Chương 20

Edit: Mây

Cảnh tượng này khiến Hạ Thi Kết cảm thấy rất kinh ngạc, bọn họ vừa mới mang đồ ăn ra, mèo vàng liền tới, chẳng lẽ là trùng hợp sao?

Lúc này, Đa Tể đã ngủ được một giấc ở trong bụi cây, nó chờ đến nỗi bụng đói cồn cào, ngó qua khung cửa sổ kính, nó thấy cô bé đang ngồi ở trong nhà, nhưng dường như An An vẫn luôn đắm chìm trong thứ gì đó, quên cả việc bước chân ra ngoài.

Dạ dày của Đa Tể kêu ọc ọc, vì chờ lâu nên dần dần nó mơ màng ngủ, khi tỉnh dậy, bụng nó lại càng đói cồn cào hơn bao giờ hết......

Đúng lúc này cửa phòng mở, cô bé bưng một cái chén nhỏ đi ra, Đa Tể vui mừng đến nỗi muốn nhào lên người cô ngay lập tức, nhưng theo sau cô lúc này lại có người lớn, nó lập tức dừng lại.

Chỉ là An An đã thấy nó rồi, nó lại trốn đi thì không tốt lắm, nhưng nó không dám đến quá gần, chỉ dám ngồi xổm ở trong sân.

Hạ An An thấy quất miêu không muốn tới gần, cô bé cũng ngồi xổm xuống gõ vào miệng chén nhỏ, ý bảo trong chén có đồ ăn.

Đa Tể hơi do dự, chỉ là nó không nhịn được cơn đói nữa, đôi tai cụp xuống bước tới nơi đặt chén thức ăn.

Vừa đến gần chén nhỏ nó đã ngửi thấy mùi rất thơm, hơn nữa thức ăn còn đầy ắp!

Đây là thức ăn cho mèo, lúc trước Đa Tể cũng gặp được một người tốt bụng cho nó thức ăn, tuy ít ỏi nhưng vẫn có thể lấp đủ cái bụng của nó.

“Meo ~” Đa Tể ăn hai miếng, ngẩng đầu lên kêu.

Hạ Thi Kết cũng ngồi xổm xuống: “Mèo vàng nhỏ, sau này mày đói thì cứ tới đây, chúng ta cho mày ăn ngon.”

Đa Tể có thể nghe hiểu một chút tiếng người, nghe được câu này, mũi nó hơi ê ẩm, lần sau mở họp nó nhất định phải nói cho những con mèo khác rằng gia đình này, cả người lớn và trẻ con đều đối xử rất tốt với mèo hoang!

Có bọn cô cho thức ăn, thời gian sau đó nó sống chắc chắn không thành vấn đề.

……

Hai ngày sau, lúc Đa Tể đi dạo quanh tiểu khu Hạnh Phúc nó lại nhìn thấy mèo tam hoa, dường như tinh thần của nó tốt hơn so với lần trước một chút.

Mèo tam hoa vừa nhìn thấy nó, lập tức đi tới.

“Meoo……”

Tiếng kêu của tam hoa khá thân thiện, chỉ là Đa Tể vẫn tỏ ra cảnh giác.

“Có việc sao? Tôi không có đồ ăn cho cậu đâu.” Đa Tể nói.

“Tớ tên Hoa Hoa, cảm ơn bánh bao của cậu lần trước, hiện tại tớ còn ổn.”

Đa Tể khá kinh ngạc: “Meo, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”

Mèo hoang thường không có tình bạn gắn bó sâu sắc, miễn là không tranh giành lãnh thổ của nhau đã là không tồi rồi.

Hơn nữa, chúng đều đang kiếm ăn ở bên ngoài, nếu gia đình chúng không cho chúng thức ăn thì khi đó mỗi con mèo hoang đều là đối thủ cạnh tranh, mèo nào tìm được thức ăn trước thì con mèo còn lại chắc chắn sẽ phải nhịn đói. Vì vậy, ngoại trừ những cuộc họp bí mật, tốt nhất là nên bảo trì khoảng cách.

Hoa Hoa lại chặn đường đi của quất miêu.

Lông trên đầu Đa Tể lập tức dựng đứng: “Có ý gì?”

Hoa Hoa vội nói: “Là thế này, tớ có quen một con mèo vàng nhỏ tên là Đại Cát, nhiều nhất em ấy mới được nửa tuổi, hôm nay em ấy đói lắm rồi, nếu không tìm được đồ ăn, có khả năng vào ngày này Đại Cát sẽ chết đói mất.”

Đa Tể: “Liên quan gì đến tôi?”

Hoa Hoa: “Tin tức cậu đánh bại Đại Hoàng đã truyền đi rất rộng rãi, lũ meo meo tụi tớ đều biết cậu rất lợi hại, cậu lợi hại như vậy, chắc chắn có thể tìm được đồ ăn đúng không? Lần trước gặp cậu tớ thấy cậu còn rất gầy, bây giờ gặp lại tớ thấy cậu béo lên rất nhiều nha.”

Đa Tể: “……”

Hoa Hoa thấy Đa Tể không có phản ứng gì lớn, nhanh chóng nói tiếp: “Nếu cậu có biện pháp tìm được đồ ăn, thì cậu có thể tiện tay cứu Đại Cát có được không? Màu lông của em ấy rất giống của cậu, nếu cậu cứu em ấy, sau này nếu cậu gặp khó khăn, nhất định Đại Cát sẽ giúp cậu.”

Đa Tể nghĩ thầm, không lẽ mình là cái loại mèo sẽ mềm lòng khi được kẻ khác khen ngợi hay sao? Đa Tể bước hai bước về phía trước, vẻ mặt ngạo mạn, song không nhịn được quay đầu lại nói: “Quên đi, cậu dẫn tôi đi xem xem.”

Vốn Hoa Hoa thấy rất tuyệt vọng, hôm nay nó đã đi xin giúp đỡ không ít mèo khác, thậm chí có mấy con mèo còn uy hϊếp nó. Nó chỉ biết đặt hy vọng cuối cùng vào Đa Tể, con mèo đã cho nó nó cái bánh bao lần trước.

Không nghĩ tới, Đa Tể thật sự đồng ý giúp đỡ, Hoa Hoa không nói nhảm nữa, nhanh chóng chạy trước dẫn đường.

Đại Cát nằm cạnh một con mương bốc mùi hôi hám, toàn thân bẩn thỉu, dường như sắp rơi vào hôn mê, trông vô cùng đáng thương.

Trước khi đến Đa Tể đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh này, nó vẫn cảm thấy quá thảm, Đại Cát so với Hoa Hoa mấy hôm trước còn thảm hơn nhiều lần.

Lúc này Đa Tể rất rối rắm.

Nếu mặc kệ, đích xác giống như lời Hoa Hoa nói, Đại Cát có lẽ sẽ không sống được qua đêm nay, nhưng nếu để tâm.... sao nó có thể để tâm được, lấy cái gì để tâm?

Chẳng lẽ nói cho chúng nó biết hậu viện có thức ăn sao?

Đa Tể không muốn tạo ấn tượng với những con mèo khác là kẻ mềm lòng, vì điều này sẽ gây bất lợi cho nó ở tiểu khu Hạnh Phúc, suy cho cùng muốn được sống tốt, mèo hoang nhất định phải tàn nhẫn.

Nhưng vẫn là không thể nhẫn tâm được, anh hai của Đa Tể lúc trước cũng là một chú quất miêu, có nét giống với Đại Cát, đó là móng vuốt có màu trắng.

Đó lầ tất cả.

Đa Tể nhìn về phía Hoa Hoa: “Nó còn đi được không? Nếu nó không đi được thì tôi đành chịu.”

Hoa Hoa vội vàng bảo đảm: “Có thể có thể, tớ sẽ chịu trách nhiệm đưa em ấy đi.”

“Được rồi, vậy đi theo tôi, nói trước chỗ này là bí mật. Sau khi đến đó cậu không được nói cho mèo khác, Đại Cát cũng không thể nói.” Đa Tể nghiêm túc dặn dò nói.

Hoa Hoa cũng nhanh chóng đồng ý: “Cậu cứ yên tâm, cậu đã cứu tụi tớ, chắc chắn tụi tớ sẽ giúp cậu giữ bí mật.”

Lúc này Đa Tể mới dẫn đường.

Bây giờ Đại Cát đã hơi mê sảng, đi lảo đảo hai bước lại ngã vào trong bụi cỏ.