Bước ra bệnh viện, trở lại cửa tiểu khu, Hạ Thi Kết dẫn An An về nhà.
Hạ Thi Kết phát hiện tuy An An không mở miệng nói chuyện, nhưng lại có sức quan sát vô cùng nhạy bén với cảnh vật xung quanh.
Ngày hôm sau khi hai người chuyển tới nhà mới, Nhậm Văn đã dẫn con bé đi một vòng quanh tiểu khu, con bé lập tức nhớ rõ con đường này, chế định đường cố định cho chính bản thân mình.
Lúc này, An An đang đi theo đường mà mình đã định sẵn về nhà.
Hạ Thi Kết trưng cầu ý kiến của con gái: “An An, mẹ cảm thấy con đường bên trái gần hơn, hay là mình đi bên trái nhé?”
An An không trả lời, nhưng nắm tay cô kiên định đi về phía bên kia.
Hạ Thi Kết bật cười chịu thua: “Được rồi, nếu con kiên trì như vậy.”
Đúng lúc này, lùm cây ven đường lại truyền đến tiếng sột soạt.
Lần trước Hạ An An cũng nghe thấy tiếng động giống như vậy trong sân nhà mình.
Lỗ tai cô bé giật giật, dừng bước lại, buông tay mẹ ra, đi về phía lùm cây.
Hạ Thi Kết cảm thấy hơi bất ngờ, An An là một đứa trẻ đặc biệt, con bé làm gì cũng có lý do của mình, mà thân là mẹ của con bé, cô luôn không đoán ra trong lòng con bé đang nghĩ gì.
Cô không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, muốn nhìn xem rốt cuộc là thứ gì hấp dẫn sự chú ý của con bé.
Lúc này, trong lùm cây có một con mèo đang ngồi xổm, lông trên người nó thiên về màu cam, hình thể nhìn qua là một con mèo đã trưởng thành.
Nó đã nhận ra ven đường có người đi qua nên lập cảnh giác trốn đi, nhưng nó không ngờ cô bé kia lại phát hiện ra chỗ nó ẩn thân, lập tức bước tới gần.
Điều này làm cho nó vô cùng hoảng loạn, bị người chú ý không phải là chuyện tốt gì, tuy đối phương chỉ là một cô bé nhưng cũng đủ làm nó căng thẳng tới mức lông trên cổ đều dựng thẳng lên.
Nó co người lại, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng không ngờ đứa bé đó không rời đi mà lại ngồi xổm xuống nhìn nó.
Điều này làm nó lập tức tức giận, nó cong người lên, trong miệng phát ra tiếng cảnh cáo.
Thông thường, trẻ con nghe thấy âm thanh này một là lập tức chạy ra xa, đương nhiên cũng có một vài đứa không sợ chết mà tới gần bắt nạt chúng nó.
Nó đã chuẩn bị xong để chiến đấu, đây là địa bàn của nó, trốn là không thể nào, trừ khi… Trên tay đối phương có thứ gì đó tương đương với cục đá.
Nó cảnh giác nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, lại phát vài phút trôi qua, cô bé vừa không bị dọa chạy như những đứa trẻ khác, vừa không tới gần dùng tay đánh nó, dùng chân đá nó, dùng cục đá ném vào người nó.
Cô bé chỉ yên lặng nhìn nó, trên khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc gì, không có bất cứ ác ý gì, giống như chỉ đơn giản là nhìn nó. Chuyện này làm nó không biết làm gì.
Lúc này, Hạ Thi Kết đi theo sau An An cũng cảm thấy ngạc nhiên, lùm cây trong tiểu khu lại có một con mèo hoang?
Con mèo đó nhìn qua khá bẩn, hơn nữa thấy An An tới gần còn cong người lên phát ra tiếng cảnh cáo, điều này không phải là biểu hiện thân thiện.
Hạ Thi Kết đứng đằng sau Hạ An An, tuy cô không định ngăn con bé tới gần nhưng cũng chuẩn bị, nếu con mèo hoang kia nhảy tới cào người thì cô cũng có thể lập tức bế An An lên.
Hai bên giằng co như vậy trong một lát.
Con mèo lông vàng đột nhiên duỗi chân trước, trong miệng kêu: “Meo! Ngao!”
Giọng điệu kia giống như có chút oán giận, giống như đang lên án rằng mình giữ tư thế cảnh giác này rất mệt.
Nói cũng kỳ lạ, sau khi nó kêu lên một tiếng, An An cũng đứng lên, xoay người tiếp tục đi về nhà, vẫn là con đường mà cô bé đã định, khuôn mặt không chút cảm xúc, giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Hạ Thi Kết quay đầu lại nhìn thoáng qua con mèo lông vàng trong lùm cây, trong lòng âm thầm thở dài, nếu An An có hứng thú với mèo cũng rất tốt.
Điều làm Hạ Thi Kết không ngờ tới chính là, cuộc gặp của An An và mèo lông vàng ngày hôm nay không phải kết thúc, mà là bắt đầu của vô số lần gặp gỡ.