Hạ Thi Kết nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm lấy đĩa trong tay An An.
Cái đĩa này là đĩa đựng thịt gà, nhưng bây giờ đã hết.
“Con muốn ăn thịt gà à?” Hạ Thi Kết hỏi.
An An lắc đầu.
Hạ Thi Kết đã quen với việc đoán xem thứ cô bé muốn là gì nên không hề nóng nảy: “Vậy là con muốn đưa thịt gà cho người khác ăn à?”
An An vội vàng gật đầu.
Không phải muốn ăn mà là muốn cho người khác ăn, nhưng An An lại không quen những người khác, vậy chỉ có…
Hạ Thi Kết nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên bên ngoài có một con quất miêu.
Trong lòng cô đã hiểu ra bèn hỏi cô bé: “Con muốn mang thịt gà cho mèo nhỏ ăn đúng không?”
An An tiếp tục gật đầu.
Hạ Thi Kết đã hiểu, nhưng mà… Thịt gà hôm nay đã hết rồi, bây giờ đi mua cũng không tiện.
Nhưng vất vả lắm con gái mới có đối tượng chơi cùng nên cô cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của con bé.
Cô thấp giọng thương lượng với An An: “An An, chúng ta không có thịt gà.”
Hạ An An bắt đầu biểu hiện ra cảm xúc nôn nóng.
“An An, nghe mẹ nói này, tuy chúng ta không có thịt gà, nhưng gan gà mua lúc trước vẫn còn. Chúng ta dùng gan gà làm cơm trộn gan gà cho mèo con ăn trước, sau đó lại đi siêu thị mua đồ ăn cho nó, được không?” Hạ Thi Kết đưa ra phương án giải quyết.
Hạ An An bình tĩnh lại, rõ ràng là đang tự hỏi.
Một lát sau, cô bé nhẹ nhàng gật đầu.
Có được đáp án, Hạ Thi Kết cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cầm đĩa trên tay An An rồi nắm tay cô bé, để cô bé đứng bên cạnh mình rồi nói: “Chúng ta cùng làm cơm cho mèo nhỏ nhé.”
An An đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn Hạ Thi Kết.
Tuy là nói cùng nhau làm nhưng cô cũng biết, dựa vào bệnh tình của An An, muốn cùng nhau làm một chuyện gì đó còn khó hơn lên trời.
Nhưng may mà cô bé cũng không chán ghét.
Bởi vậy, Hạ Thi Kết đứng ở đó làm từng bước, đồng thời cũng đưa cho An An một cái bát nhỏ để cô bé cùng làm.
Đầu tiên là đổ nước ấm vào trong cơm, dùng thìa xới tơi cơm ra, sau đó cho vào một nửa phần gan gà, sau khi trộn một lúc lại cho thêm nửa còn lại.
Mỗi một động tác, Hạ Thi Kết đều làm rất chậm để An An có thể bắt chước học tập theo.
An An dùng tay thử đuổi kịp động tác của cô, nhưng rõ ràng là cô bé không thành công.
Hạ Thi Kết cũng không trách cô bé mà liên tục cổ vũ.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Hạ Thi Kết, một phần gan gà trộn cơm đã làm xong.
“Xong rồi, An An, con có thể mang cho mèo nhỏ ăn.” Hạ Thi Kết nói.
An An nhìn gan gà trộn cơm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên ý cười ấm áp.
Cô bé khẽ gật đầu, hai tay cầm bát đi ra bên ngoài, dưới ánh mắt chăm chú của quất miêu, cô bé đặt bát xuống trước mặt nó rồi lùi về phía sau một bước, bình tĩnh nhìn nó.
Ăn đi, cho cậu.
Cô bé không tiếng động nói.