Chương 11: Theo Dõi Tiểu Khu

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Lần thao tác này quả thực rất lợi hại, lập tức kích lên vô số bọt nước, vào lúc Giang Chước nhìn thấy video, toàn bộ giao diện livestream cũng đã bị sóng bình luận chi chít che phủ đến nhìn không ra hình ảnh.

Cư dân mạng sôi nổi tỏ vẻ sống lâu mới thấy:

"Vân Túc Xuyên này rốt cuộc là ai aaa, sao liều vậy?"

"Lầu trên lúc chiều không nhìn thấy tin tức mua nhà của Thiếu Đổng Vân Thị sao? Trong đó nói rồi, Vân Túc Xuyên và Giang Chước là anh em chí cốt, hai người là bạn thân từ nhỏ."

"Xem ra anh ta mua nhà chính là vì tự mình giúp Giang Chước làm sáng tỏ tin đồn, hôm nay vì tình bạn tuyệt đẹp gào khóc một ngày hu hu hu."

"Đậu xanh nhà ma cũng dám ở, đây quả thực là dùng mạng che chở, tôi cũng muốn có bạn tốt như vậy."

"A a a a a a tôi sắp điên rồi, bề ngoài của cặp này đẹp trai quá a a a a a! Không ngờ xem tin tức xã hội còn có thể kích phát ra thuộc tính nhan khống của tôi!"

Có một cư dân mạng nói:

"Cả câu chuyện làm dấy lên sóng gió lớn như vậy, thật ra suy nghĩ lí trí một chút, tất cả chứng cứ chẳng qua đều là mọi người nghĩ như vậy, căn bản đứng không chắc chân. Ai nói một người xui xẻo là nhất định có liên quan tới nhà của hắn? Bây giờ người ta cũng đã chứng minh tới mức này rồi, một số người nào đó còn không chịu kết thúc, rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy?"

Lúc đó nói Cảnh Việt sơn trang có vấn đề sớm nhất là Bách Hướng Vĩ, cư dân mạng nói "Một số người nào đó" là chỉ ai không cần nói cũng biết, fans của Bách Hướng Vĩ vừa nghe thấy có người ám chỉ ca ca nhà bọn họ nói dối, nhất thời nóng nảy, tụ lại chiến đấu sôi nổi ném trở về.

Dù sao từ sau lần trước mẹ của Bách Hướng Vĩ bị tai nạn xe, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, ai có thể có tâm tình dùng loại chuyện này vu tội cho người khác chứ? Không lương tâm không lòng yêu thương không có lòng đồng cảm!

Hai bên xé nhau không còn biết trời đất, mắt thấy trong khu bình luận dưới weibo của Vân Túc Xuyên náo nhiệt khác thường, thu lại dám chắc là không thu nổi nữa rồi, Giang Chước cạn lời, nói: "Cậu đúng thật là lợi hại."

Vân Túc Xuyên đắc ý nói: "Quá khen, tạm được thôi."

Giang Chước đặt điện thoại xuống, nói: "Mang máy tính của cậu đây cho tôi."

Mật mã máy tính của Vân Túc Xuyên không thay đổi, Giang Chước cũng không quên. Cậu vừa mới dùng camera thời gian quay những thứ kia vẫn còn chưa xem, sau khi thuần thục ghi hình, Giang Chước đem phần ghi hình trong camera truyền vào trong máy tính của Vân Túc Xuyên, bắt đầu phát hình ảnh quay phim.

Sản phẩm công nghệ cao như vậy cung cấp cho cậu tiện lợi rất lớn, nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng. Lời quảng cáo của "Camera thời gian" là "Ghi lại những thứ xinh đẹp trong cuộc sống", nói cách khác, những thứ không đẹp nó sẽ không ghi.

Ví dụ như bạo lực đẫm máu, ví dụ như tìиɧ ɖu͙© tục tĩu, toàn bộ đều che đậy lại, có một số cảnh trên mặt trang bất thình lình sẽ xuất hiện một đống mosaic, làm cho giống như miếng vá. Nếu không phải là như vậy, cậu sẽ có thể đi quay lại quá trình Thiệu Kì tử vong rồi.

Vân Túc Xuyên đứng sau lưng Giang Chước, một tay khoác lên lưng chiếc ghế tựa của cậu, một tay chống lên trên bàn, cùng nhìn vào màn hình: "Mình nhớ trước đó tiểu khu này vẫn chưa kịp lắp đặt máy theo dõi mà nhỉ, cái video này của cậu lấy đâu ra đấy? Đợi một chút!"

Trong khi anh đang nói chuyện, Giang Chước cũng dừng trang web lại.

Vân Túc Xuyên nói: "Đây là đang giội nước sôi vào bồn hoa sao?"

Giang Chước dừng hình ảnh lại phóng to lên, nói: "Chuyện này có chút thú vị rồi."

Theo như trong video, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, có người suốt đêm dùng nước sôi giội vào tất cả các vườn hoa một lượt, cho nên những cây cỏ này mới có thể khô héo trong một đêm, bị người ta cho rằng có một loại lực lượng thần bí nào đó đang tác quái trong bóng tối, càng chứng thực thêm cho lời đồn "Cảnh Việt sơn trang phong thủy không tốt".

Mà một chuyện càng thêm vi diệu là, trong số những người giội nước, người tham gia lại có cả Thiệu Kỳ.

Vân Túc Xuyên không quen biết Thiệu Kỳ, thấy Giang Chước chú ý, liền hỏi: "Người này là ai?"

Giang Chước nói: "Một người chết."

Cậu giới thiệu sơ qua một lượt về những việc kì lạ xảy ra trên người Thiệu Kỳ trước đó, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ đến hắn cũng tham gia vào chuyện này, lẽ nào tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao?

Từ trên video nhìn ra, Thiệu Kỳ không đích thân ra tay, mà là luôn đứng bên cạnh chỉ huy người khác, cũng chính vì như vậy, mặt của hắn mới có thể bị quay hết sức rõ ràng.

Ở góc video có thời gian xảy ra sự kiện lúc đó, Vân Túc Xuyên phản ứng rất nhanh: "Căn cứ theo thời gian này, hẳn là Thiệu Kỳ giội nước sôi vào vườn hoa xong không lâu thì bị gϊếŧ hại ở ngay gần đó, thời gian này cậu ở đâu?"

Giang Chước biết không phải hắn nghi ngờ mình gϊếŧ người, mà sợ rằng sau khi video được công bố ra ngoài, người khác sẽ nghi ngờ, liền nói: "Tôi ở nhà, có bảo mẫu trong nhà làm nhân chứng."

Vân Túc Xuyên gật gật đầu, nói: "Vậy cậu có thể đoán được vì sao Thiệu Kỳ phải làm như vậy không?"



Giang Chước nói: "Trước đây tôi và Thiệu Kỳ chưa từng gặp qua, nhưng hình như quan hệ giữa chị họ của hắn và Giang Duy không tồi, tôi nghi ngờ là hắn giúp đỡ Giang Duy."

Vân Túc Xuyên liền suy đoán, nói: "Vậy cậu nói, có khả năng bọn họ cùng nhau làm xong chuyện này, giữa hai người xảy ra mâu thuẫn gì đó, Giang Duy sợ Thiệu Kỳ công khai chuyện của mình ra, cho nên nhất thời xúc động, gϊếŧ người diệt khẩu?"

Giang Chước nói: "Tôi cảm thấy hắn không phạm nổi."

Đầu tiên, Giang Duy có tiền có người, những chuyện này hắn không cần tự mình ra tay tham dự, cũng sẽ không xảy ra xung đột quá mức trực tiếp với Thiệu Kỳ. Thứ hai, cái chết của Thiệu Kỳ quá mức kì lạ, nếu chỉ vì diệt khẩu mà gϊếŧ hắn, hẳn sẽ không phức tạp như vậy.

Vân Túc Xuyên sờ sờ cằm, bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu: "Mình cảm thấy chúng ta có thể thử hắn một chút."

Giang Chước nói: "Ý của cậu là?"

Vân Túc Xuyên cười hì hì nói: "Tiết lộ hiện trường tử vong đầu tiên của Thiệu Kỳ cho Giang Duy. Nếu cái chết của Thiệu Kỳ có liên quan tới hắn, nhất định hắn đã sớm biết chuyện này rồi, cũng không dám để lộ ra. Nếu như không liên quan tới hắn..."

Anh gian xảo dừng lại một chút, nói: "Một người vốn đã trông ngóng Cảnh Việt sơn trang xảy ra chuyện, biết được ở gần đó còn là hiện trường gϊếŧ người, sẽ có bao nhiêu vui mừng chứ."

Giang Chước nâng cằm: "Không sai, nhất định hắn sẽ hận không thể nói với người của toàn thế giới biết chuyện này, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức ra ngoài, tiến thêm một bước chứng minh tôi không có năng lực."

Vân Túc Xuyên nói: "Sau đó chúng ta đem đoạn video giám sát này phát tán ra ngoài..."

Giang Chước xoay mặt sang, liếc mắt nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó hai người không nhịn được mà cùng mỉm cười.

Có điều muốn công khai chuyện này, còn phải thông báo trước một tiếng cho tổ vụ án đặc thù chuẩn bị, sau đó để tin tức truyền về đến bên tai Giang Duy.

Giang Chước nhìn giờ một cái, đứng lên nói: "Ngày mai tôi còn có trận thi đấu thứ hai, phải trở về sớm. Chuyện này ngày mai tôi sẽ nói với Hoắc Nham một tiếng."

Vân Túc Xuyên nói: "Phỏng chừng bên ngoài có phóng viên, mình tiễn cậu."

Anh dự đoán trước mà dừng xe ở trong bãi đỗ cách đó không xa bên ngoài tiểu khu. Hai người dễ dàng tránh phóng viên lên xe, Vân Túc Xuyên đưa Giang Chước về tới bên ngoài tổ thi đấu.

Sáu năm không gặp, gặp nhau ngắn ngủi đã phải tạm thời tách ra, khi nhìn thấy Giang chước đứng dưới đèn đường mờ nhạt phất tay về phía mình, Vân Túc Xuyên nhất thời có chút không nỡ rời đi.

Anh không dám xuống xe tiễn, sợ tiễn đi tiễn về tiễn mãi không xong, liền ngồi trong xe đưa mắt tiễn.

Giang Chước nói: "Mau về đi."

Vân Túc Xuyên "Ừ" một tiếng, không di chuyển, ngược lại khiến Giang Chước tưởng rằng anh còn có lời muốn nói, quay lại kéo cửa xe khép hờ ra, thò nửa người vào từ bên ghế phụ, hỏi: "Còn có chuyện sao?"

Vân Túc Xuyên thoạt nhìn nói cười không kiêng dè, thật ra rất biết đắn đo chừng mực, nói đùa quá trớn, lời không nên nói, cảm xúc cần phải che giấu... Trước giờ anh sẽ không để lộ. Lúc vừa mới gặp mặt, anh đã biểu hiện rất tốt.

Nhưng lúc này ở khoảng cách như vậy, tư thế như vậy, trên người đối phương có hơi thở quen thuộc, không thể ngăn lại bay chầm chậm tới, giống như gió và sương mù lúc sáng sớm ngày thu không thể xua đi được, từng chút từng chút nâng trái tim của anh, cả người anh lên, bọc kín vào bên trong.

Không thể chống lại, vì thế trong khoảnh khắc, trái tim phòng ngự cố giả vờ kiên định bị đánh cho tan tác.

Bỗng nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay của Giang Chước, kéo người về phía mình.

Một tay của Giang Chước bị anh nắm, cơ thể nghiêng về trước, tay bên kia bất đắc dĩ phải chống lên ghế xe, kinh ngạc nói: "Làm gì đấy?"

Chân mày của cậu vì thắc mắc mà hơi nhướn lên, khóe môi khẽ mím, dung mạo trong trẻo lạnh lùng, giống như cô tùng giang nguyệt(*), sắc sảo thong dong, rơi vào trong mắt Vân Túc Xuyên, lại càng giống như một loại mê hoặc dịu dàng.

(*) Cô tùng giang nguyệt 孤松江月: Tra trên Baidu không ra nghĩa cả cụm, chắc nghĩa của cụm là từng chữ dịch ra rồi. "Cô tùng" là cây thông lẻ loi, cô đơn; còn "Giang nguyệt" là trăng sông.

Đây là lần đầu chân chính tiếp xúc thân thể của hai người sau hơn một tiếng gặp lại nhau, xương cổ tay trong tay nhô lên, da thịt mềm nhẵn, lại chân thực.

"Tiểu Chước."

Vân Túc Xuyên dang hai tay ra, mạnh mẽ ôm Giang Chước một cái, nói: "Lần này mình thật sự không đi nữa. Chúng ta... Vẫn giống như trước nhé."

Giang Chước sững sờ sau đó mỉm cười: "Không phải luôn như vậy sao?"

Mặc dù đã xa nhau rất lâu rồi, nhưng giao tình bao nhiêu năm từ nhỏ đến lớn, không xa cách một chút nào. Bất kể ở giữa trải qua cái gì... Cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Nụ cười bại hoại lại mang theo chút ấm áp kia một lần nữa trở về khuôn mặt, Vân Túc Xuyên buông Giang Chước ra, phụ họa nói: "Cậu nói đúng, lâu lắm không gặp rồi, mình có hơi xúc động."



Hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay, làm cho người ta có một loại ảo giác có thể khống chế thứ gì đó, anh chậm rãi nở nụ cười: "Mau đi lên đi, nhanh chóng đi ngủ."

Vân Túc Xuyên lại một lần nữa trở về tiểu khu một mình anh ở, sau khi anh tắm rửa xong xuôi đổi sang áo ngủ, lại đăng một đoạn video ngắn ở cửa sổ ngôi nhà, chứng minh mình vẫn còn ở đây.

Vân Túc Xuyên V: Tôi muốn đi ngủ rồi [Video]

Chưa qua mấy phút sau, lũ cú đêm phát hiện Giang Chước chia sẻ bài weibo này – Giang Chước V: Phê chuẩn.

Chuyện livestream sống trong nhà ma này thật sự vô cùng kí©h thí©ɧ, đặc biệt trong đó còn trộn lẫn một đoạn "Tình bạn xưa xúc động lòng người". Tuy rằng weibo đăng vào đêm khuya, nhưng độ chú ý cũng không thấy giảm bớt tẹo nào.

Có người ôm tâm tình "Lớn như vậy chưa từng thấy ma, mở mang tầm mắt cũng dễ khoác lác" mở hai video của Vân Túc Xuyên ra, gần như là dùng kính lúp tìm kiếm từng khung hình, cuối cùng cũng vẫn không phát hiện ra nửa cái bóng ma nào, ngược lại có hơi bị mĩ nhan của Vân Túc Xuyên bắn trúng.

"A a a a đẹp trai quá, Xuyên ca mặc quần áo ở nhà vô cùng có cảm giác chàng trai tỏa nắng!"

"Không hổ là hotboy. Tôi đơn phương tuyên bố đây là chồng tôi!"

"Lầu trên, chồng cô đang xông vào nước sôi lửa bỏng vì một người đàn ông khác, dũng cảm vào ở nhà ma."

"Nói chứ Giang thiếu gia cũng siêu đẹp trai, dáng vẻ của tiểu ca ca này phải gọi là mi mục như họa, tao cut đoạn thi đấu của cậu ấy xem năm sáu lần rồi..."

"Cầu hai vị ca ca cùng một khung hình, để tôi cảm nhận mĩ nhan bạo kích càng mãnh liệt hơn!!!"

"Tình cảm của hai người này cũng quá tốt rồi... Không được tao không nhịn được não bổ chút mấy thứ kì quái."

Trong lúc nhất thời, đề tài #Thải Đình song bích# nhanh chóng tăng lên, tuy rằng danh hiệu này đã là chuyện của rất nhiều năm rồi, nhưng hai người là hotboy rất khiến người ta chú ý trong trường năm đó, vẫn để lại không ít ảnh chụp ở trên báo trường cùng với các hoạt động kỉ niệm.

Ảnh chụp bị các cư dân mạng thần thông quảng đại đào ra, còn khiến cho nhóm học sinh tốt nghiệp trường trung học Thải Đình 1 dậy lên hoài niệm.

Phong cảnh vườn trường ở nơi đó nổi tiếng khắp cả nước, khi cuối xuân, cây hòe gai nở ra những chuỗi hoa trắng noãn thơm ngát. Một nam sinh dựa vào thân cây, người kia thì cưỡi xe đạp đi qua, mỉm cười vẫy tay về phía đối phương.

Giờ cơm trưa, đường cây râm đông đúc học sinh đổ xô vào căng tin, Vân Túc Xuyên một tay xách cặp của hai người, tay kia thì túm lấy Giang Chước, xô xô đẩy đẩy chạy điên cuồng đi giành cơm trong đội quân, nhưng vẫn hết sức chói mắt.

Thậm chí không biết là vị huynh đài thần thông quảng đại nào xuyên qua cửa sổ chụp được một tấm lúc hai người lên lớp, Vân Túc Xuyên nằm nhoài đằng sau quyển sách giáo khoa dựng thẳng ngủ bất tỉnh nhân sự, nhìn sang Giang Chước vô cùng mặt người dạ thú cũng không tốt đẹp gì đang len lén mò bút vẽ râu mép cho hắn.

So với thiếu niên nhanh nhẹn của hiện tại, hai đứa trẻ cấp ba còn lộ vẻ tương đối ngây ngô và non nớt, mặc trên người cũng là đồng phục học sinh cực kì bình thường, nhưng từng tấm ảnh chụp này cũng khơi dậy lên hồi ức vườn trường của không ít người.

Đặc biệt là phối hợp thêm với weibo Vân Túc Xuyên đăng, so sánh hiện tại và quá khứ, sau khi trải qua mưa gió, người đi theo bên cạnh vẫn không thay đổi, lòng cũng không đổi, loại cảm giác này thật sự là quá tốt đẹp, áp dụng cho tất cả tình thân, tình bạn và tình yêu trên thế gian.

Chuyện này có thể dẫn đến xảy ra liên tiếp những phản ứng về sau như vậy, bất luận là Giang Chước hay Vân Túc Xuyên đều bất ngờ. Trong bóng đêm, Vân Túc Xuyên sững sờ nhìn bài weibo Giang Chước chia sẻ, mà lúc này Giang Chước đã về tới nơi ở do ban tổ chức cuộc thi "Tìm kiếm người vượt qua" chuẩn bị.

Tòa lầu này hơi tương tự với kí túc xá của trường học, nhà vệ sinh và nhà tắm là công cộng, nhưng bên trong phòng có bồn nước dùng để rửa mặt đơn giản. Phần lớn các tuyển thủ ở hai người một phòng, thân phận và hoàn cảnh hiện tại của Giang Chước có hơi đặc biệt, nam sinh bên này lại đúng lúc là số lẻ, nên một mình cậu ở một phòng.

Xuyên qua hành lang, cậu cố ý thả chậm bước chân, đúng lúc có người đi ra từ nhà vệ sinh, chiếc đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên.

Giang Chước nhìn một cái, phát hiện nữ sinh đang đi tới trước mặt mình có vẻ như là chị họ của Thiệu Kỳ, Thiệu Yến Yến.

Hai người là bạn học chung cấp ba, Giang Chước còn có chút ấn tượng lờ mờ, người con gái này vô cùng thích lấy áo khoác khỏi chỗ ngồi của cậu mà chưa được sự cho phép của cậu, sau khi mặc xong còn không thèm nói lời nào đã giặt cho cậu rồi.

Giang Chước không chỉ xoi mói, còn có tính sạch sẽ, lúc quần áo trả về đương nhiên cậu sẽ không vui, còn phải nén cơn giận nói chuyện cùng đối phương, quần áo cô mặc qua rồi tôi không cần nữa, kết quả Thiệu Yến Yến ném áo ngay tại chỗ, còn khóc lớn một trận.

Giang Chước đến bây giờ vẫn không hiểu nổi, cậu bỏ một bộ quần áo cũng không khóc, Thiệu Yến Yến thì có gì mà khóc chứ, trong đầu sớm đã phân loại cô ta thành bệnh thần kinh. Ấn tượng này ăn sâu bén rễ, đến nỗi bây giờ cậu vẫn không thích nói chuyện với Thiệu Yến Yến lắm.

Hai người mặt đối mặt đi qua nhau, Giang Chước gật đầu về phía cô ta, kết quả cơ thể Thiệu Yến Yến run bần bật, lui về phía sau mấy bước, sau lưng dán vào tường rồi mới dừng lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Hành động của cô ta giống như vừa gặp phải tên vô lại nào ấy, ngược lại dọa cho Giang Chước hoảng sợ: "Làm gì thế?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Yến Yến chỉ là hồi cấp ba từng có hảo cảm với Giang Chước, bây giờ là quá khứ rồi, không có vấn đề vướng mắc về phương diện tình cảm ha.

Trong thanh xuân của Giang hotboy chỉ có tình hữu nghị đơn thuần giữa các anh em thôi ~