỗi chén, rồi hợp những âm đó thành một khúc nhạc, có lẽ còn khó hơn học một nhạc cụ."
Có người trêu đùa nói:
"Tui cảm thấy thiếu gia không cần làm gì đâu, xông vào đập cửa nói mình không biết, Xuyên ca bên kia nhất định sẽ tự mình đi ra ngoài."
"Ha ha ha ha ha ha nghĩ cũng mệt tâm."
"Má ơi không phải chứ, thật sự đi ra sao? Ngọt quá đi!"
Sóng bình luận vừa trôi qua, khán giả liền nhìn thấy bóng người trong cửa sổ đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, dường như thật sự định đi ra giải vây nếu Giang Chước không làm được.
Đương nhiên, cho dù Vân Túc Xuyên đi ra ngoài, Giang Chước không giải được đề cũng sẽ không thể được điểm, nhưng tối thiểu có thể tránh mắc kẹt ở đó một cách xấu hổ.
Mọi người đều đang đợi hành động tiếp theo của hai người.
Trong màn yên tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "Bang" thanh thúy vang lên, hóa ra là Giang Chước dùng quạt của cậu gõ vào cạnh bàn.
Chuyện xưa trong "Đào hoa phiến" vốn xảy ra ở Giang Nam, cái bàn kia vì yêu cầu mộc mạc cổ kính, nên được làm từ cây trúc, tiếng gõ kia của Giang Chước vừa vặn gõ vào ống trúc cạnh bàn, vì thế âm sắc vô cùng thanh thúy.
Bất luận là giám khảo hay khán giả, sức chú ý đều bị hấp dẫn qua đó, mọi người không khỏi suy nghĩ. Lẽ nào cậu ấy muốn biểu diễn gõ bàn sao?
Vân Túc Xuyên ở bên trong nghe thấy tiếng này cũng sững sờ, rất nhanh sau đó đã nghĩ ra Giang Chước muốn làm gì, mắt anh sáng lên, lập tức cảm thấy đây là một chủ ý hay, không nhịn được nở nụ cười.
Chỉ nghe Giang Chước ở bên ngoài cất giọng ca trong trẻo, hát: "Đất bắc trời nam xoay chuyển, thầy mo nói liên quan đến mưa bụi nước Sở. Con hẻm cuốn trôi dương hoa, tường lật cánh én, nhận ra lầu đỏ viện cũ."
Cậu vừa cất tiếng, người xung quanh lập tức chấn động. Sợ rằng cho dù Giang Chước thật sự cầm nhạc cụ lên diễn tấu một khúc thì khán giả cũng không kinh ngạc như thế này.
Nhìn diện mạo và tuổi tác của Giang Chước, loại chuyện như hát khúc* này gần như không liên quan gì đến cậu, nhưng không những cậu hát được, mà hát còn rất tốt, một câu ngắn ngủi như vậy, phảng phất như quay về những năm tháng phong lưu, nháy mắt chiếu thẳng vào lòng người.
(*) Kiểu như dạng hát dân gian, giống hát chèo bên mình.
Sóng bình luận nháy mắt nhiều lên trông thấy:
"Trời đất ơi, Giang Chước vậy mà còn biết hát khúc??? Trước khi nghe cảm thấy chuyện này chẳng ăn nhập gì với cậu ấy, khi nghe xong không nhịn được muốn nói đây là tiểu ca ca thần tiên gì vậy! Không nói nữa, tui ngất trước đã!"
"Xem như tui đã hiểu ra vì sao trong số thư sinh tài tử thời cổ đại có nhiều tra nam như thế mà vẫn có nhiều người theo, lớn lên đẹp đẽ như vậy lại còn có tài hoa, vậy có cặn bã thật thì tui cũng đồng ý."
"Ra đĩa đơn không? Tui muốn tiêu tiền!"
"Lầu trên tỉnh lại đi, đây là cuộc thi trí tuệ, không phải chương trình tìm kiếm tài năng, người ta không debut đâu 233333."
"Tui hổng hỉu nổi bản thân, vốn dĩ muốn học hỏi kiến thức, sổ ghi chép đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi, kết quả chả thấy chữ nào, ngược lại ảnh screenshot thì có cả đống."
"Lầu trên +1!"
Giang Chước đưa một tay ra sau lưng, tay còn lại cầm cây quạt, cán quạt gõ xuống bàn theo tiết tấu, hát tiếp: "Có khuôn mặt thẹn thùng, phản chiếu vẻ xinh đẹp lên cây đào đỏ... Cửa lớn khóa, vân sơn vạn thiên, hiểu rõ chỉ có oanh yến nhàn dỗi..."
Dáng cậu đứng thẳng tắp dưới cửa sổ phía tây, ánh nến yếu ớt chiếu ra từ hoa văn trên cửa sổ, rơi loang lổ trên tay áo. Đường nét sườn mặt cậu trong bóng tối được phác họa vô cùng rõ nét, sống mũi cao thẳng, lông mi rất dài, đuôi mắt hơi xếch lên, nhìn như vậy rất tiêu sái đa tình.
"Gió xuân trên tị thiên, cánh hoa đào nhẹ như tiễn, đang bay mềm như tuyết, rơi đỏ thành tản... Tìm khắp, lập đông gió dần về trưa, lần đó đi người khó gặp... (1)"
Lời là lời bi thương, nói về sự đau khổ và sợ hãi sau khi Hầu Phương Vực bị cấp trên ngu xuẩn đuổi về, khi trở lại không tìm thấy Lí Hương Quân, chỉ là theo cây quạt của Giang Chước gõ nhịp xuống cạnh bàn, giọng ca trong trẻo, hát ra không có sự thê lương khổ sở như trong nguyên khúc, thêm nữa là không có đàn dây sáo trúc làm đệm nhạc, ngược lại có sự lỗi lạc động lòng người.
Xung quanh im lặng.
Vân Túc Xuyên đứng trong phòng, đương nhiên không nhìn thấy Giang Chước, nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra dáng vẻ lạnh nhạt nhàn nhã lúc này của người đó, vô thức làm toàn hiện trường kinh ngạc thán phục, rồi cũng vô thức đem những lời tán thưởng và niềm xúc động kia triệt để ngăn cách ở bên ngoài.
Trong lời đồn nói cậu ấy là đồ vô dụng là sai rồi, nhưng ngược lại nói cậu ấy quần áo là lượt cũng có phần đúng. Giang Chước xưa nay luôn có khí chất công tử, người khác yêu thích cậu ấy cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên chút tư vị không nói nên lời, cũng không biết là tự hào hay là bất đắc dĩ.
Anh nghe giai điệu kia, đối phương đang hát "Lần đó đi người khó gặp", trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, anh không có sức kháng cự lại với bất cứ hành động hay yêu cầu nào của Giang Chước.
Vân Túc Xuyên không khỏi suy nghĩ, nếu Giang Chước cũng muốn gặp anh giống như Hầu Phương Vực muốn gặp Lí Hương Quân, vậy cho dù núi cao cách trở, anh cũng phải qua đó, không thể để đối phương đợi lâu được, anh đau lòng.
Từ trước đến giờ anh nghĩ được làm được, vì thế đẩy cửa đi ra ngoài.
Đúng lúc Giang Chước hát xong chữ cuối cùng, muốn đặt cây quạt xuống, liền nghe thấy tiếng cửa vang lên, có hơi kinh ngạc nghiêng người, Vân Túc Xuyên đã đi thẳng tới đây.
Anh nghiêng người về phía trước, mở rộng vòng tay ôm lấy Giang Chước, mỉm cười đáp lời: "Từ biệt qua ba thu, gió xuân vẫn như trước, vẫn là cảnh cũ chưa từng thay đổi, lòng ta vẫn đợi như năm ấy. (2)"
Giang Chước ngẩn ra, dưới đàn vang lên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Các giám khảo ngồi ở dãy ghế khách quý đầu tiên nghe thấy tiếng vỗ tay, nhất thời cũng dở khóc dở cười, có người đứng dậy quay về phía sau làm động tác nhỏ tiếng xuống, bảo các bạn học giữ trật tự.
Vân Túc Xuyên ôm nhẹ một cái rồi buông ra, dựa theo y như thói quen của anh, thân mật vừa đủ như tình bạn thân, đóng vai một đôi tình nhân.
Cách diễn giải cốt truyện của Giang Chước và Vân Túc Xuyên, cũng như phản ứng không thể kiểm soát của khán giả bên dưới, đều được truyền hình trực tiếp tại chỗ, lượng người xem trực tuyến không ngừng tăng lên.
Trước đây, lúc Vân Túc Xuyên vẫn đang ngồi trên máy bay, đã thả ra tin tức mua nhà chống lưng cho Giang Chước, cộng thêm một loạt hành động sau khi dọn vào ở Cảnh Việt Sơn Trang của anh, khiến lúc đó có không ít người đều âm mưu bàn tán nói giữa hai người nhất định có cấu kết lợi ích gì đó, mới khiến Vân Túc Xuyên tận tâm tận lực được như thế.
Thậm chí có bài đăng trong một số diễn đàn, còn phân tích việc làm của Vân Túc Xuyên có thể đem đến những lợi ích gì, cùng với lợi ích Giang Chước có thể mang đến cho anh, nói hợp tình hợp lí, giống y như sự thật vậy.
Cũng có người phản bác, cho rằng nội tình không phức tạp như thế, chỉ là quan hệ của hai người khá tốt, Vân Túc Xuyên mới dốc sức ủng hộ cho người anh em tốt Giang Chước, lúc đó còn bị cười nhạo đầu óc đơn giản, quá ngây thơ.
Kết quả theo dõi đến hiện tại, những người này đều không còn lời nào để nói. Từ sự quen thuộc trong cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cùng với ngôn ngữ cơ thể và đủ loại biểu cảm nhỏ đều có thể nhìn ra, quan hệ giữa hai người họ thật sự rất tốt.
Vì không cố ý biểu lộ, cho nên mới càng không thể phủ nhận.
Ngay từ đầu các bạn nhỏ âm thầm ủng hộ tình huynh đệ đã lệ nóng quanh tròng, hu hu hu nhân gian có chân tình, nhân gian có tình yêu thật vĩ đại!
Sóng bình luận dày đặc gần như che kín nội dung video, cư dân mạng tâm tình kích động thấy rõ.
"Ánh mắt và động tác của Xuyên ca chỉ khiến tui nghĩ đến một câu, "cậu là niềm yêu thích thời niên thiếu, là thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của tôi", cảm giác anh ấy thật sự rất trân trọng Tiểu Giang."
"Nhìn cái ôm của hai người họ, rõ ràng người ta là đang diễn, nhưng tui lại thật sự bị cảm động."
"Tình cảm thắm thiết này, đúng là trúc mã trúc mã có khác, hâm mộ quá."
"Nhất định là tui điên rồi, vậy mà lại đu CP của chồng và bạn trai chồng vui vẻ như thế."
"Lầu trên chú ý nhé, ở đây nói tình bạn không nói CP."
"Đúng, hai tiểu ca ca này đều không phải người trong giới, mọi người ý tưởng bổ não gì thì tự lập ra đi, đừng comment chạy chữ ra, nói ngầm một câu, các bạn có cùng sở thích có thể lập riêng ra một nhóm được không? Mã QR cũng được!"
Đáng tiếc căn cứ theo định luật bảo toàn hạnh phúc kì lạ của fan CP, ăn nhiều đường rồi, liền quay ra kề đao lên cổ. Trong kết cục cuối cùng của "Đào hoa phiến", Lí Hương Quân và Hầu Phương Vực vẫn phải chia xa.
Những tình cảm nồng đậm bên trong, những lời thề non hẹn biển, cuối cùng khúc "Ai Giang Nam" vang lên, chính là thời khắc nước mất nhà tan, chính thức li biệt.
Giang Chước nói với Vân Túc Xuyên: "Ta phụng mệnh Khả Pháp đại nhân, phải đi Giang Nam một chuyến."
Phán đoán thời điểm li biệt chính xác, phán đoán điểm đến chính xác, cộng hai điểm.
Vân Túc Xuyên lẳng lặng nâng mắt nhìn cậu, hỏi: "Có thể không đi được không?"
Có lẽ ánh mắt và giọng điệu của anh đều rất nghiêm túc, hỏi một câu như vậy, ngược lại làm cho Giang Chước hơi chần chừ.
Cậu nhìn Vân Túc Xuyên, nghĩ thầm cậu ấy nghiêm túc như vậy làm gì chứ, không phải chỉ là diễn một mẩu truyện thôi sao? Nếu như Vân Túc Xuyên hỏi Giang Chước có thể ở lại hay không, vậy cậu đương nhiên sẽ ở lại, nhưng Lí Hương Quân hỏi Hầu Phương Vực, Hầu Phương Vực lại không thể đáp ứng.
Cậu an ủi nói: "Tạm thời chia xa, sau này sẽ không xa nữa."
Vân Túc Xuyên nghe Giang Chước dùng lời kịch gốc đáp lại, dường như cũng hiểu rõ mà mỉm cười, đáp lại: "Mặt đất đầy khói bụi, không biết ngày về."
Anh nói đúng rồi, cuộc chia ly này mãi đến về sau, Hầu Phương Vực rời nhà, Lí Hương Quân tử vong chính là kết cục trong "Đào hoa phiến", đúng thật là không thể gặp lại nhau được nữa.
Trải qua sự kiên trì khi đối mặt với tú bà, sự phản kháng khi đối mặt với quyền quý, cùng với vài lần đoàn viên, vài lần trùng phùng, cuối cùng hai người họ vẫn thua bởi loạn thế.
Lời đã nói hết, cũng không còn gì để nói nữa, hai người gật đầu nhìn nhau, quay lưng về hai hướng, từ đó chia ly.
Sau khi cuộc thi kết thúc, một màn này được phối thêm BGM "Cõi lòng tan nát, đáy mắt khô cạn lệ người chẳng quay về*" hoặc "Nhưng làm sao vứt bỏ được thê lương*" và hình ảnh bản trắng đen, tái diễn biên tập lại, vô cùng ngược tâm.
Mọi người nói xem, đây là một cuộc thi trí tuệ, sao phải làm chân tình cảm động thế làm gì? Còn chuyển giới tính nữa chứ, thật sự muốn mạng già mà... CP quá xứng đôi!
(*) Hai câu hát này được trích trong "Sơ Kiến" và "Ái thương" (Ost phim Đông Cung).